Nhìn thấy Chân Vô Hào cười độc ác, Sở Thiên thấy khinh bỉ gã vô cùng.
Lần trước ở quán Bar Phong Cuồng, hắn đánh gãy tay gã.
Chẳng ngờ tên tiểu tử này còn không biết hối cải.
Lại còn dùng thủ đoạn đánh thuốc hèn hạ này.
Mặc dù đối tượng là a đầu nhà họ Thẩm, nhưng hắn cũng tuyệt nhiên không thể làm ngơ để hành vi vô liêm sỉ đó diễn ra trước mắt.
Nếu ở thời cổ đại, ta đây nhất định đã là một đại hiệp! Mới nghĩ thế, Sở Thiên lập tức ra tay.
Chân phải đạp mạnh vào lưng gã đang xé quần áo, đồng thời quyền trái đánh trúng cằm Chân Vô Hào.
Hai tấm thân như con diều đứt dây bay ra, đập mạnh vào tường rồi chúng hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả một tiếng kêu thảm cũng chẳng kịp thốt ra.
Toilet lập tức lại yên tĩnh trở lại.
Sở Thiên liếc nhìn Thẩm Thiến Thiến vài cái.
Vì không ngừng giãy dụa, cái cổ áo vốn khoét đã sâu giờ bung hẳn ra, lộ ra đôi gò bồng đào trắng muốt.
Làn da mịn màng phản chiếu ánh đèn sáng nhẵn bóng rất hấp dẫn.
Bộ ngực phập phồng như gõ nhịp gợi cảm.
Sở Thiên thấy máu đang dồn lên, liếc mắt đi chỗ khác, cởi áo của mình phủ lên người Thẩm Thiến Thiến.
- Á!
Lúc Sở Thiên vô tình chạm vào làn da mịn màng của cô ta, hắn có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp và run rẩy.
Cũng không biết tên kia đã cho Thẩm Thiến Thiến uống thứ thuốc gì mà phản ứng lại mãnh liệt như thế.
Sở Thiên khẽ thở dài, áy náy mở miệng:
- Xin lỗi!
Nói xong, Sở Thiên liền chuẩn bị bỏ đi.
Mới bước được vài bước liền bị người ta đột nhiên ôm chặt lấy.
Sau đó, một đôi môi thở hổn hển hôn lên cổ hắn.
Ngoảnh lại nhìn, Thẩm Thiến Thiến đã lâm vào trạng thái như sắp phát điên.
Đôi mắt mặc dù cực kỳ phản kháng, nhưng cơ thể mềm mại lại đã áp chặt vào người Sở Thiên, muốn đẩy ra cũng không được.
Sở Thiên vốn cũng không phải thánh, thậm chí ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng không bằng.
Hắn phải dùng hết tất cả sức lực mới miễn cưỡng kiềm chế được hưng phấn, cố gắng đẩy Thẩm Thiến Thiến ra rồi kéo cô ta tới chỗ vòi nước xả nước rửa.
Bọt nước bắn khắp mặt cô ta, chảy cả vào khe hở giữa ngực, gương mặt đỏ hồng hấp dẫn đến chết người.
Dội nước khoảng chừng mấy chục giây, thấy cô ta đã hơi bình tĩnh trở lại, Sở Thiên liền dìu cô ta đến ngồi nghỉ tạm trên bồn cầu.
May mà các buồng Toilet này đều độc lập với nhau.
Chỉ cần bên ngoài có biển “Có Người” thì người khác sẽ không bước vào.
Nếu không cảnh tượng hoạt sắc sinh hương này khó lòng giải thích cho rõ được.
Khôi phục được vài phần lý trí, cô ta đảo mắt qua Sở Thiên, khó lắm mới thốt ra được vài tiếng:
- Cảm ơn anh!
Sở Thiên gật gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Em nghỉ một lát đi.
Anh đi ra ngoài trước.
Sở Thiên đã coi thường thực lực của nhà sản xuất Tây Ban Nha này rồi.
Nếu quả thật có thể dùng cách xối nước lạnh mà đánh tan được dục vọng trong cơ thể thì thế giới này đã không có quá nhiều gái nhà lành bị ép làm kỹ nữ.
Hắn vừa mới quay đi, đôi chân dài trắng vươn ra ngoắc lấy eo hắn kéo giật lại.
Sở Thiên lảo đảo ngã ra phía sau, ngã ngay vào lòng Thẩm Thiến Thiến.
Hương thơm ngào ngạt, mắt môi đẹp mê người.
Một giây sau, đôi tay ôm chặt lấy cổ Sở Thiên, bộ ngực đầy ép chặt vào ngực Sở Thiên, đôi môi đỏ hôn lấy Sở Thiên, không để hắn kịp nói.
Trong giây phút mất kiềm chế, Sở Thiên nghe thấy Thẩm Thiến Thiến nói lí nhí:
- Đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Qua đêm nay, suốt đời này không được nhắc đến nữa.
Mười lăm phút sau, Sở Thiên tựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, đợi Thẩm Thiến Thiến bình tĩnh trở lại.
Hắn rút điện thoại gọi cho Húc Ca, bảo anh ta đem hai chiếc áo khoác tới.
Một lát sau, Húc Ca đích thân đem áo tới, nhìn thấy quần áo Sở Thiên ướt gần hết, ngạc nhiên nhìn quanh, vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Thiếu Soái, em đi vệ sinh hay là đi tắm thế hả? Sao mà ướt hết cả người thế kia?
Sở Thiên cầm lấy quần áo mặc lên người, sau đó đưa chiếc áo khoác dày dặn vào bên trong toilet.
Húc Ca lại một lần nữa tròn xoe mắt.
Anh ta thấy một cánh tay trắng nõn mịn màng thò ra cầm lấy, bèn nở nụ cười trêu chọc, ngậm thuốc lá nói:
- Thiếu Soái, chẳng ngờ đi vệ sinh mà cũng gặp diễm ngộ kia đấy!
Việc này dường như khó mà giải thích.
Cũng không thể nói là hắn đã chinh phục được cô bé nhà họ Thẩm.
Sở Thiên cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ vỗ vai Húc Ca, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Năm phút nữa cho anh em tới đem hai tên trong nhà vệ sinh ném vào cửa nhà Phó chủ tịch hội lập pháp Chân Vô Lương.
Húc Ca không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, trời yên biển lặng.
Sở Thiên tỉnh dậy ăn một bữa sáng thịnh soạn rồi dẫn Thiên Dưỡng Sinh tới nhà họ Lý và nhà họ Lâm.
Sau khi thưởng thức xong món thịt bò New Zealand ở nhà họ Lý, hắn liền bàn bạc với nhà họ Lý về trận đại chiến tài chính sắp tới và về việc phân chia.
Còn ở nhà họ Lâm, Sở Thiên giúp bà Lan trị liệu cánh tay liệt, đồng thời cũng đổi lại được sự giúp đỡ trong trận đại chiến tài chính sắp tới.
Làm xong những việc này, Sở Thiên cuối cùng mới tới nhà họ Hoắc.
Vợ chồng Hoắc Quang đem tập đoàn Hoắc Thị mà tài sản chẳng đủ để gán nợ ném cho Sở Thiên xong, liền cầm theo mấy trăm triệu chạy về Thẩm Quyến nương nhờ họ Đường để phát triển sự nghiệp.
Vì thế, bây giờ nhà họ Hoắc tuy lạnh lẽo nhưng cũng yên tĩnh hiền hòa.
Điều này có thể thấy được trên nụ cười của những người hầu ở đây.
Điều khiến Hoắc Tông vui mừng nhất là anh ta đã có thể danh chính ngôn thuận đón con trai ruột trở về nhà.
Ông Hoắc cũng không còn bất đắc dĩ như trước đây, gặp Sở Thiên còn lấy món trà Phổ Nhĩ lâu năm ra tiếp đãi.
Hàn huyên vài câu, Sở Thiên liền đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Hoắc Tông đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc Tập đoàn Hoắc Thị và quản lý bất động sản Thịnh Thế.
Để báo đáp, Hoắc Tông có một phần cổ phần trong Tập đoàn Hoắc Thị.
Hậu lễ do Sở Thiên đề xuất không chỉ khiến Hoắc Tông kinh ngạc, còn khiến ông Hoắc vốn tâm cảnh bình lặng cũng phải giật mình.
Như thế chẳng phải lại cho nhà họ Hoắc cơ hội vùng dậy sao? Phải biết rằng Sở Thiên và nhà họ Hoắc ít nhiều cũng có thù oán.
Hắn lại chẳng màng tới hậu quả mà giúp nhà họ Hoắc.
Điều này khiến ông Hoắc giàn giụa nước mắt, cũng khiến cho trái tim đã chết của Hoắc Tông nháy mắt hồi sinh.
Đặc biệt là khi Sở Thiên cho anh ta biết,
Nếu một ngày nào đó Hoắc Hạo con trai anh ta khôi phục được trí nhớ, nó sẽ không phải thấy một người cha tầm thường vô dụng như trước.
Vì thế, anh ta dường như không cần phải suy nghĩ liền đồng ý ngay với đề nghị của Sở Thiên, còn nói sẽ dốc hết sức lực để quản lý tốt cả hai công ty.
Lúc chạng vạng tối, Sở Thiên xuất hiện tại hoa viên nhà họ Thẩm.
Tuy rằng tối hôm qua đã ân ái với Thẩm Thiến Thiến, nhưng không có nghĩa là Sở Thiên sẽ từ bỏ ý định trừng phạt nhà họ Thẩm.
Trong bá nghiệp, phụ nữ là vật cá cược quan trọng, nhưng không phải là nhân tố quyết định.
Nếu không, triều Đường thời ấy đã không phải chiêu mộ nhiều binh mã tích cực chuẩn bị chiến tranh mà chỉ cần đưa nhiều vị như công chúa Văn Thành sang làm vợ Hung Nô là đã đủ giải quyết chiến tranh rồi.
Thấy Sở Thiên xuất hiện, vệ sĩ của nhà họ Thẩm ngạc nhiên cứ như là nhìn thấy quỷ.
Tuy rằng trách nhiệm của vệ sĩ là bảo vệ cho sự an toàn tính mạng và tài sản của người đã thuê họ, nhưng đối mặt với loại người chẳng kiêng nể gì như Sở Thiên, bọn họ muốn bảo vệ lòng tin của chính bản thân còn khó, nói gì đến chuyện liều chết vì nhà họ Thẩm nữa.
Vì vậy, nghe nói Sở Thiên muốn gặp Thẩm Nam Phương, bảo vệ liền lập tức đi vào thông báo.
Nhân lúc chờ đợi, Sở Thiên thấy trong vườn hoa có mấy chiếc xe quân đội.
Trong đó, một chiếc mang biển Nam Hạm lọt vào tầm mắt hắn.
Sở Thiên khẽ kinh ngạc.
Mấy vị của Hạm đội Nam Hải cũng tới nhà họ Thẩm sao? Lẽ nào Thẩm Nam Phương lo lắng hắn tới báo thù mà tìm mấy vị này đến làm lá chắn?
Còn chưa kịp phân tích thì bảo vệ đã trở lại, tuyệt đối cung kính nói:
- Mời!
Sở Thiên chỉ cười cười, dẫn bọn Thiên Dưỡng Sinh sải bước đi vào vườn hoa của nhà họ Thẩm.
Ở Hongkong một thời gian, mấy anh em Thổ Pháo cũng đã không còn dáng vẻ quê mùa như trước.
Mặc âu phục đàng hoàng, ưỡn ngực tự tin đi theo.
Thái độ người trên nhìn kẻ dưới làm cho vệ sĩ của nhà họ Thẩm cứ tưởng họ đều là những sát thủ chuyên nghiệp, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Khi đi vào tòa biệt thự chính, Sở Thiên so vai với Thẩm Thiến Thiến.
Hai người tuy không chào hỏi nhau, nhưng Sở Thiên bắt gặp sự bối rối và nghi hoặc trong ánh mắt của cô ta.
Hay là cô gái nhỏ này lo ngại hắn đem chuyện tối qua nói với Thẩm Nam Phương? Hắn khẽ lắc đầu.
Hắn đâu có ngốc đến mức đó.
Trong đại sảnh tráng lệ, trên chiếc Sofa lớn, Sở Thiên bắt gặp mấy khuôn mặt quen thuộc.
Bà Thẩm và Thẩm Nam Phương ngồi ở chính giữa tại chỗ dành cho gia chủ.
Bên trái là Phó tổng tư lệnh hạm đội - Chu Phú Quý.
Hắn hơi kinh ngạc khi gặp Chu Phú Quý ở đây.
Nhưng hắn cũng không để trong lòng, cười sang sảng nói:
- Ông chủ Thẩm, chẳng ngờ ông cũng ở Hongkong.
Ánh mắt bà Thẩm nhìn Sở Thiên chằm chằm, từ đầu tới cuối đều lộ vẻ thù hận khắc cốt ghi tâm.
Thẩm Nam Phương lịch sự đứng dậy, miễn cưỡng nở nụ cười định đáp lời, Chu Phú Quý chợt cướp lời,
giọng nói đầy vẻ chế nhạo:
- Thiếu Soái, tôi cũng không ngờ cậu lại ở Hongkong.
Cứ tưởng cậu đang phong thanh thủy khởi ở Nam Hải kia chứ?
Sở Thiên sờ mũi, đầy thâm ý đáp:
- Tư lệnh Chu, ông yên tâm, tôi đảm bảo sẽ ngồi trong tàu ngầm.
Mặc dù quân nhà họ Chu đấu với Đường Môn cũng được vài trận thắng, nhưng chỉ là mấy trận nhỏ, đâu có gì ghê gớm.
Đợi đến lúc tôi ra tay, quân nhà họ Chu cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Mà kể cả bang Trúc Liên cũng vậy.
Chu Phú Quý biến sắc, tay phải bỗng nắm chặt lại.