Sáng sớm, Hà Tê mặc chiếc áo sẫm màu mà cô thường dùng để vẽ tranh, quần áo sạch sẽ nhưng đã giặt nhiều lần nên trông không còn mới.
Cô nghĩ như vậy có vẻ tôn trọng hơn, cũng không khiến người ta sinh ra cảm giác khoảng cách.
Cô còn cho rất nhiều sôcôla vào túi nhỏ phòng thân, lấy máy ảnh, pin dự phòng và thẻ nhớ đã sạc đầy, chuẩn bị vô cùng cẩn thận.
Trước khi ra ngoài, cô vén rèm, mở cửa sổ hướng vào trong để căn phòng được thoáng khí.
Toàn bộ bệnh viện thậm chí cả khu ký túc xá của nhân viên đều lắp hàng rào sắt, đại khái là lo có người nghĩ quẩn trong lòng.
Nhìn qua hàng rào rỉ sét, cô lặng lẽ thốt lên một tiếng “wow”.
Hôm qua bên ngoài tối thui, nhưng bây giờ mặt trời đã mọc trên đường chân trời phía đông, bầu trời có màu cam nhạt, toàn bộ vùng đất vàng nâu được chiếu sáng.
Xa xa không có nhà cửa, chỉ có một dãy cối xay gió đứng sừng sững, nhìn qua thì có vẻ nhỏ bé nhưng tới trước mặt hẳn là rất đồ sộ.
Thật thần kỳ, phóng tầm mắt chỉ nhìn thấy một màu vàng xám cằn cỗi, nhưng càng đến gần bệnh viện, thảm thực vật càng nhiều, là một màu xanh lục có độ bão hòa thấp.
Cây bạch dương được trồng thành hàng theo khoảng cách nhất định, trước cửa bệnh viện có một cây cổ thụ mà cô không biết tên, trông tương đối có sức sống giữa mảnh đất hoang vu, nói quá một chút cũng tạm coi là tươi tốt xanh um.
Nếu lúc này nhấn nút chụp, ảnh sẽ có màu xám xịt, nếu điều chỉnh màu sắc một chút, đó sẽ là sa mạc, làn khói cô đơn và mặt trời mới mọc.
Nhà ăn của nhân viên ở lầu một, là một gian phòng nhỏ chừng 20 mét vuông, bàn làm việc dùng làm bàn ăn, bên cạnh có mấy chiếc ghế dài, nhân viên thay phiên nhau dùng bữa.
Trong thùng sắt lớn có cháo, trên bàn là bánh bao hấp, trứng gà và cải bẹ.
Hà Tê lờ đi những vết lốm đốm trong bát nhôm, trực tiếp múc cháo vào che lại, rải cải bẹ lên trên, cầm thêm một quả trứng gà rồi ngồi xuống đối diện với Vưu Tự.
Anh mặc một chiếc áo thun màu xám đậm, hai cánh tay trắng nõn vạm vỡ đang gác lên mép bàn, chắc là không được nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt trông càng tái nhợt.
Lúc cô ngồi xuống, Vưu Tự đã ăn được một nửa, vỏ trứng chất đống ở mép đĩa, khi ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
Vừa mới tỉnh dậy nên giọng hẵng còn khàn: “Em ăn có quen không?” Vưu Tự biết cô bình thường thích nghiên cứu đồ ăn thức uống, hẳn là rất tỉ mỉ chú ý.
“Cháo trắng rau xào, giúp dạ dày khỏe mạnh.” Cô không trang điểm, thoạt nhìn khuôn mặt rất non nớt thanh nhã, khóe miệng hồng nhạt nhoẻn cười.
Advertisement
Anh gật đầu, mắt vẫn dõi theo động tác nhai nuốt của cô, chắc là đang đánh giá xem cô có thật sự tiếp nhận được không.
Hà Tê muốn đuổi kịp tốc độ của anh nên cố ý ăn uống thật nhanh, chẳng mấy chốc bát đã thấy đáy, cô hỏi: “Anh có viết sẵn kịch bản không?”
“Không,” Anh ăn xong rồi, ra hiệu cho cô vừa ăn vừa nghe, “Phim có kịch bản phục vụ nhu cầu hoạt động công nghiệp, có thể tiết kiệm chi phí mọi mặt.
Phim tài liệu phải cố gắng giảm thiểu tính công nghiệp hóa, ví dụ như không có kịch bản, càng ít người hợp tác thì mức độ sáng tạo càng cao, nhưng thời gian và chi phí cũng sẽ tăng theo.”
“Ừm… Vậy là một người cũng có thể quay, cho dù máy có tệ đến đâu cũng được, đúng không?” Cô ăn hết cháo, bắt đầu bóc vỏ trứng.
“Đúng, rất nhiều nhà sản xuất độc lập sẽ thường trú ở một nơi, sử dụng thời gian của mình để ghi lại thời gian của người khác.”
“Thật tốt khi biến nghệ thuật thành cuộc sống, ngưỡng sản xuất cũng được hạ xuống rất nhiều.
Chỉ là yêu cầu về thời gian tương đối cao, có vài chủ đề quay 3, 4 năm cũng chưa chắc có thể hoàn thành.”
“Ừm.
Nhưng hiện tại nền tảng video đang phát triển tốt, kênh phát hành cũng nhiều nữa.
Nếu chủ đề không quá nhạy cảm, thì đối tượng khán giả khá rộng.”
“Vậy nên các anh phát triển Chensilu.”
Hai người nhìn nhau cười, Hà Tê mở cờ trong bụng, cô hẵng còn nhớ rõ lần đầu tiên ăn cơm chung, vẻ mặt đưa đám của Vưu Tự như mới hôm qua vậy.
Một lát sau, Lạc Dần tiến vào tìm bọn họ, “Hai người có thể vào rồi.” Mới sáng sớm Hà Tê đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc trên người ông.
Vưu Tự gật đầu, nhặt thiết bị từ dưới đất lên, không phải loại máy móc lớn, như thể cố ý làm giảm cảm giác tồn tại.
Tòa nhà chính là một kiến trúc hình vòng cung, bốn phía đối mặt với sân, các bậc thềm đều được rào kín bằng hàng rào sắt, nói chính xác là tất cả các kẽ hở có thể rơi tự do đều được bịt kín.
Hà Tê đi theo sau Vưu Tự, anh nói tạm thời không cần lấy máy ra, cô gật đầu thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ hành vi không đúng mực của mình sẽ khiến bệnh nhân phản cảm.
Lạc Dần thấy cô căng thẳng thì nói với giọng bình bình: “Tầng này toàn bệnh nhân có triệu chứng tương đối nhẹ, cô đừng lo lắng quá.”
Họ dừng lại trước cửa một căn phòng ba người, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy ba chiếc giường được sắp xếp như game xếp hình Tetris, một người đang ngủ mặc áo khoác, còn một người thì ngồi xổm trên mặt đất ngơ ngác.
Còn có một bệnh nhân nam còn rất trẻ, đầu tóc chải gọn gàng, ngồi trên giường, lưng dựa vào tường, mặc áo khoác nhung màu nâu, tay cầm một cuốn sách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn họ một cách bình tĩnh.
Ánh bình minh xuyên qua hàng rào sắt chiếu vào đầu giường anh ta, ánh sáng trên bức tường trắng như một chiếc lồng giam lộng lẫy.
“Vệ Nhị, tối qua ngủ có ngon không?”
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, “Không tệ, còn ông thì sao, bác sĩ Lạc?”
“Tôi cũng không tệ.”
“Ông nên đánh răng thường xuyên hơn, hút nhiều thuốc quá không tốt đâu.” Anh ta cười nói, Hà Tê thấy trong tay anh ta là quyển “Chùm nho uất hận” sắp rách tới nơi.
(*) Chùm nho uất hận là tiểu thuyết của văn hào John Steinbeck, bao gồm 30 chương, phản ánh những biến đổi sâu sắc trong nông thôn nước Mỹ khoảng những năm đầu thế kỷ 20 dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của thời đại công nghiệp hóa.
“Cậu nói đúng.”
“Hai vị này đến đón ai vậy?”
“Họ là phóng viên, muốn tìm ai đó nói chuyện, xem mọi người có phiền não gì không.”
“Ồ, có thể lên TV không?”
“Có lẽ có.”
“Thế phỏng vấn tôi đi? Nhìn bọn họ mà xem.” Vệ Nhị chỉ vào hai linh hồn đã trốn thoát bên cạnh, “Chỉ có tôi thôi.”
Dưới sự cho phép của anh ta, Vưu Tự đặt giá ba chân và bật máy ảnh.
Hà Tê dọn một chiếc ghế ngồi cạnh Vưu Tự, lấy sổ ghi chép và bút của mình ra.
Trong một khoảng thời gian, đối tượng phỏng vấn không nói gì, nhiếp ảnh gia cũng không luôn.
Hà Tê nín thở chờ đợi, nhìn thoáng qua Vưu Tự, sau khi giới thiệu bản thân vỏn vẹn bốn chữ, dường như anh không có ý định nói tiếp.
Đôi mắt rũ xuống của Vệ Nhị cứ nhìn chằm chằm vào Hà Tê, phải mất một lúc anh ta mới lên tiếng: “Cô, tên là gì?”
“Xin chào Vệ Nhị, tôi tên Hà Tê.”
Anh ta đút hai tay vào túi áo khoác, hai chân gác lên tường, một bên ghế lơ lửng giữa không trung, “Chữ nào cơ? Tịch trong kim tịch hà tịch hay Khê trong hoán khê sa?”
“Là Tê trong tâm hữu linh tê.”
(*) 3 chữ Tịch, Khê, Tê đều phát âm là Xi
“Ồ, cái tên hay đấy.
Cô có biết tên tôi nghĩa là gì không? Chữ Vệ ghép từ Vương và Nhĩ.”
“Ờ…” Cô nghĩ kỹ, “Ý là đồ làm từ ngọc ấy hả?”
“Đúng là ý này, nhưng tôi thiên về khuynh hướng đó hơn,” Anh ta chỉ về phía mặt trời đằng xa, “Vầng sáng, một món phụ tùng, một thứ trống rỗng.”
“Tại sao?”
“Rời khỏi nhật nguyệt, vầng sáng không còn tồn tại nữa, và tôi cũng vậy.”
“Nhật nguyệt của anh là gì?”
“Hoàng Tiểu Sổ.”
“Hoàng Tiểu Sổ là ai?”
“Hoàng Tiểu Sổ là công nhân đào than.
Hoàng Tiểu Sổ luôn bắt tôi đọc tên của mình, Vệ Nhị, là bảo vệ bạn.
Hoàng Tiểu Sổ nói tên này rất hay.”
“Hoàng Tiểu Sổ đi đâu rồi?”
“Chôn rồi.” Giống như hỏi anh ta ăn cơm chưa, anh ta nói ăn rồi.
Thời gian trên màn hình lặng lẽ trôi qua từng phút từng giây, Vưu Tự nhìn khóe miệng đang mấp máy của Hà Tê, phát hiện ra cô đã tự nhiên đảm nhận vị trí trước đây của Viên Dã Tuyền___ cô rất giỏi khoản này.
“Còn anh thì sao?”
“Tôi với Hoàng Tiểu Sổ chung một chỗ.” Vệ Nhị đá một chân vào tường, hai chân ghế nằm trên mặt đất, bấp bênh sắp đổ.
Ánh mắt của Hà Tê lại rơi vào cuốn sách trên đùi anh ta, hỏi: “Anh thích đọc ‘Chùm nho uất hận’ à?”
“Tôi chỉ có cuốn sách này, Hoàng Tiểu Sổ tặng cho tôi.
Dù đã đọc nó rất nhiều lần nhưng tôi vẫn không thể hiểu được, chỉ cảm thấy những người trong đó thật mệt mỏi và đau đớn.
Tôi nghĩ Hoàng Tiểu Sổ cũng khổ như họ, nên cậu ấy mới đưa tôi cuốn sách này.” Anh ta rút tay phải ra khỏi túi, đẩy cuốn sách sang một bên, trải nó lên ngực.
“Vậy anh có khổ không?”
“Hoàng Tiểu Sổ chìm trong than đá, toàn thân tôi đều đau nhức, muốn tiêm thuốc, muốn kết thúc cuộc đời.
Bố mẹ không cứu được tôi, họ nói tôi đòi chết vì một người đàn ông, thật điên rồ.
Họ không biết phải làm gì nên đã gửi tôi đến đây, nhưng những người ở đây cũng không thể cứu tôi.”
Hà Tê không nói gì nữa, trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, về Vệ Nhị và Hoàng Tiểu Sổ, về toàn bộ cuộc quay phim này.
Sau đó, cô lần lượt trò chuyện với nhiều bệnh nhân, một ngày trôi qua rất nhanh.
Tới gần chạng vạng, Hà Tê đi đến bãi đất trống xung quanh bệnh viện chụp ảnh, còn Vưu Tự ở lại tòa nhà theo dõi và quay phim cuộc sống sinh hoạt.
Đứng giữa cát vàng với chiếc máy ảnh trên tay, cô chợt cảm thấy rất bi thương.
Trong số các đối tượng của buổi chiều nay, có người đàn ông trốn thoát khỏi tổ chức bán hàng đa cấp, sau khi được cứu thì cảm xúc thường không ổn định, đã hỏi cô với đôi mắt run rẩy: “Nếu họ nói một người điên, thì anh ta chính là kẻ điên.
Nhưng anh ta có thực sự điên không?”
Cô nhận xét: “Câu hỏi này sắc bén thật đấy.”
Đối phương cười ha ha, nháy mắt với cô, nếp nhăn ở rãnh má phù phiếm nổi lên.
Cái gọi là bệnh nhân nhẹ ở đây___ là đồng tính luyến ái, nghiện rượu, ăn uống quá độ, nghiện Internet, không muốn làm việc, dễ cáu kỉnh bốc đồng và quái đản lập dị.
Hầu hết những gì họ nói đều rất hỗn loạn, nhưng họ có cách biểu đạt riêng và người nhà của họ không thể hiểu hoặc thay đổi họ, nên họ bị nhốt ở đây vô thời hạn.
.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước! |||||
Có lẽ xuất phát từ sự an toàn của bản thân và gia đình, gửi họ đến đây là lựa chọn duy nhất, nhưng sau khi họ hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo bình thường, cuộc sống của họ không còn chủ đề nào khác ngoài việc điều trị các “triệu chứng bất thường” về tinh thần.
Họ gần như mất tất cả cơ hội tái hòa nhập xã hội___ Có người đã ở đây mười lăm năm rồi.
Họ thậm chí chưa chắc đã bị bệnh.
*
Nơi này trời tối rất sớm, 9 giờ Hà Tê đã tắm rửa xong rồi lên giường nằm nghỉ, Vưu Tự vẫn tắm rửa và trở về phòng sau cô.
Hai người nói chuyện qua tấm vách ngăn.
“Vưu Tự, nếu các anh quay được một cái gì đó tàn nhẫn, và anh có thể trực tiếp can thiệp, liệu anh có muốn thay đổi hiện thực không?”
Anh im lặng một lúc rồi đáp: “Viên Dã Tuyền từng quay một bộ phim, sau đó đối tượng phỏng vấn đã tự sát.
Anh ấy nói rằng thật ra lúc đó mình đã linh cảm được, cũng đã cố gắng ngăn chặn, nhưng không thành công.”
“Vậy anh nghĩ thế nào?”
“Nếu đã là người quan sát sau máy quay, tốt nhất không nên can thiệp.
Thông qua quay phim thay đổi hiện thực, là muốn thông qua tác phẩm thu hút sự chú ý và hành động của càng nhiều người.
Nếu trực tiếp can thiệp thay đổi, thì bản chất của nghề nghiệp sẽ thay đổi.”
Cô vẫn khắc khoải khôn nguôi, “Nhưng nhìn người trước mặt chìm sâu vào đau khổ, anh không muốn giúp đỡ ư?”
“Ý em là Vệ Nhị?”
“Ừ.
Anh ta chỉ thích người cùng giới, nhưng ở đây lại bị coi bệnh nhân.”
“Anh ta có khuynh hướng tự làm hại bản thân và tự sát.
Từ góc độ của gia đình anh ta, an toàn tính mạng của anh ta mới là ưu tiên hàng đầu.”
“Anh không cảm thấy anh ta không có Hoàng Tiểu Sổ, chỉ có thể tồn tại như vậy là rất cô độc sao?”
“Có lẽ.” Anh trở mình, ván giường kêu cọt kẹt.
Hà Tê đột nhiên ngồi dậy, dán vào tường hỏi: “Anh đi ngủ hả?”
“Ừ.” Giọng điệu ủ rũ lại trầm thấp gợi cảm.
Cô cao giọng: “Bên ngoài tối quá, em có thể ở ké phòng anh được không?”
Bên kia có tiếng cười phì, nhưng không ai đáp lời.
Hà Tê coi như anh đồng ý, cô xỏ dép lê rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cô thỏ thẻ gõ cửa, một lúc sau anh mới mở cửa nhưng tay đã chống trên khung gỗ.
Hà Tê nhìn lướt qua cái áo trắng dài tay và quần đùi của anh, ngửi thấy mùi xà phòng thơm mát sảng khoái, bèn lập tức luồn qua nách anh chui vào phòng như cá trạch.
Anh bất đắc dĩ đóng cửa lại, xoay người hỏi: “Em bắt đầu sợ bóng tối từ khi nào vậy?”
Hà Tê ngồi bên giường cười ranh mãnh, “Ngay bây giờ nè.”.