Đô Thị Thiếu Soái


Cô nhìn thấy Sở Thiên tiến vào, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ quyến rũ nhu mì.
Hấp dẫn! Sức hấp dẫn chết người tuyệt đối!
Sở Thiên nhiệt huyết dâng lên, khẽ cắn môi mới ngăn lại sự kích động, sau khi lấy lại tâm trạng ôn hòa nói:
- Thẩm Thiến Thiến, cô đây là ý gì? Không phải nói tối ngày hôm qua chỉ là một sự hiểu nhầm sao? Thế nào tối hôm nay lại chủ động nhào vào ôm lấy thế này? Cái này với tính cách kiêu ngạo của cô hoàn toàn không phù hợp.

Hay là nói ra ý đồ thực sự của cô đi.
Thẩm Thiến Thiến mất đi sự quyến rũ trên mặt, bắp chân hướng về phía trước di chuyển mang theo tiếng ding dang nơi cổ chân, vẻ mặt bình tĩnh trả lời:
- Muốn cầu xin anh buông tha Thẩm gia! Chỉ cần anh chắc chắn cho bố mẹ tôi và Tập đoàn Thẩm Thị con đường sống, Thấm Thiến Thiến tôi về sau chính là người phụ nữ của anh, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng nguyện hầu hạ anh! Khoản giao dịch này thế nào?
Sở Thiên ngồi xuống ở bên giường, thò tay nắm lấy bắp chân của Thẩm Thiến Thiến, cô phản xạ có điều kiện muốn rút lại lại nhẹ nhàng thở dài, tùy ý để tay Sở Thiên nắm lấy cổ chân trắng của mình, Sở Thiên chơi một lát sau cười nói:
- Móng chân tróc còn vẽ sơn móng tay, xem ra cô tối hôm nay là xác định chắc chắn hiến thân rồi hả?
Thẩm Thiến Thiến trên mặt hiện lên ngượng ngùng, khăn quấn một bên trả lời:
- Không sai! Vậy anh dám lấy không?
Sở Thiên đem bắp chân của nàng ném lên giường, mang theo chấn động khiến Thẩm Thiến Thiến toàn thân run rẩy.

Hai bên ngực càng hiện lên sinh động, Sở Thiên kìm nén nhiệt huyết dâng lên, thản nhiên trả lời:
- Muốn, đương nhiên muốn, nhưng phải bỏ qua Thẩm Thị là không thể nào, huống chi nó bây giờ đã phá sản rồi hoặc có lẽ ngày mai sẽ bị gỡ biển rồi.
Thẩm Thiến Thiến có vẻ có chút đau khổ, lồng ngực không ngừng phập phồng thở dốc, sau một lát mở ánh mắt to đẹp, chầm chậm trả lời:
- Anh có thể đem số tiền lấy được từ Thẩm Thị hoàn trả cho bố mẹ tôi, như vậy bọn họ có thể xây dựng lại tập đoàn Thẩm Thị, dù sao số tiền kia cũng không phải của anh, anh trả cho Thẩm gia thì cũng chẳng có gì đau lòng cả.
Con bé nhà Thẩm gia này thật ngây thơ! Sở Thiên cười miễn cưỡng lên, lắc đầu nói:
- Trả cho Thẩm gia? Trả như thế nào? Đừng nói đến dính đến lợi ích phân phối của mấy nhà quyền quý lớn.

Chính Sở Thiên tôi có thể nói thôi, tôi cũng không thể đem mấy chục tỉ trên tay ném đi.

Nếu như vậy, tôi còn mặt mũi nào đi gặp các anh em Soái quân?
Đánh cường hào, chia thịt lợn, nếu như vất vả đánh cường hào, mọi người lại không có thịt lợn chia, chỉ sợ cũng không có tính tích cực rồi, điều quan trọng hơn là, phải đem thịt lợn trả cho cường hào, tin rằng có không ít người sẽ đau khổ sẽ sụp đổ.

Càng làm cho người thù hận.

Sở Thiên không muốn là kẻ ngu này.
Thẩm Thiến Thiến thân hình rung mạnh, thốt ra:
- Vì tôi cũng không được sao?
Sở Thiên thở ra vài hơi, cảm giác nhất thiết phải đánh thức công chúa trong thần thoại này, thản nhiên trả lời:
- Đừng nói em không đáng mấy chục tỷ, chính là tôi cũng không đáng mấy chục tỷ.

Thẩm Thiến Thiến, tập đoàn Thẩm gia suy sụp rồi! Từ ngày mai trở đi, Thẩm gia cũng không phải là nhà quyền quý rồi, cô cũng không phải là công chúa nhà Thẩm gia nữa rồi!
Lời nói mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng lại là lời nói thực như máu chảy! Trong mắt của Thẩm Thiến Thiến vụt trở nên hoang mang, đau khổ nơi đáy lòng dần dần mở rộng ra, cũng không ngu xuẩn cô nhớ ra lúc vào khách sạn đặt phòng, giám đốc điều hành nho nhã lễ độ nói cho cô biết thẻ ngân hàng của cô đã bị đóng rồi, làm hại cô chỉ có thể dùng tiền mặt trong ví trả tiền phòng
.
Cô bỗng nhiên rơi nước mắt, sau khi nghe tin tức tập đoàn Thẩm Thị phá sản, cô cuối cùng không có đau khổ thương cảm quá nhiều.

Bởi vì cô tự cảm thấy mình có thể đủ thuyết phục Sở Thiên khiếm Thẩm Thị hồi sinh trở lại, ai ngờ lời của Sở Thiên lại phá tan ảo mộng cuối cùng của cô.

Cô sao có thể không cảm thấy được đau khổ từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu chứ?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài.

Từ ngăn bàn rút ra khăn giấy đưa cho cô.
Thẩm Thiến Thiến không có lớn tiếng, càng không tức giận trong lòng gào thét Sở Thiên ra ngoài mà tiếp nhận khăn giấy lau sạch nước mắt mãnh liệt, Sở Thiên có chút ngỡ ngàng luống cuống, hắn đối với nước mắt của con gái quả thực không có khả năng chống cự, chỉ cười khổ khuyên nhủ :
- Thẩm Thiến Thiến, cô đừng khóc nữa.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Sở Thiên cảm giác không hiểu mình hình như sai rồi.
Thẩm Thiến Thiên lại nức nở một lát, nghĩ ra còn một vấn đề quan trọng tồn tại, dù sao trước đây vì HQ từng cố chấp đối phó Sở Thiên, mới dừng tiếng khóc nói:
- Anh hủy diệt tập đoàn Thẩm Thị, tiếp sau đó là đối phó bố mẹ của tôi sao? Anh có thể buông tha bọn họ không? Nếu như thật phải giết người thì giết tôi được rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, bình tĩnh trả lời:
- Vốn dĩ là cho bố mẹ cô một giáo huấn.

Chí ít cũng phải ép họ đi xa quê hương, tránh được để mối họa lại cho chúng tôi.

Bây giờ thấy cô hiếu thuận như vậy, tôi cũng sẽ không động đến bố mẹ cô, cũng sẽ không ép họ rời đi, nhưng họ tốt nhất đừng chọc giận ta.
Nghe được Sở Thiên bỏ qua bố mệ mình, Thẩm Thiến Thiến cầm khăn trải giường bỗng buông ra, có lẽ đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Cô chằm chằm nhìn Sở Thiên thở sâu nói:
- Anh phải nhớ lời của mình, không được phép đối phó bố mẹ tôi.

Tôi cũng sẽ khuyên bố mẹ tôi không trêu chọc anh.

Ân oán của chúng ta dừng ở đây.
Sở Thiên gật gật đầu, hắn lúc này có chút khâm phục Thẩm Thiến Thiến, cô bình thường mặc dù xem ra nông cạn không hiểu biết, thường bày đặt bộ dạng công chúa làm cao, nhưng gặp việc lớn Thẩm gia phá sản, lại không khóc đến nửa sống nửa chết tìm mình liều mạng.

Mà lợi dụng tình cảm của mình cầu cứu vì Thẩm gia.
Năng lực phân tích của cô bé này vẫn là khá chuẩn, hơn nữa biết lúc nào nên cúi đầu, nếu như cô ta gọi mình đến khách sạn quát lớn và chỉ trích, mình không biết chừng sẽ cho Thẩm gia chèn lên mấy cây rơm nữa, đạt được cảnh giới cao nhất giống như Trương Quy Hỗ, chính là giết bố, chiếm nhà, đuổi mẹ, bắt con gái.
Thở ra mấy hơi, Sở Thiên nhẹ nhàng nói:
- Thẩm Thiến Thiến, xem thấy cô hiếu thuận như vây, cũng xem tình cảm tôi cô dằng dai, tôi cho cô ở lại hoa viên Thẩm gia! Cô có thể xem như tôi tối hôm qua giậu đổ bìm leo bù đắp lại, cũng có thể coi như chút xin lỗi vì hủy diệt tập đoàn Thẩm Thị, tự giải quyết cho tốt.
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền xoay người đi tới cửa.
Bỗng nhiên Thẩm Thiến Thiến hô:
- Đứng lại!
Sở Thiên quay người lại, cười khổ nói:
- Chuyện gì?
Thẩm Thiến Thiến không trực tiếp trả lời, đem tấm khăn trên người tung ra, mùi thơm phiêu tán trên không trung, lập tức liền nhìn thấy thân hình trắng nõn trước mặt, đường cong lả lướt không có chút thừa, hai chân càng hấp dẫn lóe lên lúc ẩn lúc hiện, cô ngoắc ngoắc ngón tay nói:
- Lên với tôi, trả ơn anh!
Nghe thấy Thẩm Thiến lời nói câu hồn, tim Sở Thiên đập nhanh không ngừng, từ trước đến giờ hắn cũng không phải chính nhân quân tử lại lần nữa quay người rời đi.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu, không đi được vài bước thì cảm thấy sau lưng thân thể mềm mại ấm áp áp vào, âm thanh dịu dàng bên tai:
- Vì sao còn đi?
Cô bé, cái gì gọi là lui để tiến? Trong lòng Sở Thiên khẽ cười, cái này gọi là lui để tiến! Hắn duy trì trầm tĩnh vươn tay ra ôm lấy Thẩm Thiến Thiến, chầm chậm vuốt ve làn da mềm mại sau lưng cô.

Sở Thiên bỗng nhiên âm thầm cảm nhận làn da mềm mại như ngọc, dễ vỡ, không trách luôn nói hồng nhan họa thủy
Cô bé Thẩm gia mới trưởng thành mà hấp dẫn như vậy, qua vài năm nữa chỉ sợ thế giới này đều sẽ bị điên cuồng.

Sở Thiên bắt đầu siết chặt cánh tay lại, và cuối cùng đem Thẩm Thiến Thiến xinh đẹp kia phá trinh tiết, hai đầu vú cương thẳng mềm mại chặt chẽ ép trên ngực mình, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng mê người.
Thầm Nam Phương à Thẩm Nam Phương, trong mắt của Sở Thiên người quá giảo hoạt, còn tính dựa vào con gái gả cho bậc quyền quý để được Đông Sơn tái khởi, Thẩm gia ngươi ngay cả cô bé Thẩm cũng đều thuần phục dưới tay ta mà rên rỉ, uyển chuyển hầu hạ, ngươi còn tư cách gì cùng ta chiến đấu nữa chứ? Nghĩ đến đây, tay của Sở Thiên di chuyển tới mông của cô bé Thẩm
- A
Thẩm Thiến Thiến thấp giọng nỉ non
Đêm đó, Sở Thiên trong khách sạn Tử Kinh Hoa dùng sự hung mãnh vô số lần chà đạp lên hy vọng Thẩm gia, đem cô gái họ Thẩm chinh phục hoàn toàn trong hoan lạc, đợi đến khi Sở Thiên nhìn Thẩm Thiến Thiến toàn thân vô lực nằm trên chiếc giường cao cấp , mới lật người dựa vào thành giường nghỉ ngơi, ánh mắt từ ngọc thể di chuyển đến chiếc đồng hồ treo trên vách tường.
Gần mười một giờ đêm, anh em Thành Đô còn tốt không?
Sở Thiên thầm thở dài mấy hơi, ngón tay gõ nhẹ nhàng bên cạnh.
Đêm về khuya, cứ điểm Soái quân Thành Đô.
Phàm Gian ngưng lại ánh mắt quét nhìn ngọn đèn dầu nơi xa, cảm giác thấy không có mây đen áp đỉnh, tình báo thu thập đã hiển thị cửa hàng xung quanh toàn bộ bị bỏ trống không, điều này cho thấy Đường Môn rất nhanh sẽ chạy vồ đến.

Không phải đêm nay thì ngày mai.

Dù sao ngày mai trước khi mặt trời xuống, cửa trước của cứ điểm nhất định máu chảy thành sông.
Được xưng làm quân sư của Soái quân, mình có thể đứng vứng trước sự tiến công của hai vạn người chứ?
Phàm Gian nhẹ nhàng thở ra:
- Trận địa sẵn sàng đón địch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui