Độ Tươi


Hà Tê vội vàng kéo rèm che lại, lui vào trong ghế.

Hôm nay cô không trang điểm, không gội đầu, không mặc quần áo đẹp, không có đồng bọn, mọi thứ đều không đủ để chọc phá Vưu Tự và Phó Nhất Tuệ, thật nhàm chán.

Hà Tê đang nghĩ mình có nên về nhà sửa soạn không, sau đó lấy tư cách chủ nhà hàng đi chào hỏi, nhưng lại lập tức cảm thấy không đáng, không cần thiết.

Nên cô dứt khoát không muốn chạm mặt, vùi đầu ăn canh, no bụng rồi chạy lấy người.

Cô tự củng cố cân nhắc của mình, không bao lâu liền nghe thấy giọng nói của Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền xuyên qua bức rèm, cô thấy giày vải của Vưu Tự, sải chân rất lớn, theo sau là một đôi giày da màu đen, bước từng bước nhỏ.

Cả ngày ra vào có cặp, đúng là thích chí, dù đi vòng quanh thế giới cũng có xá gì.

Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô lạnh lùng quay mặt đi, lướt điện thoại phân tán sự chú ý.

Khi bát súp màu trắng đục trước mặt cô đang sôi sùng sục, cô nghe thấy Viên Dã Tuyền nói chuyện với Trần Kinh Trúc ở lối đi.

“Đạo diễn Viên phải không?” Trần Kinh Trúc nói với giọng công việc, “Tôi nhớ các anh là bạn của Hà Tê, yên tâm, tôi sẽ phục vụ chu đáo.”
Viên Dã Tuyền chân thành từ chối: “Ồ không cần đâu, thật đấy, chúng tôi chỉ đến ăn bữa cơm xoàng thôi.”
“Thế đâu có được, nếu cậu ấy phát hiện ra tôi không chăm sóc tốt cho bạn mình, cậu ấy nhất định sẽ vặt thịt tôi.”
“Chuyện này… không đến mức đó chứ?”
“Không tin anh cứ hỏi trực tiếp cậu ấy xem, cậu ấy đang ngồi ở kia ăn cơm kìa.”
Nghe đến đây, tiếng chuông cảnh báo trong đầu Hà Tê réo vang, liền nuốt nhầm hạt tiêu vào cổ họng, cô bịt miệng dằn lại cơn ho.

Xoạt một tiếng, không khí bên trong bức màn đột nhiên bị khuấy động, Hà Tê quay người lại cố gắng nhịn ho, lưng lập tức bị vỗ mấy cái.

Cô né tránh, vừa định quay đầu chào hỏi Viên Dã Tuyền, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Vưu Tự.
Vì vậy cơn ho cảm mạo càng trở nặng hơn, cả người cô chúi vào khoảng trống giữa ghế sofa và bàn ăn.

Sau đó cô nghe thấy Vưu Tự kêu nhân viên phục vụ thêm nước, bình trà cô uống hết được rót đầy, đổ vào một chiếc cốc nhỏ, bưng lên gần miệng cô.
Cô cúi đầu, không nhìn đối phương, trực tiếp uống ly nước nóng kia, đầu lưỡi tê rần vẫn không phát ra âm thanh nào.

Cái bóng cao lớn đổ lên người cô, bất động, giằng co vài giây.

Vưu Tự kéo rèm lại, ngồi đối diện cô, cũng im lặng.

Mỗi khi cô không chủ động gợi chuyện, không khí đều yên tĩnh như vậy, cô mệt mỏi xiết bao, dựa vào đâu chứ? Chia tay cũng tốt, Hà Tê nhủ thầm.

Vưu Tự hỏi han: “Em… khỏe hơn chưa?”
“Không nhọc anh lo.” Cô chăm chú nhìn hạt mè trắng nhỏ trên bàn.

“… Canh ngon không?”
Hà Tê chuyển ánh mắt sang đĩa gia vị bên cạnh, gọn gàng giơ tay, đổ hành lá và tỏi đã thái nhỏ vào nồi, còn nhanh nhạy bỏ rau mùi ra.
Ném đĩa xuống, cô nhàn nhạt nói: “Muốn biết thì tự nếm thử đi.”
Dứt lời liền không chờ nổi mà lén nhìn phản ứng của Vưu Tự, nhìn sắc mặt trắng xanh đang dần chìm xuống, cô nhíu mày, biểu hiện vẫn chưa đủ khó coi.

“Tối qua…”
“Xin lỗi đã làm phiền hai người ân ái, tôi vốn không muốn vào phòng của anh.

Sao nào, cô bạn gái nhỏ của anh biết chuyện thì tức giận à? Có cần tôi giải thích không? Anh xem phiên bản nào phù hợp hơn?”
Anh nhìn sườn mặt của Hà Tê, nhỏ giọng nói: “Hà Tê, em đừng nói chuyện như vậy.” Hôm qua khi ôm cô, anh đã cảm thấy cô gầy hơn cả lúc xa nhau, nhìn đến là xót, mặt không còn chút máu, mỗi lần hít thở, lồng ngực lại phập phồng dữ dội, trông rất khổ sở, như thể sắp ho khan bất cứ lúc nào.

Hà Tê cười lạnh một tiếng, lấy chiếc BMPCC từ trong túi xách ra, thuận thế đẩy tới trước mặt anh: “Cầm về đi.”
Đẩy qua rồi mới thấy hối hận, cô đã quen dùng chiếc máy này quay phim, trong thẻ nhớ vẫn còn một đoạn quay tư liệu___ Đúng là bát nước hắt đi, làm chi lấy lại.

Tay của Vưu Tự vẫn đặt ở dưới bàn, sững sờ nhìn chiếc máy hơi sờn cũ, mày càng nhíu chặt hơn.

“Còn những thứ tôi đưa, anh không cần trả lại.

Phiền anh trực tiếp vứt đi, bởi vì tôi cũng thấy chúng chẳng đáng một đồng.”
Bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, Hà Tê lạnh lùng nói ra những lời đó, anh nghe như có người đang dùng máy đục bê tông khoét vào thái dương của mình.

Anh nén giọng nói: “Hà Tê, anh xin lỗi.”
Vừa nghe thấy lời xin lỗi, lửa giận của Hà Tê càng lớn hơn, bèn nói thẳng: “Không cần, anh đi đi, nhớ mang theo đồ của mình.

Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Cô nói xong liền cảm thấy khí thế không đủ, thậm chí còn nghĩ đến câu: “Trần Kinh Trúc, tiễn khách!” Lại cảm thấy nó hơi phong kiến và lỗi thời.

Vưu Tự cầm máy ảnh lên, lại nhìn cô thật sâu, thật lâu sau mới khom vai bước ra khỏi phòng.

Hà Tê nhìn bức màn quay trở lại chỗ cũ, xác nhận rằng người đã rời đi, mới thất thần rút vội mấy tờ khăn giấy ra.

Một giây sau, cô lấy chồng giấy che mặt, lặng lẽ khóc to.

Thật lãng phí một nồi gà kho tiêu đầy ắp nguyên liệu.

Trần Kinh Trúc tưởng Hà Tê đã rời đi, nên tranh thủ lúc rảnh rỗi đi ngang qua nhòm vào, mở rèm ra, chỉ thấy cô run rẩy ngồi trên ghế.

Khi anh ấy chạm vào, chỉ thấy cả người bỏng rẫy.

Anh ấy kéo bàn, ngồi xổm xuống ghế sô pha, sốt sắng hỏi: “Hà Tê? Cậu không sao chứ? Tớ đưa cậu đi bệnh viện nhé?”
Hà Tê gửi được mùi nước hoa, trợn mắt lên, hơi thở mỏng manh, “Họ đi rồi sao?”
“Đi rồi, vừa mới đi xong.”
“Vậy… mau đưa tớ đến bệnh viện!” Cô gầm gừ bằng chút sức lực cuối cùng, nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Cô được Trần Kinh Trúc cõng trên lưng, cằm cọ vào vải cứng của bộ vest, tóc xõa trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy mặt đất.

Đại khái là Trần Kinh Trúc chạy quá nhanh, trực tiếp đuổi kịp nhóm người kia.
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy Vưu Phong Phong thảng thốt hỏi: “Đây là Hà Tê à? Cô ấy bị sao vậy?”
Trần Kinh Trúc thở phì phò: “Cậu ấy bị sốt, đoán chừng rất nghiêm trọng, cứ run rẩy mãi thôi.”
Viên Dã Tuyền chen ngang, “Vậy lái xe của chúng tôi đi? Nhanh lên!”
Bàn tay quàng cổ Trần Kinh Trúc ra sức thít chặt cổ anh ấy, anh ấy vội vàng nói: “Không sao, các anh đông quá, tôi lái xe của mình cũng được, ở ngay phía trước rồi.”
Vưu Phong Phong lại nói: “Vậy chúng tôi theo cùng nhé? Một mình anh có lo được không?”
Hà Tê lại dùng sức, Trần Kinh Trúc liền nói: “Không cần, chúng tôi đi trước đây, các anh lái xe cẩn thận!” Nói rồi lục tục bỏ chạy.

Lúc này cô mới yên lòng, nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh dậy, ánh đèn dải bên tường sáng lờ mờ, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Trần Kinh Trúc ngồi bên giường, vắt chân quẹt điện thoại.

Hà Tê sâu kín nói: “Trần Kinh Trúc, hai năm nay tớ nhập viện thường xuyên quá, hình như mọi chuyện bắt đầu từ khi tớ trở về từ Nepal.

Cậu nói xem có phải tớ bị nhiễm thứ gì đó ô uế không?”
Cô âm thầm hỏi, cũng âm thầm trả lời: Đúng vậy, thứ đó họ Vưu.

Anh ấy thở dài, quay đầu lại nói: “Cậu có biết sốt cao quá sẽ bị đần không?”
“Nguy hiểm thật.

Đừng bảo cậu mách bố mẹ tớ rồi nhé?”
“Muộn thế này rồi, cậu cũng chưa phải vào phòng cấp cứu, gọi hai bác tới làm gì, để sáng mai tớ mách sau.”
“Vậy thì tốt,” Cô co rúm trong chăn, “Cậu đang làm gì thế?”
“Nói chuyện với bạn gái.”
“Ôi, mù quáng vào tình yêu, không chú tâm làm việc.”
Trần Kinh Trúc cười mỉa: “Cậu đang nói cậu đấy à?”
Cô mải miết nhìn dải phân cách màu bạc trên trần nhà sơn trắng, lẩm bẩm: “Tớ tỉnh ngộ rồi.”
Anh ấy thở dài, “Tội nghiệp người yêu…”
“Ai cần cậu tội nghiệp? Phải nói là tớ được giải thoát.”
“Ai nói cậu? Tớ nói anh chàng đẹp trai đó kìa.”
Cô nguýt Trần Kinh Trúc một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nhắc người đó trước mặt tớ nữa.”
“Cậu chắc không? Anh ta vội vàng theo bọn mình suốt cả chặng đường đấy, thủ tục cũng là anh ta làm, vừa rồi còn canh giữ ở ngoài cửa, cũng không dám đi vào, không biết hiện tại đã đi chưa.”
Hà Tê miễn cưỡng trở mình, lăn qua chăn bông, quay lưng về phía cửa phòng, như thể đang nói với chính mình: “Thích đi đâu thì đi, không liên quan đến tớ.”
Cùng lúc đó, Vưu Tự đang ngồi trên chiếc ghế kim loại màu xám bạc trong hành lang, mân mê chiếc máy ảnh trên tay.

Sau khi nhấn nút nguồn, máy vẫn còn chút điện, anh lật giao diện kiểm tra và nhìn thấy nội dung, sau một hồi kinh ngạc, đôi mắt anh sâu thẳm.

Anh đã xem phiên bản chỉnh sửa của video này trên một nền tảng tự truyền thông.

Trình độ chỉnh sửa không tính là cao, hình ảnh ghi lại cũng không ổn định nhưng nội dung rất phong phú, chủ đề tập trung vào việc bảo vệ quyền của phụ nữ.

Để có được sự chia sẻ riêng tư và thẳng thắn như vậy, chắc hẳn người ta đã dành rất nhiều thời gian và sức lực để giao tiếp với đối tượng, khiến đối phương cởi mở hơn.

Trước đó, để xác định vị trí của những người này không hề dễ mà phải mất rất nhiều công sức.

Cô đã tìm thấy những người chịu phỏng vấn này ở đâu? Bỏ bao nhiêu nỗ lực để có được những tư liệu này?
Vưu Tự nghĩ về câu hỏi trong đầu, sau đó lấy điện thoại ra tìm số tài khoản.

Tên là “Ngại gì”.

(*) Chỗ này Hà Tê chơi đồng âm chữ Hà và chữ Gì.
Đoạn giới thiệu viết: “Rất nhiều nạn nhân bị xâm hại tình dục, vì bản năng sinh tồn, không thể phản kháng về thể xác; rất nhiều nạn nhân của bạo lực gia đình và quấy rối tình dục bị chồng chất vết thương nhưng buộc phải chịu đựng.

Không phản kháng không có nghĩa là chấp nhận; không la hét không có nghĩa là Im lặng.

Bạn ngại gì không bước thêm một bước?”
Video đầu tiên là khi họ xa nhau hơn một tháng, kể từ đó liên tục được cập nhật cho đến tận tuần trước, chất lượng của video ngày càng được cải thiện.

Anh xem thật kỹ, suy nghĩ dần kích động.

Sáng hôm trước, anh đỗ xe trước cổng chung cư của Hà Tê, mở một ô cửa sổ nhỏ để hút thuốc.

Anh thật sự không định vào gõ cửa, mà chỉ muốn thử vận may, biết đâu cô sẽ ra cửa hàng tiện lợi mua gì đó, hoặc ăn uống ở gần đó, để anh có thể ngắm cô từ xa.
Anh không chờ được Hà Tê, lại chờ được bố của cô.

Bố Hà đi ra từ quán mì, cũng đứng ở cửa hút một điếu thuốc, vô tình nhìn thấy anh qua cửa kính xe.

Anh trở nên khẩn trương, mở cửa xe trước, bước xuống, đứng thẳng người cúi đầu với bố Hà.

“Tiểu Vưu, sao con lại ở đây?”
“Chào chú, cháu… đi ngang qua thôi ạ.”
Bố Hà mỉm cười, khóe mắt có nếp nhăn: “Con đang tìm Hà Tê phải không?”
Anh mím môi, không tỏ ý kiến.

“Con bé không sống ở nhà, chú cũng không biết nó chạy đi đâu.”
“Vì sao ạ?”
“Có lẽ nó học theo cháu đấy.” Bố Hà ra vẻ nghiêm túc nhìn anh, “Nói cái gì mà muốn đi chịu khổ, quay thứ gì đó có ý nghĩa.”
Vưu Tự ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên nói gì.
Bố Hà lại nói: “Từ nhỏ đến lớn, cô chú dãi nắng dầm mưa cũng tuyệt đối không để con bé chịu khổ.

Như thế cũng thú vị, nó sắp 30 tuổi rồi, nên chạy ra ngoài nếm mùi đau khổ thôi.”
Vưu Tự cúi đầu, cảm xúc lẫn lộn.

“Thật ra tầm tuổi này, chuyện của giới trẻ cô chú cũng không hiểu lắm.

Nhưng mà chú nhớ hồi mới yêu, hai cô chú cũng chạy vạy cả ngày bên ngoài, tìm kiếm các món ăn, các công thức, chỉ muốn mở một nhà hàng cho riêng mình.

Tất nhiên là ông bà ngoại không đồng ý, họ là dòng dõi thư hương, lần đầu gặp mặt, chú không biết điều, cứ mải buôn chuyện, họ liền cảm thấy chú vô học, không có tương lai.

Mẹ con bé vẫn nhất quyết đi theo chú, có mấy lần còn chạy đến rừng sâu núi thẳm, tình thế thực sự nguy hiểm, suýt chút nữa đã chôn thây nơi đất khách.”
Bố Hà hơi ngẩng đầu lên đánh giá Vưu Tự, hút một hơi thuốc.

“Con phải hiểu những lời mẹ Hà Tê nói lần trước.

Suy cho cùng, bản thân chịu khổ với nhìn con cái chịu khổ, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Bố mẹ con hẳn cũng nghĩ như vậy đúng không?”
“Tóm lại, các con cứ tự làm chủ cuộc sống của chính mình, chúng ta sẽ luôn lo liệu phía sau, chỉ cần các con khỏe mạnh, an toàn, hạnh phúc là được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui