Vưu Tự im lặng hồi lâu, rồi tiến lên nửa bước, sắc mặt trắng bệch như cục bột nhào.
Hà Tê cong khuỷu tay mân mê chỗ giao giữa bông tai và lỗ tai, hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như thế? Tôi làm gì có lỗi với anh à?”
“Em không có lỗi, là anh…”
“Anh không cần xin lỗi tôi, tự do yêu đương bình đẳng, dễ đến dễ đi, không thể tiếp tục chứng tỏ không có duyên phận, đừng ép uổng làm gì.”
Duyên phận, Vưu Tự nhớ rõ khi cô nói thích anh ở lối vào nhà hát, cô cũng nhắc từ này, nhưng chớp mắt đã thành không có duyên phận rồi.
Hà Tê nhìn về phía cửa sàn nhảy, mất kiên nhẫn nói: “Còn gì nữa không? Lại Phong Vi say rồi, chúng tôi phải về thôi.”
Giọng anh nhuốm màu lạnh lùng: “Hai người ở chung?”
Thực ra nói thế cũng đúng, cô sống trong phòng làm việc, Lại Phong Vi thi thoảng cũng không về nhà, ngủ gục trong chiếc túi ngủ trên ghế sofa.
Trong phòng làm việc có rất nhiều người sống như kẻ vô gia cư trên phố, nếu 6 giờ sáng có người bước vào sẽ thấy những con sâu túi ngủ đủ màu bò lổm ngổm khắp sàn nhà.
“Đúng.”
Cô thấy Vưu Tự nghe được câu này thì mày hơi nhíu lại, bả vai dao động lên xuống, tựa hồ đang điều chỉnh hô hấp để giảm bớt phiền muộn trong lòng.
Trông anh có vẻ rất khó chịu, mức độ này đã đủ chưa nhỉ? Hà Tê âm thầm do dự.
Nhưng phản ứng này cũng cho thấy anh đặc biệt để ý đến những việc đó, nên vấn đề lại trở nên đơn giản.
Hà Tê giương mắt nhìn thẳng vào anh, ngữ khí kiên quyết: “Nếu anh thực sự thiếu thốn tình yêu thì không nên từ chối những cô gái vừa xin số mình.
Hơn nữa, Phó Nhất Tuệ tất tả theo đuổi anh đã lâu, tôi nhìn còn thấy xót, anh không thể cứ bỏ mặc cô ấy như vậy được.”
“Không cần, không liên quan gì đến anh.”
“Đó là chuyện của anh, cũng không liên quan gì đến tôi.”
Anh á khẩu không trả lời được, giống như một nhà tranh luận sơ cấp thiếu tài năng, cũng thiếu luôn rèn luyện.
Hà Tê nâng cằm lên, híp mắt nhìn anh thật lâu, trong tiếng nhạc mơ hồ hai người yên lặng giằng co.
Không khí xung quanh dần kích động, cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc trong mắt anh.
Sau đó, anh đột nhiên xích lại gần, trên người thoáng mùi rượu và thuốc lá, thiếu chút nữa đã hôn cô.
Hà Tê nhanh nhẹn né tránh, hợp tình hợp lý nói: “Anh điên à? Có đạo đức không đấy? Lại Phong Vi vẫn còn ngất xỉu bên trong kìa.”
“Là chính anh ta nói muốn uống rượu với anh mà.” Trong lời nói có chút kiêu ngạo và khinh thường.
Hà Tê phát hiện tuy Vưu Tự ăn nói vụng về nhưng trong hầu hết các hạng mục có thể thi đấu, anh tuyệt đối sẽ không thua.
Giống như ở trong phòng thi, anh có thể khoanh đúng hết các câu hỏi khách quan, nhưng lại mù tịt các câu hỏi chủ quan.
Vì vậy, cô thình lình hỏi: “Anh học khối tự nhiên hay khối xã hội?”
Vưu Tự sững người, không rõ nguyên do, “Khối tự nhiên.”
“Khối tự nhiên đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, miệng không vành méo mó tứ tung…” Cô vừa nói vừa xua tay tỏ vẻ bán bơ Vưu Tự, đi về phía lối vào, “Tôi mệt rồi, đi đây.”
Còn chưa đi được hai bước, vòng tay ấm áp của anh đã dán lên, ôm lấy cánh tay lạnh giá của cô.
Hơi nóng đột ngột từ phía sau truyền đến khiến cô không khỏi rùng mình.
Thực sự đã lâu không gặp, cái cảm giác cằm anh cọ vào xương quai xanh của cô.
“Hà Tê, anh phải làm sao thì em mới có thể chia tay với anh ta đây?”
Những suy nghĩ cuộn trào trong đầu, cô lạc lối giữa muôn vàn lý do thoái thác.
Cuối cùng, cô chọn cái hoang đường nhất.
“Đưa tôi về nhà.”
Khi Lại Phong Vi được xách lên, anh ta chống cự theo bản năng, cơ thể căng thẳng duỗi ra, giống như một miếng bánh gừng.
Anh ta hơi hé mắt, phát hiện xung quanh có mấy cục tẩy hình người, còn có một quả bóng bay hình người khổng lồ.
Bọn họ dính chặt vào nhau, cùng hào hứng lái tàu hỏa tu tu xình xịch theo tiếng nhạc ầm ĩ, rồi bị một kẻ vũ phu đẩy ra khỏi sàn nhảy đông đúc, chạy với tốc độ cực nhanh, bàng hoàng lao ra ngoài cửa.
Lại Phong Vi nhìn kỹ xung quanh, đều là những người xa lạ, liền bắt đầu tìm kiếm đồng đội của mình: “Hà Tê đâu?”
Khuôn mặt quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện, cô bước tới đỡ cánh tay mềm oặt của Lại Phong Vi: “Tôi đây.”
“Thanh toán xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Được, chúng ta đi thôi.”
Hà Tê nghĩ cứ thế này đưa anh ta về nhà cũng không ổn, tốt nhất vẫn nên đưa đến phòng làm việc, ít ra sẽ có người chăm sóc anh ta.
Phó Nhất Tuệ giúp mở cửa xe, nhìn tài xế và Vưu Tự nhét những kẻ say xỉn vào trong xe, trong đầu cô ta đầy ắp cảnh tượng mình vừa nhìn thấy___ Vưu Tự ôm lấy Hà Tê từ phía sau, nửa đầu rũ xuống trên vai cô, cử chỉ thê lương lại hèn mọn.
Có lẽ bởi vì Vưu Tự thường không thể hiện cảm xúc của mình với người khác, nên khi thấy một mặt tình cảm nồng đượm trong con người anh, sự ghen tị và phẫn nộ của Phó Nhất Tuệ chỉ chiếm một phần nhỏ, càng nhiều hơn là cảm giác tò mò mãnh liệt như nhìn thấy ai đó tạo ra một kiệt tác, mà bản thân chỉ có thể đứng sau cánh gà lặng lẽ quan sát.
Cô ta thực sự muốn biết Hà Tê đã làm điều đó bằng cách nào.
Hà Tê đóng cửa bên kia, nói với cô ta: “Phó Nhất Tuệ, chúng ta bắt taxi đi.
Xe này đông quá rồi.”
“Không sao, tôi ngồi phía sau cũng được.” Phó Nhất Tuệ chui vào trong xe như chạy trốn.
“Ờ vậy cùng nhau chen chúc nhé.” Cô lại quay sang Vưu Tự, “Đưa Lại Phong Vi về phòng làm việc, tôi sẽ cho người đón anh ấy ở dưới lầu.”
Anh gật đầu với cô qua cửa sổ xe.
Hà Tê cầm điện thoại gọi thêm xe, xác nhận điểm đón ở ngã tư rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Phó Nhất Tuệ chen vào bên cạnh người say rượu, dựa vào cửa xe, nồng độ cồn trong không khí vượt quá mức tiêu chuẩn, làm cô ta muốn ói.
Cô ta mở cửa kính xe, quay đầu nhìn lại, Vưu Tự đang ngồi ở hàng ghế sau, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lờ mờ xẹt qua khuôn mặt anh, anh không có quá nhiều biểu cảm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
“Vưu Tự, anh không sao chứ? Vừa rồi anh uống hơi nhiều.”
Anh quay đầu bắt gặp ánh mắt dò xét của cô ta, khóe miệng không giấu được nhếch lên: “Không sao.”
Phó Nhất Tuệ vội vàng quay đầu, một góc trái tim ầm ầm sụp đổ___ Anh chưa bao giờ nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng ẩn chứa nụ cười như vậy, kể cả vào ngày nhận giải thưởng.
Chỉ có duy nhất lần này, lại còn xảy ra sau khung cảnh đó.
Cô ta lén lau nước mắt, không lên tiếng nữa.
Hà Tê leo lên tầng ba thì ngó đồng hồ, đã 3 rưỡi sáng.
Dựa theo lời của Vưu Tự, cô lấy chìa khóa dự phòng dưới thảm chùi chân, xoay tay nắm cửa rồi đi vào, tìm thấy chuỗi đèn trên chồng sách bên cạnh giường trong bóng tối.
Cùng với tiếng bật công tắc giòn tan, căn phòng sáng sủa lên không ít.
Cô chắp tay sau lưng tuần tra trong phòng một lượt, phát hiện hình như anh mới về không lâu, vali vẫn còn trải trên mặt đất, áo phông và quần bò cùng màu được cuộn thành ống, xếp chỉnh tề ở một bên, nửa còn lại chứa đồ vệ sinh cá nhân và thiết bị chụp ảnh ánh sáng.
Cô nhìn thoáng qua chiếc BMPCC vật hoàn cố chủ, nó đã được khởi động và sạc đầy.
Trong thẻ nhớ thế mà chỉ có những tư liệu cô chụp hồi trước, vẫn chưa xóa.
Bức tranh bọc giấy dầu treo trên tường, cô cũng chẳng buồn mở ra vì nhìn hình dáng và kích thước này liền biết là bức tranh cô tặng năm ấy.
Cô lại nhìn lướt qua chiếc ghế cạnh cửa sổ và chiếc thìa khuấy trong tách cà phê.
Tại sao anh lại cất giữ những thứ này ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, trong khi rõ ràng lúc trước chính anh đã tuyệt tình chấm dứt mọi chuyện? Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, chỉ đành cố gắng bình tâm lại____ Biết đâu anh chỉ lười vứt chúng đi thôi.
Đừng, tuyệt đối đừng lung lay, đây chỉ là những dấu hiệu vụn vặt không đáng kể.
Một người đàn ông có thể nghĩ bất cứ điều gì trong đầu, nhưng sẽ chẳng có giá trị gì nếu anh ta không thực hiện nó.
Sau đó, cô đi vào phòng tắm khảm mosaic màu trắng, phát hiện lọ kem chống nắng trong chiếc tủ phía sau gương mà sau khi về nhà cô chẳng thể tìm thấy.
Sở dĩ cô chắc chắn đó là lọ của mình vì cô thường dán nhãn lên các loại mỹ phẩm đã mở để ghi hạn sử dụng, còn lọ kem chống nắng nhãn mác sờn rách này rõ ràng đã hết hạn vài năm rồi, chắc là lúc đó anh vội vàng thu dọn hành lý cho cô nên đã bỏ sót cái này.
Trên kệ chỉ có bàn chải, kem đánh răng, xà phòng và sữa rửa mặt, nếu lên lầu hỏi mượn Ôn Phi Nhĩ, nhất định sẽ bị tra hỏi ngặt nghèo, hơn nữa cũng khuya lắm rồi, không thích hợp gõ cửa phòng người ta.
Cô kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt, mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua khăn giấy tẩy trang.
Dạo một vòng, cô không chỉ mua khăn giấy tẩy trang mà còn mua sữa rửa mặt tạo bọt, dầu gội đầu, mặt nạ ủ tóc 3 phút, sữa tắm mousse, tẩy tế bào chết toàn thân, bàn chải đánh răng lông mịn, kem đánh răng hương hoa nhài, nước súc miệng, kem dưỡng da, xịt khoáng, mặt nạ đất sét, mặt nạ môi, mặt nạ giấy, sữa dưỡng thể, kem chống nắng cho mặt và kem chống nắng toàn thân của các nhãn hiệu cô thường dùng, ngoài ra còn có khăn tắm, đồ lót dùng một lần và dép lê.
Khi ở vùng hoang dã đơn sơ, có thể chắp vá tạm bợ, nhưng khi môi trường đầy đủ sung túc thì vẫn nên chú ý chăm sóc bản thân, các cửa hàng tiện lợi hiện đang phát triển rất tốt, cần thương hiệu gì cũng có đủ.
Khi mua sắm người ta thường mất khái niệm về thời gian, chờ Hà Tê bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi với một túi đồ lớn thì đã hơn 4 giờ sáng.
Cô quả thực mệt mỏi, ánh sáng ấm áp từ bức tường ngoài của tòa nhà chiếu vào bậc thang, cô leo từng bước lên, đôi mắt gần như nhắm nghiền trong bóng tối.
Cửa nhà Vưu Tự khép hờ, cô hơi tỉnh táo lại, tự hỏi có phải lúc ra ngoài mình quên đóng cửa hay không.
Với giả thiết rằng việc để cửa mở sẽ dẫn đến cuộc tập kích bất ngờ của bọn tội phạm, cô rón rén đẩy tí ti cửa.
Nhìn qua hiên nhà, Hà Tê thấy Vưu Tự đang khoanh chân ngồi trên mép giường, đầu vùi trong cánh tay, bất động trong bóng đêm, đường nét như tượng đá Phục Sinh, bên cạnh là chìa khóa, điện thoại và ví bị ném la liệt trên sàn.
Cánh tay của anh cường tráng nên duy trì tư thế như vậy hẳn sẽ tê lắm.
Cô mở cửa tạo ra tiếng cọt kẹt, bức tượng đá nghe tiếng liền ngước lên.
Cũng không biết là thức khuya uống nhiều rượu hay sao, mà hốc mắt anh đỏ hoe, tóc trên đỉnh đầu rối bù như ổ quạ.
Hà Tê thong thả đóng cửa lại, lưu loát xé nhãn trên đôi dép lê mới, cúi xuống thay chúng.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lăn trên sàn nhà, chờ cô đứng dậy, còn chưa kịp phân biệt tình hình trước mắt thì đã bị anh kéo vào trong ngực, hơi thở trên đỉnh đầu hỗn loạn, mang theo sự vui sướng lẫn sợ bóng sợ gió.
Hà Tê áp tai vào ngực anh nói: “Tôi đi mua ít đồ vệ sinh cá nhân.”
Anh háo hức gật đầu, làm người cô cũng lắc lư theo.
“Anh tưởng tôi đi rồi?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản, cánh tay trên lưng càng trói chặt hơn.
“Vậy anh ngồi ở chỗ đó làm gì? Chán nản tủi thân?”
Má phải của cô sắp bị ấn bẹp, cổ ngửa ra ngoài một góc, nhỏ giọng nói: “Anh không biết gọi điện thoại à?”
Người trước mặt cứng đờ một giây, rồi thấp giọng thở dài, lồng ngực phập phồng, thanh âm trầm đục dọc theo xương cốt truyền vào tai cô.
“Không gọi được.”
Ồ đúng rồi, số điện thoại của anh vẫn nằm trong danh sách đen của cô.
Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được hàng trăm làn sóng điện từ anh tự tâm sự cũng đã từng tồn tại..