Đô Thị Thiếu Soái


Trời tối dần gió đêm hung mãnh.
Hoa viên Tiềm Long sớm đã thắp đèn dầu, hơn nữa bầu không khí im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cá nhảy trên mặt nước, bởi vì tâm tư của Sở Thiên đang dừng ở nơi chiến sự Thành Đô cho nên không người nào dám tùy ý quấy rầy, ngay cả bà mẹ vinh hiển Hoắc Vô Túy cũng chỉ có thể đứng ở vườn bách hợp, thi thoảng bắt gặp Phương Tình thần sắc vội vàng đi ra đi vào.
Tin tình báo cho biết, lúc chạng vạng tối liên quân hắc bang lại đánh sâu vào cứ điểm Thành Đô, lần này quy mô lớn hơn nhiều so với buổi sáng, tám ngàn kẻ thù theo bốn cửa tiến công cứ điểm của Soái quân, đôi bên chém giết hơn nửa canh giờ sau mới tách ra, anh em Soái quân thương vong gần tám trăm người, mà phía địch vẫn còn hàng chục nghìn người chưa bắt tay hành động.
Lúc này Phương Tình cười khổ, nhẹ nhàng thở dài:
- Tình hình rất không lạc quan.
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, ánh mắt ngưng tụ thành một mũi nhọn, trả lời:
- Chạng vạng tối tấn công với quy mô lớn vẫn chỉ là thí nghiệm của Phương Tuấn, lão hồ ly kia muốn biết nếu tiến công theo bốn cửa sẽ gặp sức chống cự như thế nào, sau đó kết hợp với tình hình buổi sáng sẽ đưa ra cách điều chỉnh, xem ra đêm nay đại chiến sẽ có phần gian nan đây.
Lúc này Phương Tình cũng tỏ ra buồn phiền, đồng cảm phù họa:
- Anh nói không sai, Phàm Gian cũng phân tích trước khi hừng đông sẽ có quyết chiến chí tử, vừa rồi vaò lúc nghỉ chiến anh ấy đã dựa theo kế hoạch bố trí binh lực, chỉ cần có thể trụ vững qua đêm nay, ngày mai đến ngày kia áp lực sẽ nhỏ đi nhiều, dù sao thì sau kỳ đại chiến này ai cũng phải thở gấp mấy hơi thở.
Ánh mắt Sở Thiên dừng ở cứ điểm trên bản đồ, hai tay chắp sau lưng chậm rãi phân tích:
- Nếu ta là Phương Tuấn ta sẽ làm kế ba cửa đánh nghi binh, cửa đông ta sẽ tấn công.

Thực sự chỉ cần phái ra hai ngàn người công kích cửa Tây, cửa Nam, cửa Bắc, anh em Soái quân cũng sẽ bị rút đi hai ngàn người, lúc này sẽ phái ra một chục nghìn người tấn công cửa Đông.
Hai ngàn anh em căn bản không thể chống cự, cứ điểm tất bị phá không thể nghi ngờ.
Lúc này Phương Tình mới cắn môi, một lát sau mới nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Bóng đêm mát mẻ như nước an ủi nỗi lòng đang lo âu hồi hộp, trời đất chìm trong hiu quạnh duowisv sự bao trùm của đêm đen.

Sở Thiên ưỡn ngực đứng ở bên cửa sổ chăm chú nhìn vào bầu trời đêm vô ngần, ban ngày bận rộn ồn ào náo động luôn làm cho ngưởi ta không khỏi thấp thỏm, chỉ có bóng đêm buông xuống mới có thể tẩy đi phong trần và mệt mỏi, trở về sự yên lặng tâm linh.
Nghe được câu hỏi vừa rồi của Phương Tình, Sở Thiên xoay người lại ôm Phương Tình vào trong lồng ngực của mình, cắn vào lỗ tai của cô thấp giọng nhỏ nhẹ giải thích, lúc này Phương Tình hơi hơi ngơ ngẩn lập tức gật đầu, hiển nhiên là vì cô đã nghe được Sở Thiên nói ra phương pháp nên tán thưởng.

Sau một lát cô từ trong vòng tay của Sở Thiên giãy nhẹ ra khẽ cười, đi sắp xếp công việc của mình.
Giải quyết xong những việc cần phải làm Sở Thiên mới cảm thấy một chút bải hoải, hắn tự tay bưng lên một chén trà nguội uống vài ngụm, Khả Nhi liền bưng lên một cái khay được khắc tinh xảo đi tới, mùi đồ ăn thơm phức xông lên mũi, thanh âm ngọt ngào cũng sâu kín rơi vào tai:
- Thiếu soái, đã tám giờ rồi anh nên ăn cơm đi.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, đi vài bước đến sô pha ngồi xuống, Khả Nhi quỳ trên mặt đất đem thức ăn bày ra, một con chim bồ câu được nướng đến vàng ươm, mùi thơm của nửa con vịt quay xông vào mũi, có thêm nước ô mai, một đĩa thịt bò tươi nhiều nước, nửa con gà xé, một đĩa cá kho, còn thêm một bát canh súp đậu phụ.
Còn có một nồi cơm được nấu từ gạo Philippin, một bình rượu nho năm 82, nhìn hạt nước ngưng kết bên ngoài của cái chai có thể biết nó đã được làm lạnh, lúc này cho dù có không thèm ăn bụng người ta cũng sẽ réo ào ào, Sở Thiên cúi đầu hôn lên trán Khả Nhi dịu dàng nói :
- Cám ơn Khả Nhi.
Khả Nhi đứng thẳng thân hình mềm mại, lấy tay ấn Sở Thiên ngồi xuống trên sô pha, cười nói:
- Thiếu soái ăn cơm trước đi, từ sự hiểu biết của em đối với anh, nếu không có được tin tức xác thực của chiến sự ở Thành Đô, anh tối nay sẽ không ngủ, nếu anh không ăn cơm tử tế, em cần phải đi gọi em Vô Túy và chị Phi Dương đấy.
Lời uy hiếp này tương đối hữu dụng, nghĩ đến Hoắc Vô Túy điêu ngoa và Dương Phi Dương thương hại, Sở Thiên có cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì, cho nên hắn không đợi Khả Nhi nói xong liền bưng lên bát cơm gắp vài miếng thịt bò bỏ vào miệng, sau đó liền và một lần hết quá nửa bát cơm.
Khả Nhi nhu tình như nước cầm khăn tay lau bên mồm của hắn.
Sở Thiên được Khả Nhi tận tình hầu hạ, bữa cơm ngon miệng được ăn xong rất nhanh.

Khi Sở Thiên bưng chén rượu vang lên nhấp mấy ngụm, nhìn Khả Nhi như nhìn một người thiếu phụ chủ gia đình đang thu dọn, trong mắt hiện lên một tia ấm áp khó nói, từ đáy lòng trong nháy mắt dâng lên tình cảm dạt dào, hắn mang nụ cười dịu dàng ôm cô gái vào trước ngực.
Sở Thiên vừa muốn hôn vào đôi môi mọng đỏ của Khả Nhi thì liền nghe trong hoa viên vang lên tiếng động chói tai, còn truyền đến tiếng binh khí chém giết va chạm, lập tức vang lên tiếng cảnh báo linh hoạt sắc bén.

Tại đây trong sự yên tĩnh của buổi đêm lại càng vang chói tai hơn nữa, không chỉ làm cho người ta tỉnh táo lại nhảy dựng lên, mà thậm chí cũng có thể biến mất tăm mất tích.
Lập tức liền nhìn thấy thân ảnh của bọn Cô Kiếm chớp động, Sở Thiên không cần đi ra ngoài cũng biết là đã có bọn người đến tập kích.
Hắn có chút kinh ngạc, vẫn còn có người dám đến gây rối ở hoa viên Tiềm Long.
Hoa viên Tiềm Long tuy rằng phòng thủ cũng không thể nói là cẩn mật, nhưng tuyệt đối là nơi hung hiểm vạn phần, đừng nói là mấy tên sát thủ mà ngay cả một tổ chức sát thủ đến công kích cũng khó có thể thu được kết quả.

Sở Thiên ngửa đầu lên uống xong ly rượu vang, mỉm cười đặt cái chén xuồng mâm, sau đó mới lười biếng đứng lên đi tới hoa viên.
Dù sao thì cũng đang nhàn rỗi, xem xem thần thánh ở phương nào?
Ở cổng hoa viên đứng mấy chục anh em Soái quân, dùng trận thế hình quạt bao vây lấy hai người đang đánh nhau kịch liệt.

Phong Vô Tình và một người nam xa lạ đang điên cuồng đối chiến như ẩn như hiện, dao găm màu đen và hàn quang lạnh như băng của đoản đao lóe lên, thỉnh thoảng chạm vào nhau phát ra tiếng va chạm nặng nề, có thể thấy được đôi bên đã đưa ra toàn lực ứng phó.
Từ thế tấn công của người nam xa lạ, có thể thấy được người này đã trải qua máu và lửa.
Sở Thiên không chút để ý đi tới gần, hắn muốn nhìn rõ bộ mặt của gã thanh niên kia.
Anh em Soái quân nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện vội vàng kính cẩn, báo cáo:
- Thiều soái, người này ngang ngược càn rỡ đến cửa, không nói một lời liền đánh ngã anh em của ta, sau đó liền tuyên bố muốn đi vào hoa viên ám sát Thiếu soái, các anh em liền kéo còi báo động và bao vây y, sau đó Phong Vô Tình đuổi tới và đang giao đấu cùng với y.
Sở Thiên gật gật đầu, lại có loại sát thủ hung hãn và vô tri như vậy?
Người đàn ông xa lạ hốc mắt hõm sâu, xương lông mày nhô hẳn ra, lông mi giống như hai vết mực đậm, ánh mắt hẹp dài bắn ra những tia sáng lạnh lẽo như bất cứ kẻ nào có trái tim băng giá và tàn khốc, đoản đao lạnh như băng so với dao găm dài hơn mấy tấc, khi ở trong lòng bàn tay y lóe ra hào quang chói mắt, không có được mười mấy năm công phu thì không thể đạt được ánh lửa thuần xanh như thế.
Nhiếp Vô Danh âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên kia, thản nhiên mở miệng nói:
- Người này sử dụng thanh đoản đao vù vù xé gió, từ tư thế tay vung đao này cũng biết, động tác ám sát dung hợp thuật cách đấu của quân đội, nhìn cách đấu thuật hẳn là y xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hơn nữa phần nhiều là quân trinh sát được cho là nhân vật đứng đầu.
Sở Thiên sờ sờ đầu, hỏi:
- Phải chăng là người Trung Quốc?
Nhiếp Vô Danh trầm tư một lát, cười khổ lắc đầu:
- Chỉ có thể biết là người châu Á.
Lúc này trong trận chiến hai người đang bước vào hồi gay cấn, khóe môi Phong Vô Tình nhếch lên một nụ cười, ánh mắt lại càng thêm cuồng nhiệt, tay phải ánh hào quang dao găm chói mắt, bước chân tiến lên trước giống như đón gió nghênh đón người nam xa lạ đang vọt tới phiêu tán đi ra ngoài, dao găm trong tay như là có linh tính, bay chung quanh mơ hồ bất định.
Người đàn ông lạ cảm giác được sát khí của Phong Vô Tình dần dần hiện ra, lại nhìn thấy đám người cầm kiếm như là sói đói đang nhìn mình chằm chằm, phần đông đều có trải qua luyện tập đều có khuynh hướng chém giết, vì thế đoản đao liên tục phóng ra bảy tám lần, đối lại với thế tấn công của Phong Vô Tình, giống như là đạn pháo bắn ngược lại hướng ra phía cổng thối lui.
Phong Vô Tình đương nhiên không thể để cho y chạy thoát, nhanh chóng tiến lên vài bước đuổi tới người nam xa lạ kia, người nam xa lạ thấy thế rút lui càng nhanh thêm, chỉ đánh vài cái lên xuống đã vượt ra ngoài vòng bao vây của anh em Soái quân.

Sở Thiên lo lắng không biết địch đến có âm mưu gì, cũng lo lắng Phong Vô Tình gặp nguy hiểm liền phất tay ra lệnh cho Nhiếp Vô Danh cùng vào trận.
Một số anh em Soái quân cũng xách đao đuổi ra ngoài, mặc dù có Phong Vô Tình việc chém giết không đến lượt bọn họ ra tay, nhưng để thu dọn hiện trường và áp giải tù binh thì vẫn phải cần bọn họ.
Còn Sở Thiên thì vẫn đứng ở hoa viên chờ đợi, chờ đợi người nam xa lạ kia thất bại.
Có Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình liên kết truy kích, một cái thủ đô nho nhỏ như thế này thì làm sao có chỗ để cho người nam xa lạ kia ẩn nấp?
Sau khoảng năm phút đồng hồ, một Soái quân thần sắc hốt hốt hoảng hoảng xách đao chạy vào, Sở Thiên còn chưa nhận ra gã mà cũng chưa kịp hỏi câu gì thì gã đã té nhào xuống trước mặt Sở Thiên, dùng khảm đao chống vào trước mặt để đỡ lấy nửa người, cực kỳ bi thương kêu lên :
- Thiếu soái, Thiếu soái, việc lớn không xong rồi, Phong Vô Tình bị người ta giết rồi.
Anh em Soái quân đứng ở xung quanh thân hình rung mạnh, gần như đồng thời hô lên:
- Cái gì?
Trên mặt Sở Thiên không có một chút nào bi phẫn, hắn giống như là hoàn toàn không nghe được tin dữ.
Hắn chăm chú nhìn người Soái quân đang quỳ trên mặt đất, trả lời:
- Kế sách của các ngươi quả thật ngoài dự đoán của mọi người, trước đó chắc cũng đã làm nhiều khóa học về chúng ta, đáng lẽ ngươi không nên kêu tên Phong Vô Tình, ba chữ kia đã quyết định thất bại ý đồ ám sát của ngươi.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt người anh em Soái quân trên mặt đất liền biến đổi rất nhanh, lập tức trong mắt y bắn ra hàn quang khiếp người, sẵn sàng dùng khảm đao hướng vào bụng Sở Thiên chém tới.

Sớm đã có đề phòng, Sở Thiên bay vể phía sau thong dong tránh thoát đao thế linh hoạt sắc bén của sát thủ.
Cái đau đớn của da thịt do đao khí gây nên khiến Sở Thiên cười cười tán thưởng.
Sát thủ dường như cũng dự liệu được Sở Thiên sẽ tránh né, một chân y đột nhiên đạp mạnh vào mặt đất, trên mặt đất hiện ra một dấu chân lõm sâu.

Trên không trung sát thủ liên tục đá ra liên hoàn cước giống như chớp điện, thế chân càng thêm mau lẹ tàn nhẫn, cùng lúc đó khảm đao bên người cũng bổ ra.
Đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ và dũng mãnh như thế, Sở Thiên cũng toát ra ý chí chiến đấu ngập trời, hắn lùi lại bốn năm bước thoát ra khỏi thế tấn công liên hoàn của đôi chân đối phương.

Cũng vào thời điểm mà khảm đao bổ trúng vào ngực của mình, hắn ngửa mặt lên trời nghiêng người đưa hai chân ra, lực lớn của mũi chân đập vào sống đao khiến khảm đao mất đi độ chính xác.
Tái chiến thất bại, sát thủ đình chỉ tấn công tán dương nhìn Sở Thiên.
Bọn Cô Kiếm bước chân nhấp nhổm có vẻ muốn nhào tới.
Sở Thiên phất tay ngăn bọn họ lại, hướng sát thủ hô lên:
- Muốn giết ta, hãy nói ra tên họ của mình đi.
Mặt mũi sát thủ này không có gì đặc biệt, y thuộc loại người mà nếu ném vào biển người mênh mông thì có thể không tìm ra được, nhưng sát khí trên người y thì không gì so sánh nổi, chờ đến khi ánh mắt y như một con dao nhỏ đâm về phía Sở Thiên, không khí bốn phía trở nên sơ xác tiêu điều trầm trọng, lệ khí vô cùng khổng lồ hướng tới Sở Thiên bức bách tuôn ra.
Nghe được câu hỏi của Sở Thiên y lạnh lùng trả lời:
- Chữ Phong trong Đao Phong.
Sở Thiên yên lặng, con mắt trong suốt đảo qua người trước mắt nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng nói:
- Phong trong Đao Phong thì cũng có Đao trong Đao Phong, nói vậy ngươi chính là người nam vừa rồi giết tới hoa viên Tiềm Long? Hai người đều có đẩy đủ dũng khí, cũng đều có đầy đủ ăn ý, tin rằng những người chết ở trên tay các ngươi cũng không ít.
Nét mặt Phong vẫn không có chút thay đổi nhưng vẫn trả lời:
- Chín mươi chín người, giết thêm ngươi nữa là vừa đủ một trăm.
Sở Thiên không nói gì chỉ cười cười, hai tay chắp sau lưng, nói:
- Đúng vậy, các ngươi có kế sách tuyệt đối khéo léo, trước hết để cho Minh Đao tấn công hoa viên Tiềm Long để cho ta xuất hiện, sau đó liền giả vờ bại trận mà bỏ chạy, không phải thiết kế mai phục anh em của ta mà cho Ám Phong nhân lúc hỗn loạn tiếp cận bên cạnh ta, sẽ tìm thời điểm thích hợp mà ám sát ta.
Đao Phong thành thật gật gật đầu, tiếc hận trả lời:
- Ta có thể tiếp cận đủ gần ở bên cạnh anh, nhưng vẫn không nắm chắc có thể giết được anh hay không, cho nên mới dùng tin Phong Vô Tình chết để cho anh khiếp sợ, ta vốn tưởng rằng anh nghe được tin dữ như thế sẽ bị bấn loạn tình thần, như thế thì có thể giết được anh một cách dễ dàng, nhưng không ngờ lại bị anh nhìn ra sơ hở.
Sở Thiên thở ra mấy hơi thở, vẻ mặt tự nhiên, nói:
- Soái quân tuy rằng không đến mức đẳng cấp quá nghiêm, cũng không có những môn luật thanh quy nghiêm khắc, nhưng Phong Vô Tình là anh em tốt của ta đã từng lập nhiều chiến công hiển hách, các anh em dù có kiêu ngạo ngông cuồng hơn nữa cũng sẽ tôn xưng là Phong đại ca.
Khảm đao lạnh như băng tùy ý vẹo xuống, Đao Phong bừng tình đại ngộ lắc đầu thở dài:
- Đúng là ta đã sơ xuất quá, nhất thời nghĩ ra mưu quả nhiên không được cân nhắc, nhưng ta không ngờ trong lúc rối loạn như vậy anh vẫn còn chú ý được chi tiết, quả nhiên có chỗ hơn người, chẳng trách có nhiều đồng bọn chết ở trong tay anh như thế.
Đồng bọn? Ánh mắt Sở Thiên ngưng tụ thành mũi nhọn, từ từ hỏi :
- Tổ chức Mặt trời đỏ?
Đao Phong không trả lời vấn đề của Sở Thiên, trong mắt lóe ra tia hào quang, thấy chết không sờn, nhấc khảm đao lên chỉ về phía xa nói:
- Mặc dù biết những người bên cạnh anh đều là tinh binh mãnh tướng, nhưng chúng ta đêm nay đến đây chính là chí tử liều chết, trừ phi các ngươi đem chúng ta hủy diệt, nếu không chúng ta cũng sẽ đem toàn lực ra để ám sát các người.
Từ trước tới giờ vẫn trầm mặc, Thiên Dưỡng Sinh từ phía sau đi tới, tay phải vững như núi Thái Sơn nắm lấy chuôi đao, Sở Thiên biết gã có ý muốn xuất chiến, ý tứ phất tay ngăn lại, nói:
- Cuộc chiến này tôi sẽ tự mình đưa y lên đường, khiến cho y chết được tâm phục khẩu phục.
Lập tức nhìn Đao Phong mở miệng nói:
- Đừng nói không để cho ngươi cơ hội đánh chết ta, ra tay đi.
Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh không có chút nào thay đổi lui ra phía sau, tay phải chưa từng có một cử động nào.
Minh đao linh hoạt sắc bén ám mũi cay độc.
Truyền thuyết về Đao Phong thực ra không có mấy người biết.

Những người biết thì đều đã chết trên tay bọn họ, cho nên trên giang hồ cũng không có danh tiếng gì.

Nhưng không có nghĩa bọn họ không có thực lực, những người bị bọn họ đâm giết cũng chỉ biết là Minh Đao hung hăng hống hách, lại không để ý đến thế công kích phá băng của Ám Phong.
Đao Phong, Đao Phong, đưa vào chỗ chết ở chỗ Phong.
Bước chân Đao Phong lập tức di chuyển mà khảm đao trong tay phải lại càng nện bước độ, trong khoảnh khắc không hề che dấu khảm đao đã chặt tới trước mặt Sở Thiên, loại nhanh nhẹn này khiến cho anh em Soái quân xung quanh âm thầm ủng hộ, có mấy người có thể đem đao pháp cương mãnh thật thà diễn đẹp mắt và hiệu quả như thế? Dù y là kẻ địch.
Khóe miệng Sở Thiên vẫn cười bình thản, ánh mắt bỗng nhiên lại phát ra tia sáng kỳ dị, hai tay ở trước ngực rạch ra một hình dáng rất tròn, hai tay giữ chặt mũi đao công kích kinh người từ Đao Phong.

Sở Thiên lập tức bước chân hơi thoái về phía sau, khiến cả cánh tay của Đao Phong hướng sang bên người, sau đó hai tay buông ra khiến Đao Phong đang xông tới bên người bị giữ lại.
Lập tức mu bàn tay phải nhẹ đánh ám lực vào vòm ngực rộng của y, thân thể cao lớn của Ám Đao ước chừng bị đẩy rời đi đến mấy thước.

Động tác mạnh như nhẹ, thế đánh này khiến cho anh em Soái quân nhìn ra một chút quen mắt, Cô Kiếm nhả ra 2 chữ “thái cực” kịp thời khiến cho bọn họ bừng tỉnh đại ngộ, cảm tình Thiếu soái lấy nhu thắng cương chính là Thái Cực trong truyền thuyết.
Ngươi cương tôi nhu vậy mà đi, tôi thuận lưng người tôi dính vào.
Trong khi sử dụng thái cực yêu cầu tiến lùi chuyển đổi lặp lại, tức là lấy nửa vòng hóa nửa vòng, vừa không hóa hết, tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Có thấy không chiếc lá đơn độc trên biển sâu mà không chìm? Xem chìm nổi hung hiểm gặp phải tai hoạ ngập đầu, kỳ thật xóc nảy tùy sóng, sóng yên biển lặng, chẳng sợ sóng to gió lớn vẫn không làm gì được chiếc lá đơn côi?
Cách đó không xa trên ban công, bác sĩ mổ chính đang ngồi trên ghế mây tre, tay cầm nửa bình Trúc Diệp Thanh, ánh mắt lạnh lùng đang xem cuộc chiến phấn khích quyết đấu ở hoa viên, không khỏi thì thào tự nói:
"Sở Thiên tiểu tử này đã thành tinh rồi, thân thủ không tụt lùi mà lại tinh thông hơn, không quá hai, ba năm nữa, Thần Châu đại địa còn có người nào có thể địch nổi hắn?”
Lão Yêu ở bên cạnh vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên phụ họa, nói:
- Hắn còn sống chính là thắng lợi!
Bác sĩ phụ trách mổ chính sang sảng mỉm cười, rất đồng cảm đáp lại:
- Đúng vậy, loại người như hắn chỉ thua bởi chính mình, mười ba tháng trước tại bãi đỗ xe ngầm tôi cùng hắn đối chiến, khi đó hắn chỉ là vô danh tiểu tốt, thân thủ càng không kỹ càng như bây giờ, dù là như thế tôi vẫn không thể giết được hắn.
Lão Yêu gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bác sĩ phụ trách mổ chính uống hai ngụm Trúc Diệp Thanh, quay đầu hỏi:
- Tại sao hoa viên Tiềm Long có địch xâm phạm anh lại không đi hỗ trợ, cao thủ như anh không ngờ kiên trì chịu đựng được tịch mịch? Hay là anh ở lại hậu phương bảo vệ chúng tôi những người già yếu này? Yên tâm, tôi tuy rằng thương thế chưa hoàn toàn bình phục, nhưng sức giết người thì vẫn có.
Lão Yêu nhẹ nhàng mỉm cười, bình tĩnh trả lời:
- Đúng vậy, Thiếu soái làm việc cho tới bây giờ đều là chú ý cẩn thận, không ngờ bọn Cô Kiếm ra mặt nghênh địch, kẻ địch phía trước thì không đáng để lo nghĩ rồi, ngược lại là hậu hoa viên cần người đóng giữ, nếu không bị bọn địch dùng kế điệu hổ ly sơn, giết chết mấy người phụ nữ của Thiếu soái, vậy thì đại họa.
- Về phần tịch mịch, tôi từ trước đến nay kiên trì chịu đựng được!
Vào thời điểm Lão Yêu phun ra những lời này, trong mắt hiện lên một chút cô đơn, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, ánh mắt linh dương nhìn Sở Thiên trong hoa viên:
- Chỉ có tịch mịch, mới làm cho con người thản nhiên!
Bác sĩ phụ trách mổ chính gật gật đầu, ngẩng đầu lại uống hai ngụm rượu.
Lúc này, Sở Thiên đang hướng mọi người thi triển cảnh giới Thái Cực thâm thúy, đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ không thể đỡ của Đao Phong, Sở Thiên cũng không có lấy mạnh chế mạnh, mà là tùy theo đường tấn công bão táp khổng lồ của Đao Phong mà tiến mà lui, khiến cho thế tấn công khắp chốn thao thao bất tuyệt như sóng nước của Đao Phong không đánh trúng vào.
Sở Thiên tao nhã như rừng trúc đạn u hoàng, dùng âm nhu tiến thoái dưới mũi đao công kích mãnh liệt của Đao Phong vẫn an toàn bình ổn như thường, tuy rằng thế đánh mãnh liệt lôi đình luôn bị Sở Thiên hoàn mỹ hóa giải, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu ngập trời của Ám Phong, tay phải của y hơi run run, nắm chặt khảm đao vuông góc chỉ hướng lên bầu trời.
Một trận gió thổi qua, gió bỗng nhiên trở nên rất lạnh.
Người Ám Phong cùng đao đã bắt đầu có động tác, một loại động tác cực thong thả, cực duyên dáng, tự nhiên giống như là gió vậy.
Nhưng thời điểm gió thổi tới, có ai có thể ngăn cản? Lại có ai biết gió là từ nơi ấy thổi tới hay sao?
Khóe miệng Sở Thiên ra ý khen ngợi, rốt cục xuất ra tuyệt học..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui