Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Hà Tê nhìn trộm khuôn mặt của Vưu Tự ở ghế trước qua gương, mặt không chút cảm xúc, giống như đang thi hành công vụ.
“Đạo diễn Viên nói Phong Phong bị trầm cảm nhẹ sau sinh, liệu nguyên nhân lần này là do nó chăng?”
Tay phải anh giữ vô lăng, liếc cô qua kính chiếu hậu: “Anh không biết.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Nhà của họ à?”
“Ừ.”
“Tụ họp ở nhà họ có ích không? Hay là trực tiếp đến những nơi cô ấy thường lui tới tìm thử xem?”
“Anh không biết chị ấy thường lui tới những đâu.”
“Đạo diễn Viên thì sao?”
“… Anh ấy cũng không biết nốt.”
Hà Tê khó có thể tin nổi, nhích lại gần phía sau ghế lái: “Anh ấy cũng không biết nốt?” Trọng âm rơi vào từ thứ ba, “Tôi tưởng tình cảm của bọn họ rất tốt? Vợ chồng như đũa có đôi cơ mà? Đã sát cánh bên nhau hơn mười mấy năm mà ngay cả cô ấy thường thích đi đâu, đạo diễn Viên cũng không biết?”
“Mười mấy năm ấy Viên Dã Tuyền thường xuyên vắng nhà.”
Hà Tê nhớ ra những năm đó họ đều quay phim ở bên ngoài, đành hỏi lại: “Không phải mấy năm nay đạo diễn Viên đã lui về tuyến thứ hai rồi sao?”
“Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với họ nữa.”
“Hiện tại Phong Phong còn đi làm không? Hay chăm con toàn thời gian?”
Vưu Tự nghiêng đầu ngắm khuôn mặt ló ra của Hà Tê, đáp: “Thỉnh thoảng sẽ làm việc.”
“Mất tích lâu như vậy có nên gọi cảnh sát không?”
“Tìm trước rồi nói.”
Hà Tê gật đầu, trở lại vị trí cũ, che miệng ho nhẹ hai cái.
“Sao thế?”
“Tôi bị hóc xương lươn.”
Đúng lúc gặp ngã tư, Vưu Tự thực hiện một cú rẽ ngoặt lắt léo, Hà Tê không chú ý nên suýt chút nữa trượt sang phía bên kia của chiếc ghế.
Chỉ nghe thấy người ngồi phía trước thầm thì: “Lúc gắp được miếng lươn trong bát anh ta trông em vui lắm cơ mà.”
Hà Tê không trả lời, lòng rộn ràng như mùa xuân trẩy hội.
Nhà của Viên Dã Tuyền và Phong Phong tuy hẻo lánh nhưng còn khá mới, trong chung cư đỗ rất nhiều xe tải chuyển đồ, cây cối hai bên đường hình như mới được cấy ghép, phần lớn đều trơ trụi cụt lủn, vừa xuống xe là có thể nghe thấy tiếng khoan điện từ bốn phương tám hướng.
Trên nút bấm thang máy không có tầng 4, 13 và 14.
Trên danh nghĩa họ sống ở tầng 5 nhưng thực tế lại ở tầng 4.
Hà Tê ngửi thấy mùi vật liệu trang trí nhàn nhạt trong thang máy, bèn hỏi: “Họ mới chuyển đến à?”
“Ừ, trước khi chuyển phòng làm việc.”
Cửa nhà vẫn mở, Viên Dã Tuyền đang ngồi cạnh bàn ăn ngay đối diện cửa, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, liền chờ mong đứng dậy, nhìn thấy là Hà Tê và Vưu Tự, ánh sáng trong mắt anh ấy lại mờ đi.
“Hà Tê, xin lỗi đã làm phiền cô đi đến tận đây.”
“Vào lúc nào rồi còn nói mấy câu như thế, sao chúng ta không chia nhau ra tìm xung quanh? Hoặc hỏi xem có thể check camera giám sát không?”
Đôi vai dày của Yuan Viên Dã Tuyền gục xuống, giọng điệu lộ ra chút lo lắng: “Tôi đoán cô ấy đang trốn tránh vì không muốn bị phát hiện thôi.”
“Hai đứa con của anh đâu?”
“Tôi gửi sang nhà ông bà nội rồi.”
Vưu Tự dựa vào khung cửa, khoác tay hỏi Viên Dã Tuyền, “Chúng ta chỉ ngồi đợi thôi thế này thôi à?”
Viên Dã Tuyền vò tóc, ngẩng đầu nhìn anh bất đắc dĩ: “Vậy anh có thể làm gì?”
Vưu Tự lại hỏi: “Chị ấy không để lại manh mối gì sao?”
“Hôm anh đi đón cậu ở công viên cắm trại, bảo mẫu kể là cô ấy khóc lóc thảm thiết, nhưng khi anh quay về, cô ấy lại làm như không có chuyện gì, còn đặt tôm hùm đất về ăn, vừa xem tivi vừa nói cười vui vẻ.”
Hà Tê áy náy nhìn chằm chằm con gấu trúc bông trên mặt đất, không khỏi nín thở, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Vưu Tự.
Vưu Tự suy tư một chút rồi nói: “Anh nghĩ kỹ xem, chắc chắn phải có có một chỗ chị ấy rất thích đi.
Điều hướng xe có lịch sử ghi chép không?”
“Anh tìm rồi, hằng ngày nếu cô ấy không chở đứa lớn đi mầm non, thì cũng là dẫn đứa nhỏ đi bể bơi trẻ em, hoặc đi siêu thị mua đồ, đến phòng làm việc tìm anh, thỉnh thoảng có công việc đều sẽ ngồi làm ở nhà.
Anh thực sự không biết nơi cô ấy có thể đi một mình đi đâu nữa.”
Hà Tê ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Đạo diễn Viên, như thế chẳng phải bình thường Phong Phong không có nhiều thời gian cho bản thân sao?”
Viên Dã Tuyền bình tĩnh lại, gật đầu.
“Vậy anh cũng không để ý nhiều đến cô ấy đúng không?”
Anh ấy thở dài nói: “Chi tiêu trong nhà quá tốn kém, tôi phải đi làm mới gồng gánh được, tôi cũng biết cô ấy đang cố gắng làm tốt vai trò của mình trong gia đình, rất cực khổ… Nhưng chúng tôi đều nỗ lực mà.
Tôi lớn hơn cô ấy 10 tuổi, tính tình lỗ mãng, có một số việc cô ấy không chủ động nói ra thì tôi thật sự không thể hiểu được.”
Anh ấy tiếp tục bứt tóc, tựa như điều đó sẽ giúp anh ấy giải tỏa tâm trí.
“Đôi khi tôi cũng nhận ra là cô ấy không vui, nhưng dù tôi có gặng hỏi thế nào thì cô ấy cũng không chịu kể.
Cô ấy nói bản thân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tôi vẫn không muốn thừa nhận suy đoán của mình…”
Anh ấy nói với Hà Tê bằng đôi mắt buồn bã: “Có thể cô ấy đã hối hận.
Đối với cô ấy, tình yêu của chúng tôi bắt đầu quá sớm, điều đó có nghĩa là cô ấy đã mất đi cơ hội giao lưu với bạn bè đồng lứa, mà tôi không thể mãi mãi tươi trẻ như 10 năm trước… Hơn nữa gần đây tôi mới phát hiện ra, khi tôi không có ở nhà, bố mẹ tôi đã nhiều lần thúc giục cô ấy sinh con, nhưng lúc đó cô ấy cũng không hề nói chuyện này với tôi…”
“Haiz, đối với cô ấy, có lẽ chúng tôi đã có con quá sớm.
Phong Phong vẫn còn rất nhiều việc của riêng mình chưa hoàn thành, nhưng bây giờ cô ấy bị mắc kẹt trong vai trò của gia đình, đó cũng là lý do tại sao khi thấy cô tự do tự tại như bây giờ, cô ấy ít nhiều sẽ có chút khó chịu.”
Hà Tê hiểu ý của anh ấy, an ủi nói: “Thật ra, tôi rất ngưỡng mộ Phong Phong.
Lựa chọn lập gia đình và gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái là một việc rất dũng cảm.
Ngược lại, việc tự cho mình là trung tâm và duy trì hiện trạng như tôi lại tương đối dễ dàng.
Nhưng vì cô ấy đã có dũng khí đi bước đầu tiên nên chưa chắc bây giờ sẽ lùi bước, anh phải tin tưởng vào vợ mình, biết đâu cô ấy chỉ muốn xé mở một lỗ hổng, ra ngoài hít thở không khí trong lành, tận hưởng thời gian một mình, có lẽ cô ấy tự mình chữa khỏi xong sẽ trở về.”
Viên Dã Tuyền gượng cười: “Tôi cũng hy vọng là vậy.”
Vưu Tự cảm thấy miệng Hà Tê như phép mở phong ấn___ Cô vừa mới phỏng đoán xong, thang máy liền “ding” một tiếng, Vưu Phong Phong cũng xuất hiện ngoài cửa, trang điểm, làm tóc, mặc váy và đi giày cao gót.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Viên Dã Tuyền đứng dậy hỏi: “Phong Phong, em đi đâu thế?”
“Đi mua sắm, nhân tiện nói chuyện với cố vấn tâm lý.”
Vưu Phong Phong không phản ứng gì khi thấy Vưu Tự, nhưng không giấu được ngạc nhiên khi thấy Hà Tê ngồi trong nhà, vẫy tay chào cô rồi hỏi Viên Dã Tuyền, “Chuyện gì thế này? Con đâu?”
“Anh gửi sang nhà ông bà nội rồi.”
“Tại sao? Em trả lương cho bảo mẫu để cô ấy ngồi không à?”
Viên Dã Tuyền ấp úng mở miệng, do dự nói, “Anh tưởng em…”
“Em làm sao?” Cô ấy cau mày, nói với giọng không vui, “Em không thể có chút thời gian cho chính mình à?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là điện thoại em tắt máy nên anh hơi lo.”
Hà Tê lúng túng đi tới bên cạnh Vưu Tự: “Phong Phong, cô về nhà an toàn là tốt rồi, vậy chúng tôi… đi trước nhé?”
“Đừng mà, tới cũng tới rồi, để tôi gọt trái cây cho hai người, buổi tối ở lại ăn cơm nha?”
Vưu Tự bước lên phía trước một bước: “Hôm nay không được, bọn em còn bận việc.”
Vưu Phong Phong trực tiếp đi vào phòng bếp rửa tay, quay lưng về phía họ, hỏi: “Việc gì? Bộ phim văn nghệ đó?”
Vưu Tự gật đầu, hoàn toàn không để ý đến Vưu Phong Phong quay lưng về phía họ nên không thể nhìn thấy.
Hà Tê bất lực nuốt xương lươn trong cổ họng, vừa định hỏi có thể xin một ngụm giấm uống không, thì Vưu Phong Phong lại nói: “Cậu dắt gần hết tổ quay phim đi rồi, không nghĩ tới hàng ngày Chensilu hoạt động thế nào à?”
Hà Tê không dám mở miệng nữa.
Viên Dã Tuyền hòa giải nói: “Không phải đã thảo luận qua chuyện này rồi sao? Thời gian quay bộ phim ấy không dài, chưa kể cậu ấy cũng không dắt người đi, nhiệm vụ quay phim của chúng ta bên này vẫn khá nhẹ nhàng, không có vấn đề gì đâu.”
“Anh giải thích làm gì? Có phải cũng muốn bỏ công việc đang làm, chạy theo bọn họ không?”
Viên Dã Tuyền bị chặn họng trước mặt Hà Tê, không thể xuống đài, đành nghiêm giọng nói: “Phong Phong, đến đây thôi.”
Vòi nước đột ngột tắt, Vưu Phong Phong quay người lại, tay vẫn còn nhỏ giọt nước: “Viên Dã Tuyền, có một chuyện em nhịn lâu lắm rồi, mà vẫn không dám hỏi, có phải anh hối hận đã kết hôn với em đúng không?”
Hà Tê cùng Vưu Tự trao đổi ánh mắt, giờ phút này đi không được, mà ở cũng chẳng xong.
“Năm đó, vì mang thai mà em sống chết không cho anh đi quay phim nhà thương điên.
Sau đó, Vưu Tự đã giành được giải thưởng nhờ việc này, kết tiếp lại lập được rất nhiều thành tích, bây giờ cậu ấy đã bắt đầu đặt chân vào các lĩnh vực khác, trong lòng anh cảm thấy rất mất cân bằng chứ gì? Nếu như không có em, có lẽ anh đã đi tới nơi đó, hiện tại cũng sẽ không ở trong hoàn cảnh nửa vời như vậy.
Anh luôn cảm thấy em và con kéo chân anh đúng không?”
Viên Dã Tuyền lẳng lặng lắng nghe những lời cay nghiệt của cô, khóe miệng anh ấy chùng xuống, nhàn nhạt nói: “Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Còn em, Phong Phong, có phải em cảm thấy anh đã lãng phí thanh xuân của em không? Em có hối hận không?”
Vưu Phong Phong đột nhiên cười lớn.
Toi rồi, xung đột đang trên đà bùng nổ, khiến người xem nghẹt thở, cảnh hôn nhân này bỗng khiến Hà Tê nhớ đến “Vi thành”, vô cùng áp lực.
(*) Vi thành là một tiểu thuyết châm biếm nổi tiếng của Tiền Chung Thư, xuất bản lần đầu vào năm 1947, và được nhiều người coi là một trong những kiệt tác của văn học Trung Quốc thế kỷ XX.
Cuốn tiểu thuyết là một câu chuyện hài hước về xã hội trung lưu Trung Quốc vào cuối những năm 1930.
Phim chuyển thể do Hoàng Thục Cần đạo diễn và Trần Đạo Minh đóng chính, ra mắt năm 1990.
Hơn nữa cô thực sự có khúc xương trong cổ họng.
Hà Tê kéo góc áo của Vưu Tự từ phía sau, tay cô lập tức bị nắm lấy, cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh.
Vưu Tự không nhìn cô, mà nhìn về phía Viên Dã Tuyền: “Bọn em đi trước, có việc gì nhớ gọi điện thoại.”
Viên Dã Tuyền thu hồi ý nghĩ lạnh lùng, muốn tránh xung đột nên nói: “Xin lỗi, để anh tiễn hai người.”
Anh ấy đứng dậy đi về hướng hai người, vừa đi tới cửa, một vật thể lạ bất ngờ từ bên cạnh bay tới.
Hà Tê theo phản xạ quay đầu muốn tay không bắt dao sắc.
Kết quả đương nhiên là thất bại, vật thể phản chiếu ánh sáng suýt chút nữa đã bay tới trước mắt cô, nhưng bị bàn tay phía sau nhanh chóng vươn ra hất bay, đập thẳng xuống đất.
Hóa ra là một cái ly thủy tinh.
Cô sợ hãi đến mức nuốt luôn cả xương lươn.
Căn phòng nhất thời đóng băng, Vưu Phong Phong muộn màng nhận ra hành vi của mình, vẻ mặt hoảng hốt, Viên Dã Tuyền cũng ngây ngẩn cả người, như thể không ngờ người vợ luôn lý trí lạnh lùng của mình lại suy sụp đến mức muốn tấn công anh ấy, mặc dù hướng ném hơi lệch một chút.
Hà Tê bị Vưu Tự kéo ra phía sau, tiện đà nghe thấy giọng nói tức giận của anh: “Vưu Phong Phong, chị ném đi đâu đấy!”
Giọng Vưu Phong Phong run run: “Xin lỗi Hà Tê, tôi không cố ý ném cô đâu…”
Cổ họng Hà Tê không còn xương lươn, tâm tình lập tức trở nên khoai khoái: “Phong Phong, không sao, cô không cố ý mà.”
Vưu Tự nghiêm nghị nói: “Hai người tự giải quyết chuyện của mình đi, đi thôi.”
Anh dẫn Hà Tê ra khỏi cửa, không đợi thang máy đã đi xuống lầu.
Hà Tê cảm thấy cảm xúc của Vưu Tự đặc biệt sa sút, dường như không chỉ vì mâu thuẫn giữa Viên Dã Tuyền và Vưu Phong Phong..