Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề:
- Đều không phải! Sở Thiên hôm nay gọi điện thoại cho ông có một yêu cầu quá đáng, tôi muốn Soái quân và Đường Môn đình chiến ba ngày, đặc công Triều Tiên vì muốn đánh chết tôi nên đã bắt cóc Hoắc Vô Túy, bất kể như thế nào, tôi cũng phải đi Triều Tiên cứu nàng trở về, vì tôi lo cho công việc ở nhà cho nên gọi cú điện thoại này.
Đường Vinh đầu tiên là chấn động vô cùng, cháu ngoại lại bị đặc công Triều Tiên bắt cóc? Đám bổng tử này cũng thật sự quá đáng ghét, ông ta giống Sở Thiên, ghét nhất là ân oán giang hồ gây họa hại đến người thân, lập tức hơi chút suy nghĩ, nói:
- Được! Tôi cam đoan ba ngày không có chiến sự! Thiếu soái đến Triều Tiên cần phải cẩn thận, người ở trên đất người mệnh hèn mà.
* Bổng tử là cách gọi khác về người Triều Tiên.
Sở Thiên thở ra một chút buồn phiền, chậm rãi nói:
- Cảm ơn Đường bang chủ, Sở Thiên sẽ nhớ rõ ân tình này, kính xin Đường bang chủ, khi tôi chưa cứu được Vô Túy, trước hết tạm thời giữ bí mật với nhà họ Hoắc, tránh xảy ra những chuyện không cần thiết, ông yên tâm, dù Sở Thiên có tan xương nát thịt, cũng sẽ cứu được Vô Túy ra.
Đường Vinh gật gật đầu, thở dài:
- Mong Thiếu soái bình an!
Sau khi cúp điện thoại, cũng vừa đúng lúc Phương Tuấn đi đến, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, hướng Đường Vinh cung kính xin chỉ thị:
- Bang chủ, hai mươi nghìn phần tử hắc bang đã hoàn thành việc vây kín Soái quân, tất cả cảnh sát cũng đều bãi binh.
Đêm nay hoặc là ngày mai sẽ có thể công kích Soái quân, khiến cho Thành Đô trở thành phần mộ của Soái quân.
Đường Vinh nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:
- Truyền lệnh, ngưng chiến ba ngày!
Phương Tuấn giật nẩy người, sau một lúc chần chừ mới mở miệng, nói:
- Kính thưa Bang chủ, thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, hai mươi nghìn người tham gia bao vây cũng đã trì hoãn không ít thời gian.
Nếu lại tiếp tục ngưng chiến ba ngày, kế hoạch của chúng ta rất dễ dàng bị Soái quân phát giác, đến lúc đó khó có thể quyết định thắng lợi, kính xin Bang chủ suy nghĩ kỹ.
Đường Vinh không ngừng cười khổ, đáp lại:
- Muộn cũng đã muộn rồi, ngưng chiến ba ngày!
Gió sớm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo giống như là một cô gái mới lớn.
Giải quyết xong nỗi lo lắng ở nhà, Sở Thiên cầm điện thoại lên xử lý công việc thứ hai, sóng điện trực tiếp thông đến biệt thự Thái Dương của Triều Tiên.
Trong một phòng rất xa hoa trên lầu ba ở phía đông tòa biệt thự, một vị tiểu Lolita không mặc y phục đang nằm thoải mái ở trên giường lớn.
Trên mặt đất ném mấy bộ trang phục thiếu nữ và quân phục, trong góc thì bày biện vài khẩu súng lục.
Chuông điện thoại không nhanh không chậm vang lên, cô gái nhỏ giật mình liền ngồi dậy.
Tuy rằng mình vẫn còn đang trần truồng khỏa thân, nhưng cô có vẻ không chút thẹn thùng, cái đầu nhỏ lắc lắc vài cái, sau khi làm cho mình tỉnh táo hơn một chút cô liền leo đến bên giường, giơ tay cầm lấy cái điện thoại màu đỏ, lười biếng quát:
- Ai?
Sở Thiên cười khổ, hạ giọng nói:
- Il Shin! Ta là sư phụ!
Còn đang buồn ngủ tiểu Lolita lặp lại hai lần, lập tức lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ như mùa xuân, vui tươi hớn hở đáp lại:
- A! sư phụ, là lão nhân gia à? Em còn đang tưởng rằng người nào muốn chết đã làm phiền giấc ngủ, sư phụ gần đây thế nào? Khi nào rảnh đến Triều Tiên vui chơi một chút a, em dạy anh nã pháo a.
Sở Thiên cảm giác được mồ hôi của chính mình chảy xuống, vội đi vào chủ đề chính, nói:
- Il Shin, đặc công Triều Tiên bắt cóc bạn bè của anh, hôm nay anh đi Seoul cứu cô ấy, nhưng bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu nhờ người khác tìm hiểu lại sợ làm cho họ chú ý, không biết em có bạn bè ở Triều Tiên không? Nhờ họ ở Seoul tiếp ứng bọn anh.
Kim Il Shin tay trái vuốt vuốt vào hai vú đang dần dần đầy đặn của mình, nghe được Sở Thiên muốn đi Triều Tiên cứu người, trong nháy mắt đình chỉ mọi động tác, lập tức mừng rỡ như điên đáp ứng:
- Sư phụ yên tâm, em ở bên kia có không ít bạn bè, các anh cứ việc an tâm đi tới Seoul, sang đến bên đó sẽ có người tiếp ứng các anh.
- Ôi! Il Shin dạo này bận quá, nếu không thì cũng qua đó chơi.
Sở Thiên hít sâu mấy hơi thở, nếu tiểu Lolita này cũng qua đó chơi, vậy thì không phải là đi cứu Hoắc Vô Túy, mà là Triều Tiên và TT trực tiếp khai chiến, nhưng nghe đến giọng điệu uể oải của cô, vội vàng an ủi:
- Il Shin, em cứ chịu khó ở nhà đọc sách đi, qua mấy tháng nữa anh đi Triều Tiên thăm em.
Kim Il Shin vui vẻ trở lại, vui tươi hớn hở nói:
- Sư phụ, cứ như vậy đi.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Kim Il Shin trong nháy mắt tính trẻ con liền biến mất, lộ ra sự thành thục và cơ trí cũng không phù hợp với tuổi tác.
Một lần nữa cô cầm lấy điện thoại màu đỏ bấm một dãy số, sau đó không đợi người trực tổng đài dông dài, liền lạnh lùng, cao ngạo mở miệng nói:
- Tôi là Kim Il Shin, tìm giúp tôi Trưởng phòng tình báo Kim Ke Hu.
Bảy giờ sáng, tám quyển hộ chiếu đã để trước mặt Sở Thiên.
Tiền Trung Tiền lau mồ hôi trên trán, trong mắt biểu lộ một chút mệt mỏi, nhưng rất nhanh đã bị hưng phấn thay thế, cười nói:
- Thiếu soái, hộ chiếu toàn bộ đã làm xong, bất kể là theo chất giấy hay là mặt bìa, bất kể là kí tên hay là dấu chạm nổi, độ giống nhau đạt gần 99%, hoàn toàn có thể ra vào sân bay không bị phát hiện.
Sở Thiên mở ra một vài tấm hộ chiếu ngụy tạo xem kỹ, lại cầm hộ chiếu thực sự của mình để so sánh, nhìn từ đầu tới đuôi đều không phát hiện sơ hở, không khỏi âm thầm khen ngợi tay nghề Tiền Trung Tiền kỹ càng, vì thế cười nói:
- Tiền Trung Tiền, bận việc năm sáu giờ vất vả cho anh nhiều rồi, chờ tôi ở Triều Tiên chiến thắng trở về tất sẽ ghi công cho anh.
Tiền Trung Tiền lắc đầu, cười trả lời:
- Đây là việc mà Trung Tiền phải làm.
Sở Thiên vỗ vỗ bờ vai của gã, quan tâm nói:
- Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tôi cho người đưa Tiền Tiền đi học, anh làm bố cũng không cần quá mức bôn ba.
Mấy ngày nay anh đã nhiều lần đề cập quy trình chế tác tiền mặt, chờ tôi từ Triều Tiên trở về, tôi sẽ có nhiệm vụ quan trọng giao cho anh.
Tiền Trung Tiền gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc này Phương Tình cũng vừa vặn đi tới cửa, Sở Thiên đem hộ chiếu đưa đến trước mặt nàng, thản nhiên nói:
- Chị Tình, chị xem tư liệu hộ chiếu khẩn trương đặt vé máy bay đi, tôi hiện tại gọi điện thoại cho Chu Long Kiếm, sai gã hỗ trợ ở bên trong hệ thống sửa chữa tư liệu cá nhân, hai bút cùng vẽ sẽ không sợ đặc công Triều Tiên nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Lúc này Phương Tình gật gật đầu, cầm điện thoại lên đặt vé máy bay.
Cùng lúc đó, Sở Thiên cũng nói chuyện điện thoại với Chu Long Kiếm, nghe thấy tiểu tử này muốn sửa chữa tư liệu thân phận xuất cảnh, liền biết sẽ xảy ra đại sự.
Nhưng Chu Long Kiếm cũng là cáo già, không hỏi Sở Thiên gì cả liền sai Lý Thần Châu giúp gã làm.
Gã hiểu rõ trong lòng, việc mình biết càng nhiều, có đại sự xảy ra lại càng phiền toái.
Chín giờ, mười mấy chiếc xe con chạy về hướng sân bay thủ đô.
Ở phi trường vào thời điểm gửi hành lý, Sở Thiên đang chìm trong suy tư.
Lúc xoay người nhìn thấy Khả Nhi mang theo cái vali đen, hắn cảm giác có vài phần quen mắt nhưng cũng không nhớ ra được.
Khả Nhi nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Sở Thiên, liền đi tới cắn lỗ tai hắn, dùng thanh âm cực kỳ mảnh khảnh nói:
- Đạn hỏa tiễn!
Thân hình Sở Thiên rung mạnh, đạn hỏa tiễn? Chính là ba cái 'Hỏa thiêu côn' của Alexander nhỏ.
Đem theo ba cái này dường như quá mức điên cuồng đi, hắn không khỏi lộ ra bất đắc dĩ tươi cười, khổ sở nói:
- Khả Nhi, sao cô lại mang theo thứ này? Nếu chẳng may bị điều tra ra thì xong đời, chúng ta là đi cứu người, không phải đi đánh giặc a.
Khả Nhi tựa như cười khẽ, dịu dàng trả lời:
- Yên tâm đi, em từ Hongkong đưa tới Hải Nam, từ Hải Nam mang về thủ đô, hệ thống kiểm tra đo lường của sân bay đều không thể nhận ra, cho nên Alexander nhỏ cũng không nói dối.
Mấy miếng đạn hỏa tiễn này mang theo rất an toàn, dù sao mang ở trên người cũng không có gì đáng ngại, nên thuận tiện mang đi.
Lúc này đội ngũ kiểm tra an ninh đã tiến vào, Sở Thiên đành phải tùy ý cô gây sức ép.
Từ thủ đô đi Seoul, chuyến bay 7447.
Tại vị trí trung tâm khoang thương vụ, một vị nam tử dáng người tuấn dật thần thái lạnh nhạt, miệng của y ngậm một điếu thuốc lá không có châm lửa.
Khi nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp bưng tới cà phê Lam Sơn đang còn bốc hơi nóng đi thẳng đến, y mới cầm điếu thuốc để vào hộp thuốc, ánh mắt tà dị ngạo nghễ đảo qua hai vú của tiếp viên hàng không xinh đẹp, nhìn đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp của tiếp viên hàng không hơi ửng đỏ.
Ánh mắt nóng bỏng không kiêng nể gì, lại cứ làm cho người ta cảm thấy sự chân thành lộ ra từ trong mắt của y.
Một thân trang phục màu đen bình thường, không tính là thương hiệu đắt tiền xa xỉ, lại có thể bộc lộ ra đầy đủ khí chất của y.
Ly cà phê nóng bỏng ở trên tay y hơi chút dừng lại, liền nhẹ nhàng đưa lên miệng uống.
Tiếng gõ nhẹ mà lại dồn dập, Sở Thiên ngồi bên cạnh không khỏi tò mò nhìn vài lần.
Ánh mắt lập tức dừng tại ngón tay đang gõ của y, trong lòng hắn phút chốc rơi vào nghiêm nghị, hắn phán đoán, người đàn ông trước mắt là một cao thủ biến thái, chén cà phê nóng bỏng bị ngón tay gõ gõ tán bớt đi nhiệt lượng, khiến cà phê vừa vặn có thể uống vào miệng.
Gõ thế này cần tốc độ nhanh bao nhiêu?
Người đàn ông dường như cảm giác được ánh mắt của Sở Thiên, nghiêng đầu nhìn lại khiến bốn mắt đụng vào nhau.
Trong mắt hai người, đều trong nháy mắt chớp động sự kinh ngạc, đánh giá cao, tu luyện võ đạo đặc biệt thuộc về đàn ông, chẳng những là tu luyện thân thể, cũng là tu luyện tinh, khí, thần.
Đạt tới trình độ biến thái, cảm nhận sẽ sinh ra sự sẽ nhạy bén xấp xỉ gần như dã thú, có thể nhận thấy được khí thế hùng mạnh trên người đồng loại.
Người đàn ông ngồi chỉ cách Sở Thiên một lối đi nhỏ, sau khi gã đưa chén cà phê cho tiếp viên hàng không, liền đưa tay phải ra:
- Người anh em, anh có muốn làm bạn với tôi không? Tôi là Tây Độc!
Đối mặt với một người đàn ông chủ động nhiệt tình như vậy, biết rằng anh ta chỉ là thuần túy có cảm tình nên Sở Thiên cũng không nỡ cự tuyệt, giơ tay ra bắt lấy tay anh ta, nói:
- Lục Hữu Tài.
Lục Hữu Tài là tên của Sở Thiên bây giờ dùng để che dấu thân phận, con cái gia đình giàu có mới nổi vùng duyên hải lấy tên tục tằn như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Trước khi còn chưa cứu được Hoắc Vô Túy, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không thể để lộ ra thân phận thực sự của mình, tránh tai vách mạch rừng để cho chính phủ Triều Tiên chằm chằm nhìn vào, như vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vì không để cho Tây Độc nảy sinh nghi ngờ, Sở Thiên hỏi ngược lại:
- Anh Độc, anh đi Triều Tiên du lịch à?
Trên mặt Tây Độc lộ ra vẻ mặt khinh thường, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Triều Tiên thì có cái gì tốt mà du lịch, không phải là nước Bổng Tử chỉ biết đạo văn hóa lịch sử của Thiên triều, lão đây đối với nó không có gì hứng thú.
Tôi là đi sang đó giết người đấy, anh biết Bổng Tử Đường không? Bọn họ nợ tôi máu, tôi muốn lấy hai trăm cái mạng người của bọn họ để bù lại.
Đi giết người? Sở Thiên trước tiên hơi hơi khiếp sợ, sau đó lập tức lại không nói gì chỉ cười cười, gã Tây Độc này hoặc là dại khờ, hoặc là quá mức tự phụ.
Định đi Triều Tiên giết hai trăm con người còn không giữ mồm giữ miệng kể cho kẻ bèo nước gặp nhau là mình đây.
Nếu như mình là người của Bổng Tử Đường, gã đã chết mười, tám lần rồi.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên nghiền ngẫm cười nói:
- Một mình anh, mà bọn họ mấy chục nghìn người.
Khóe miệng Tây Độc nhẹ nhàng nhếch lên, cả người nháy mắt mất đi xu hướng suy tàn, cả người gã ngập tràn ý trí tác chiến kinh người, ngập trời khí thế dường như rất khó khống chế, gã nở một nụ cười kiêu ngạo, nói:
- Vậy thì sao? Mấy chục nghìn tên bổng tử vẫn là bổng tử, một người quỳ rạp trên mặt đất cũng là người.
Sở Thiên cảm thấy thẹn thùng, người này thật sự đã đủ điên cuồng.
Tuy nhiên hắn vẫn xuất phát từ người Thiên triều chúc phúc, mở miệng nói:
- Chúc anh thành công!
Tây Độc lấy tay làm cái biểu tượng chiến thắng, đáp lại:
- Cảm ơn!
Sau khi nói xong, gã lại rút ra điếu thuốc ngậm lên môi.
Tiếp viên hàng không phong tình quyến rũ dừng lại ở bên cạnh gã, hướng về phía gã ngoắc ngoắc ngón tay, tịch thu điếu thuốc lá, sau đó khuôn mặt tươi cười ngẩng lên, dáng người lay động đi về hướng buồng vệ sinh, Tây Độc lắc đầu thổn thức, không rời mắt nhìn chằm chằm vào những đường cong của cô tiếp viên hàng không xinh đẹp.
Bóng dáng gợi cảm mê hoặc lòng người, ánh mắt của gã dường như đi thẳng vào chỗ sâu kín giữa hai cặp đùi giấu trong váy ngắn.
Sân bay Seoul, hai giờ chiều.
Bọn Sở Thiên cầm hộ chiếu do Tiền Trung Tiền chế tạo, từ sân bay đi ra rất thuận lợi, đứng ở một góc bí mật mở điện thoại di động ra, thông qua số điện thoại do Nhật Thiện cung cấp, sau một lát đường dây điện thoại được nối, truyền đến một thanh âm ngọt ngào, đối đáp xong với ám hiệu đã định từ trước, Sở Thiên lẳng lặng chờ đợi tiếp ứng.
Không đến mười lăm phút, xe bọ hung 8 chỗ lẳng lặng đi tới, từ bên trong lập tức nhoài ra một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan rất tinh xảo.
Đôi mắt xếch xinh đẹp lóe ra tinh quang, trong đó luôn tỏ ra cảnh giác, chỉ có điều làn da hơi đen một chút, có thể nguyên nhân là ánh mặt trời Seoul quá mức mãnh liệt.
Cô cùng với Sở Thiên khớp đúng hoàn toàn những ám hiệu đã định, biết hắn chính là người mà mình phải tiếp ứng, liền mở cửa xe cho bọn họ lên.
Sở Thiên vừa mới ngồi vững vàng, xe liền đột nhiên mạnh mẽ chạy nhanh lên quốc lộ.
Người thiếu nữ cùng lúc đó cũng nhanh chóng tự giới thiệu về mình:
- Tôi tên là Kim Ki Syo, đặc biệt tiếp ứng các anh, cho đến khi các anh rời khỏi nơi này.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu nói:
- Đã làm phiền cô rồi, tôi tên là Sở Thiên.
Kim Ki Syokhông chút để ý gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Sở Thiên không nói chuyện nhiều cùng với cô, hắn hiểu rõ trong lòng Kim Ki Syo này nhất định là nhân viên tình báo của Triều Tiên.
Cô ấy phải ở Seoul ẩn núp đã rất không dễ dàng, mình cần gì phải tìm hiểu quá mức làm rối loạn tâm tư của cô?
Xe rất nhanh tiến vào nội thành, trên đường cái, khắp nơi đều là gương mặt trẻ, quần áo tùy mốt, các cô gái đa số trang điểm, vẽ lông mày, kẻ viền mắt và tô môi đỏ mọng, đều phác hoạ vô cùng tinh xảo.
Còn đàn ông thì nhìn bắt mắt nhất là đầu tóc, bôi thật nhiều kem, dường như gặp gió to đến cấp mười hai cũng không lo bị rối.
Trong lúc đó, Kim Ki Syo giải thích tình hình ở Seoul, Seoul có căn bệnh của tuyệt đại đa số các đô thị lớn: kẹt xe.
Seoul có hơn 2 triệu chiếc xe hơi, tuy rằng đường phố rộng lớn, trên dưới đều có tới năm làn đường xe chạy, nhưng vẫn thường xuyên bị kẹt xe, bởi vì các điểm giao nhau rất nhiều, hơn nữa lại không có cầu vượt.
Sông Hán đi ngang qua Seoul, nghe nói có vài chục chiếc cầu dài bắc ngang qua sông Hán, thuận tiện cho phương tiện hai bên bờ sông lui tới.
Tuy nhiên, ở Seoul nếu là đi từ con đường song song với sông Hán và rẽ lên cầu bắc qua sông, sẽ có cảm giác: đường rẽ lên cầu quá hẹp, thường thường ngoài lối đi khẩn cấp ra, chỉ có một làn đường xe chạy, bởi vậy thường bị kẹt xe.
Nghe Kim Ki Syo kể rõ địa lý giao thông Seoul, Sở Thiên rất tò mò hỏi:
- Cô Kim, chúng tôi chỉ là muốn đi cảng Đông Vượng nghĩ cách cứu viện bạn bè của chúng tôi, với đường giao thông ở Seoul dường như không có bao nhiêu quan hệ? Tôi là muốn các tin tình báo về cảng Dong Wang, hoặc tình báo về bạn bè của chúng tôi.
Kim Ki Syo nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói:
- Tôi hiện tại là ngươi dẫn đường cho các anh, có thể giúp các anh tự do thông thuận ra vào các khu.
Nhưng nếu qua mấy giờ nữa tôi chết, các anh bấy giờ mắt trợn lên rồi, đến lúc đó nếu như các anh có cứu được người ra, mà không thể mau lẹ dời đi, các anh cũng sẽ bị rơi vào bao vây.
Sở Thiên cảm giác được mình có lỗi, mở miệng nói:
- Rất xin lỗi!
Kim Ki Syo không tiếp lời Sở Thiên mà tiếp tục bổ sung:
- Cho nên các anh biết rõ địa lý giao thông ở đây đều không phải là không có tác dụng, nếu tôi xảy ra chuyện gì, các anh cũng có thể giảm bớt phiền toái không cần thiết mà nhanh di chuyển hoặc rời khỏi, về phần tình báo bạn bè của các anh, chúng tôi đã có người đang ở cảng Đông Vượng điều tra rồi.
Tin rằng trước sáu giờ sẽ có đáp án.
Sở Thiên cảm thấy rất áy náy, hắn hiện tại đã biết rõ Kim Ki Syo tính toán chu toàn, nhân viên tình báo phải sống trong cảnh giác và sợ hãi trong nhiều năm, luôn luôn chuẩn bị hi sinh vì tổ quốc.
Đồng thời hắn cũng tự trách tính nóng nảy thiếu kiên nhẫn của mình, sao lại cảm thấy lời Kim Ki Syo nói không có chút ý nghĩa nào? Chắc là mình đã quá lo âu rồi.
Hắn hận không thể tát cho chính mình hai cái tát, lại xin lỗi nói:
- Cô Kim, rất xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô và cũng thu hồi lời nói vừa rồi.
Kim Ki Syo nhìn thấy Sở Thiên chân thành như thế, cuối cùng cũng nở nụ cười hiếm thấy, thấp giọng đáp lại:
- Sở Thiên, tôi xem qua tài liệu của anh, cũng biết anh gan dạ sáng suốt và thân thủ của anh, rõ ràng anh thực sự không phải là người lỗ mãng, chỉ là bởi vì bạn bè đang bị bắt ở trong tay đặc công Triều Tiên mà mất đi chừng mực, cho nên tôi không trách anh.
Sở Thiên giơ tay cùng cô đụng nhau thật mạnh.
Kim Ki Syo lại giải thích các biểu tượng nổi bật và tập tục văn hóa ở Seoul, cuối cùng toát ra vài câu khiến Sở Thiên cảm kích:
- Ba người chúng tôi, đều sẽ toàn lực phối hợp với các anh, nếu các anh trong quá trình hành động phát sinh biến cố, chúng tôi sẽ giúp các anh chuyển hướng sự truy kích của đặc công Triều Tiên, để cho các anh an toàn rút lui.
Chuyển hướng, nhiều khi có nghĩa là hy sinh.
Sở Thiên không khỏi lại thêm phần ý thức trách nhiệm, hắn thầm nghĩ lần này hành động tuyệt đối không thể thất bại, nếu không không chỉ có chính mình lâm vào tuyệt cảnh, còn có thể đem nhóm Kim Ki Syo đưa vào mảnh đất tử vong.
Đồng thời hắn cũng sinh ra nhiều phần cảm kích đối với tiểu Lolita, mình chỉ muốn tìm người tiếp ứng, Nhật Thiện lại trao cho mình mấy cái mạng.
Xe rất nhanh lái vào cảng Dong Wang, khi nhìn thấy bến cảng thì xe rẽ vào đường nhỏ bên cạnh bến tàu.
Sau khi xe đi thêm mấy trăm mét thì dừng lại ở trước mặt kho hàng, Sở Thiên ngắm thêm vài lần, nhớ kỹ kho hàng có dãy số - đông 13, Kim Ki Syo chui ra khỏi xe mở cửa sắt của kho hàng, sau đó cô lập tức cho chiếc xe đi vào.
Xe bọ hung dừng ở giữa kho hàng ngay bên dưới ánh đèn vàng mờ mờ chiếu rọi xuống, Kim Ki Syo trở lại chậm rãi kéo tấm cửa sắt xuống, trông tựa như cảnh giao dịch thuốc phiện trong ti vi, sau đó cô tỏ ra buồn phiền, quay đầu hướng về phía Sở Thiên nói:
- Đây là kho hàng chúng tôi thuê tạm, có thể che dấu thân phận và tiện cho các anh hành động.
Bọn họ làm việc quả nhiên cẩn thận, Sở Thiên khen ngợi gật đầu, lập tức dẫn bọn Phong Vô Tình từ trong xe chui ra.
Ở giữa kho hàng rộng mấy trăm mét vuông để vài cái ghế dựa và một cái bàn, trừ những đồ đạc đó ra còn lại là bao tải chứa hàng hóa, Kim Ki Syo phất tay ra hiệu cho bọn Sở Thiên ngồi xuống, lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi chuông điện thoại vang lên, cô nhẹ nhàng nói vài câu rồi cúp máy, quay người rót nước mời đám người Sở Thiên.
Sau đó cô lấy ra bản đồ cảng Đông Vượng bày trước mặt Sở Thiên, bảo cho hắn biết phân bố lối ra vào các đường đi và kho hàng ở bến tàu, còn có phân bố chỗ tuần tra tại cảng, cùng với khoảng thời gian cần dùng.
Bọn Sở Thiên càng nghe càng ngạc nhiên thán phục, Kim Ki Syo quen thuộc cảng Dong Wang với mức độ không thua gì nhà thiết kế, trên bản đồ nho nhỏ đã đánh dấu chính xác đến cả tần xuất bình quân ca-nô ra vào.