Từ Hải Nam đến thủ đô mất ba giờ đồng hồ nhưng lại dài như ba năm vậy.
Đối với Hoắc Vô Túy có phải là tình cảm thật lòng hay không thì ngay cả Sở Thiên cũng không rõ ràng.
Tuy nhiên, bản thân hắn đã lấy cô ta lại có thai, như thế cô ta chính là người phụ nữ của hắn.
Không ai được làm tổn hại đến cô ấy, cho dù là tên đặc công Triều Tiên.
Khả Nhi vẫn luôn bên cạnh hắn nhẹ nhàng thở dài, cô cảm nhận được cái sát khí lạnh băng của Sở Thiên.
Sân bay thủ đô, Phương Tình đích thân ra đón.
Sở Thiên chống tay vào xe và nhắm mắt nghỉ ngơi, Phương Tình ngồi bên cạnh lặng lẽ tóm tắt sự tình cho Sở Thiên được biết.
Hôm qua, Hoắc Vô Túy không chịu ở yên vườn hoa Tiềm Long, cứ nhất quyết đòi tới trung tâm thương mại mới mở để dạo chơi.
Phương Tình vì không còn cách nào ngăn nên đã để hai bác sĩ đi cùng cô, còn điều năm tên trong hội Tinh Nguyệt đi theo sau bảo vệ bọn họ.
Nhưng ai ngờ, Hoắc Vô Túy vào phòng thay đồ tại một tiệm quần áo Hàn quốc mà mười lăm phút sau hai người bác sĩ vẫn chưa thấy cô đi ra, họ liền mở cửa phòng thử đồ để kiểm tra thì không thấy Hoắc Vô Túy đâu nữa.
Trên mặt đất chỉ còn lại chiếc túi xách tay của cô cùng với hai miếng bông vải, và trên miếng bông vải nồng nặc mùi khí gây mê.
Hai vị bác sĩ vô cùng sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại báo tình hình cho Phương Tình, Phương Tình nghe xong liền cho anh em điều tra tiệm thời trang Hàn Quốc.
Trong phòng thử đồ còn có một cửa ngầm, mở ra thì thấy sau đó là con đường nhỏ dành cho người đi bộ.
Vì thế nên một mặt bắt tên chủ tiệm tới vườn hoa Tiềm Long, một mặt đem theo thủ hạ truy tìm tung tích của Hoắc Vô Túy.
Sau khi Sở Thiên nghe xong, bình tĩnh hỏi lại:
- Tên chủ cửa hàng có gì khả nghi không?
Phương Tình lắc đầu nhẹ, ánh mắt hiện lên sự áy náy khó diễn tả thành lời rồi thở dài đáp lại:
- Chủ tiệm không có vấn đề gì, những cửa hàng ở bên đó rất nhiều cửa hàng đều có cửa ngầm, nghe họ nói là làm như vậy để phòng khi có hỏa hoạn sẽ tiện cho việc thoát thân.
Sở Thiên nhìn ra bầu trời phía ngoài, ngón tay lặng lẽ gõ nhẹ lên thành ghế chiếc xe.
Phương Tình lại nhẹ nhàng bổ sung thêm:
- Chúng em đã tập hợp toàn bộ lực lượng đi tìm Vô Túy nhưng đều không có chút kết quả nào.
Có thể thấy kẻ thù đã sớm nhắm vào chúng ta rồi.
Lúc đầu cứ nghĩ chính Đường Môn gây ra chuyện này nhưng những anh em Tinh Nguyệt đang ở Hongkong cho biết Đường Hoàng vẫn không có hành động gì khác thường.
Sở Thiên vẫn không nói một lời, ánh mắt hắn lạnh như đao.
- Đến tận khi Vô Túy mất tích khoảng bốn giờ sau mới có điện thoại được gọi đến vườn hoa Tiềm Long và nói bọn họ chính là đặc công ở Triều Tiên.
Vô Túy đúng là đang trong tay bọn chúng và bọn chúng yêu cầu anh phải đích thân đến nói chuyện.
Sau khi nghe tôi nói anh không có ở thủ đô bọn chúng liền nói đúng mười hai giờ trưa hôm sau sẽ điện lại.
Nếu mà Thiếu soái không có mặt ở đây thì hãy tới nhặt xác.
Phương Tình nắm lấy cánh tay Sở Thiên, khẽ thở dài và nói:
- Thiếu soái, Phương Tình đã không làm tốt nhiệm vụ của mình.
Sở Thiên nhẹ nhàng ôm lấy Phương Tình, dịu dàng trấn an người hồng nhan đang ân hận:
- Chị Tình này, mấy ngày nay vất vả cho chị rồi, chị không cần phải áy náy như vậy đâu.
Người phải áy náy là tôi đây.
Chính tôi đã làm ân oán giang hồ của bản thân tổn hại tới những người vô tội.
Tôi sẽ tìm được Vô Túy trở về, tôi còn khiến cho bọn chúng phải trả giá vì việc mà chúng gây ra.
Nghe được lời nói ấy của Sở Thiên, trong lòng Phương Tình cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mười hai giờ trưa, tiếng chuông điện thoại quả nhiên vang lên.
Sở Thiên không vội vã nhấc máy, hắn nói vào đầu dây với giọng bình tĩnh:
- Tôi chính là Sở Thiên, người mà các người đang muốn tìm đây.
Nếu các người là đặc công Triều Tiên thì cứ việc nói điều kiện đi, hoặc là có ân oán gì thì hãy đổ lên người tôi đây.
Nếu các người dám động tới người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ làm cho các người sống không bằng chết.
Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng cười chói tai rồi một lát sau mới thấy tiếng trả lời:
- Sở Thiên, khẩu khí của ngươi cũng khá lớn đấy nhỉ, chỉ là một tên nhãi ngông cuồng thì không có kết cục tốt đâu.
Ta vẫn khuyên ngươi nên biết điều một chút, hơn nữa người phụ nữ của ngươi đang ở trong tay chúng ta, tốt nhất là đừng có ép chúng tao làm tổn hại đến cô ta.
Sở Thiên cười không chút do dự, cố nén nỗi giận trong lòng mà nói:
- Sự ngông cuồng của tao không đến lượt chúng mày dạy dỗ, ít nhất tao cũng hành xử quang minh chính đại, đâu giống bọn mày, rõ ràng mang danh đặc công Triều Tiên mà không dám trực tiếp tìm tao báo thù mà lại dùng người phụ nữ của tao để uy hiếp.
Chúng mày không thấy bản thân đê tiện, vô sỉ lắm sao?
Âm thanh chói tai lại một lần nữa vang lên, khinh thường đáp lại:
- Bọn tao cũng biết thân thủ của ngươi, hơn nữa thủ đô lại là địa bàn của mày vì thế chúng tao không làm những việc hi sinh vô ích nữa.
Đừng có nghĩ chúng ta bắt cóc đàn bà của ngươi là bỉ ổi.
Đây mặc dù là cách hạ lưu nhưng lại rất hữu dụng.
Cách hữu dụng mà chúng tao lại không dùng thì chẳng phải bọn tao là kẻ ngốc à.
Sở Thiên cố gắng kìm nén sát khí trong lòng, bình tĩnh nói tiếp:
- Cho tôi nghe tiếng của cô ấy!
Đối Phương dường như đã có sự chuẩn bị từ trước, cười to đắc ý rồi trả lời:
- Được thôi, để cho ngươi nghe tiếng kêu thảm thiết của cô ta vậy.
Sau khi nói xong, bên kia điện thoại yên lặng một chút rồi ngay sau đó có tiếng mắng nhiếc của Vô Túy:
- Bọn khốn khiếp các ngươi, ta sớm muộn gì cũng sẽ băm các ngươi thành trăm mảnh.
Sau khi nghe được hai câu, không còn nghe được thêm tiếng mắng giận nữa mà điện thoại lại một lần nữa vọng sang tiếng cười khó nghe.
Sở Thiên cảm thấy rất khó chịu và lạnh nhạt nói:
- Đừng có giở trò đó với tao, đó không phải là tiếng của cô ấy mà là tiếng đã thu âm sẵn từ trước.
Bọn các ngươi có phải đã làm gì cô ấy rồi phải không?
- Ha ha ha!
Bên kia đầu dây vọng sang tiếng cười lớn và nói với giọng đồng tình:
- Như thế mà mày cũng nhận ra được hả? Được lắm.
Thì đúng là âm thanh đã được thu từ trước.
Mày ở thủ đô thế lực rất lớn, sao tao dám ở đó gọi điện thoại cho mày được.
Tao cũng phải lo cái mạng già của bọn tao chứ?
Sở Thiên nắm chặt tay, ánh mắt thì lạnh như băng rồi chậm rãi nói:
- Bản Thiếu soái ta hôm nay có thể tuyên bố rằng, nếu người đàn bà của tao có chút tổn thương gì thì tao sẽ làm tất cả để bắt các ngươi đền mạng, thậm chí là giết cả nhà các người.
Bên kia điện thoại dường như cũng cảm nhận được sát khí của Sở Thiên, ngay lập tức rơi vào sự im lặng.
Sở Thiên bình tĩnh trở lại rồi lạnh lùng nói:
- Còn nữa, không cần dài dòng hãy nói điều kiện của bọn mày đi.
Chỉ giây lát cái giọng khàn khàn từ đầu dây bên kia lại vọng sang:
- Cũng đơn giản thôi, lấy người đổi người là được.
Các người đem Park Dong Huan đổi lấy người phụ nữ trong tay bọn tao là được.
Bọn tao đã kiểm tra rồi, Park Dong Huan không hề bị rơi xuống biển rồi mất tích, vì thế nhất định đang trong tay bọn mày.
Nếu mà mày nói là không phải thì không cần nói thêm lời nào nữa.
Sở Thiên mỉm cười rồi hỏi:
- Thời gian, địa điểm.
Tên có giọng khàn khàn không vội trả lời ngay, suy nghĩ khoảng chục giây sau mới vui sướng trả lời:
- Mày cứ chuẩn bị giao người đi! Tối tao sẽ lại gọi điện cho bọn mày.
Nhớ là phải nghe điện thoại đấy.
Sau khi nói xong gã ta lập tức cúp máy.
Từ bên cạnh Phương Tình bước tới, cô cầm tờ giấy lên và nói:
- Đã tìm thấy điạ chỉ của nơi mà hắn ta gọi điện rồi, chính là ở trạm điện thoại ở phố Tây của khu Triều Dương.
Chúng ta có nên bắt hắn tới đây không? Xung quanh đó ắt là có nhiều camera.
Chỉ cần xác định được bộ dạng của hắn thì chỉ hai tiếng sau là có thể tìm ra nơi mà bọn chúng đang ẩn náu.
Sở Thiên nhẹ lắc đầu, cầm tờ giấy lên nhìn qua rồi nói:
- Không cần đâu, bọn chúng là đặc công Triều Tiên thế nào cũng đoán ra chúng ta biết được hành tung của chúng vậy nên hẳn là đã có sự chuẩn bị rồi.
Sở dĩ có gan nói chuyện với chúng ta lâu như vậy e là muốn gây sự chú ý của ta làm chúng ta bị mất thời gian vào việc đó.
Phương Tình gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Vậy thì ta nên làm thế nào?
Sở Thiên khẽ vặn mình một cái, khóe miệng khẽ cười và nói:
- Bây giờ chúng ta chẳng cần làm gì hết, bọn chúng đều là những đặc công có tố chất đã được huấn luyện đoàng hoàng, chắc chắn rằng trước khi trao đổi người hai tiếng mới cho chúng ta biết địa điểm, thời gian, để chúng ta không có đủ thời gian để hành xử.
Tuy nhiên, ta cũng không để bọn khốn đó sống mà rời khỏi thành phố này.
Phương Tình cảm thấy có chút ngột ngạt, chạm rãi nói:
- Vậy em sẽ sai anh em trong tổ chức Tinh Nguyệt chú ý tới bọn chúng, nếu cần sẽ nhờ cả đội trưởng Văn lập trạm kiểm soát để kiểm tra.
À đúng rồi Thiếu soái, cái tên Park Dong Huan kia hiện vẫn đang bị giam ở dưới tầng ngầm, anh có muốn xuống xem hắn ra sao không, có thể sẽ hỏi ra vài điều đấy.
Sở Thiên gật đầu và nói:
- Gọi anh Thành lên đây.
Ở dưới tầng hầm, ánh đèn mờ nhạt và ảm đạm.
Park Dong Huan bị trói ở một chiếc ghế, trông anh ta có vẻ tiều tụy.
Từ những vết thương trên người anh ta có thể thấy đã chịu khổ không ít.
Sau khi nhìn thấy Sở Thiên liền để lộ nụ cười u ám rồi cố gắng nói được vài lời:
- Có phải đã có người tới cứu tao rồi không? Tao biết tổ chức không thể vất bỏ tao như thế này được.
Sở Thiên, cơn ác mộng của mày đã bắt đầu rồi đấy.
Sở Thiên ngồi trên ghế, cầm trên tay cốc trà nóng và nói:
- Ừ thì đúng là có người muốn tới cứu mày, còn vô sỉ bắt cóc một người phụ nữ để uy hiếp tao.
Cái chiêu này cũng hiệu quả đấy chứ.
Tuy nhiên bọn chúng không biết rằng sự đau khổ của bọn chúng cũng bắt đầu rồi.
Này Park Dong Huan, mày nên cầu nguyện cho người phụ nữ của tao không sao, nếu không mày sẽ phải sống mà không bằng chết.
Park Dong Huan buồn bã cười dài một tiếng rồi lạnh lùng trả lời:
- Sống không bằng chết sao? Tao sớm đã phải nếm cái cảm giác này rồi.Cái tên ác độc nhà ngươi, vì muốn moi tin tình báo mà đối xử dã man với tao.
Đợi khi tao trở về được Triều Tiên tao sẽ vạch trần tội ác xấu xa của mày để cho toàn thế giới này biết tới tội của mày.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười rồi đáp lại ngay:
- Đợi đến lúc ngươi giữ được mạng quay về Triều Tiên hãy nói tiếp nhé, còn bây giờ tao vẫn muốn có được một số tin tức có ích từ mày.
Lúc chiều có một tên đặc công Triều Tiên gọi điện cho tao, hắn có cái giọng khàn khàn, mày có biết nó là ai không?
Ánh mắt Park Dong Huan hiện lên vẻ vui mừng, rồi ngay sau đó khuôn mặt lạnh lùng rồi không do dự trả lời:
- Tao không biết, chẳng phải lúc mày trao đổi người sẽ có cơ hội nhìn thấy người đó hay sao.
Sở Thiên vẫy tay ra hiệu cho anh Thành bước tới rồi nhìn chằm chằm Park Dong Huan nói:
- Dựa vào địa vị và thân phận của mày mà mày lại không biết hắn ta là ai sao? Park Dong Huan, mày chẳng thành thật chút nào.
Tao nghĩ, tra tấn trên người mày là hợp nhất rồi đấy, anh Thành hãy ép hắn nói ra lai lịch của tên bắt cóc, rồi tiện hỏi xem ở thành phố này có còn cứ điểm hay không.
Nói xong, Sở Thiên quay đầu rời khỏi.
Vẫn chưa đi ra tới cửa, đằng sau lưng hắn đã vọng lên tiếng kêu thảm thiết của Park Dong Huan:
- Hắn là Kim Tae Sun, là tổ trưởng tổ hành động đặc công số 2.
Thành phố có cứ điểm hay không tao thật sự không biết.
Đặc công ở các nơi đều hành động độc lập, tao không biết thật mà.
Sở Thiên quay lại nhìn anh ta rồi cười nói:
- Được, tao tin mày!
n chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được điện thoại từ thủ đô làm hắn chẳng khác gì bị sét đánh ngang tai.
Phương Tình nói ở bên kia đầu dây giống như đứa trẻ đã làm sai việc gì, lặng im một hồi mới nói được vài chữ:
- Hoắc Vô Túy mất tích rồi! Hay nói chính xác hơn là bị người ta bắt cóc rồi!
Trong chốc lát tay Sở Thiên nắm chặt lấy chiếc điện thoại, sau đó vội hỏi:
- Người nào làm chuyện đó?
- Đặc công Triều Tiên..