Tô Viên rơi vào bóng tối vô tận, chỉ cảm thấy một điều: lạnh...!rất lạnh...!sao lại lạnh đến thế!
Cô vô thức xoa tay, nhưng càng xoa lại càng thấy có gì đó không đúng.
Sao đôi tay này lại nhỏ đi?!
Tô Viên lập tức mở to mắt, cảm thấy trước mắt mờ mờ ảo ảo, cô cố gắng chớp mắt mấy lần mới nhìn rõ hơn.
Hiện ra trước mắt cô là mái nhà được lợp bằng rơm rạ.
Sau đó, cô nhìn quanh căn phòng: bức tường phía nam được mở một phần làm cửa sổ, rõ ràng là căn phòng hướng nam.
Bên cạnh cửa sổ có một cái tủ gỗ cũ kỹ, giữa phòng là bàn ghế đã hỏng nát.
Cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ, bên cạnh giường có một cái chậu gỗ, trong đó còn có nửa chậu nước.
Bên cạnh chậu còn đặt một chiếc khăn màu xám, khăn vẫn còn ẩm ướt, chắc hẳn ai đó vừa sử dụng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rõ ràng giây trước cô còn đang đối đầu với vua xác sống, giây sau lại như rơi vào một hầm băng.
Chẳng lẽ cơ thể cô đã "rời nhà đi" cùng với tâm trạng để đến Bắc Cực?
Haizz...!Là cô đã chủ quan rồi!
Tên vua xác sống kia lại dám bắt cóc cô ngay tại đại bản doanh, cũng coi như thật sự có bản lĩnh!
Dù căn phòng này cũ nát, nhưng đây chắc chắn không phải là thời kỳ mạt thế!
Tô Viên mở to mắt nhìn quanh đầy cảnh giác, đặc biệt là đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này, hoàn toàn không giống với đôi tay đầy chai sạn và vết thương của cô ở mạt thế.
Ngay sau đó, trong đầu cô nổ ra một loạt thông tin chấn động...
Cô...!đã xuyên vào sách rồi sao?
Quá kích thích rồi, tim cô không chịu nổi đâu!
Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, cô xuyên vào một cốt truyện đầy máu chó.
Thì ra Tô Viên đã xuyên vào một cuốn sách có tên là "Cả Nhà Tôi Là Nhóm Đối Chiếu Của Nữ Chính Niên Đại Văn”.
Trong cuốn tiểu thuyết thời đại này, nữ chính có tên là Lâm Sanh Sanh, nam chính tên là Tống Thanh Thư.
Còn nguyên chủ “Tô Viên” thì lại là pháo hôi đáng thương, bất hạnh của nhóm đối chiếu.
Thôn này nằm ở phía nam, tên là thôn Giang Hà, là đội cuối bảng trong ba mươi đội của công xã Nam Tinh.
Tuy nhiên, ở thôn Giang Hà có hai gia đình rất nổi bật: Một là nhà họ Tô, hai là nhà họ Lâm.
Nhà họ Tô thì nghèo khổ, cả đời chịu nhiều sóng gió và kết cục rất thảm thương.
Nhà họ Lâm thì hạnh phúc viên mãn, thuận lợi tiến lên đỉnh cao cuộc sống.
Tại sao lại nói họ nổi bật? Chính là vì nhà họ Lâm có một cô con gái cưng tên là Lâm Sanh Sanh.
Từ khi nữ chính Lâm Sanh Sanh ra đời, bánh xe số phận bắt đầu thay đổi.
Theo lý mà nói, sao một cô gái lại có thể giỏi đến vậy? Thực tế là nữ chính Lâm Sanh Sanh đã trọng sinh!
Kiếp trước nữ chính Lâm Sanh Sanh đã trải qua rất nhiều sóng gió.
Ban đầu, cô ta nghĩ rằng mình đã lấy được hạnh phúc, nhưng ai ngờ rằng người mà cô ta tự chọn lại là một con quỷ.
Sau khi nữ chính gả vào nhà họ Tôn, cô ta phải làm tất cả mọi việc! Buộc phải làm!
Mỗi ngày, nữ chính đều phải hầu hạ cả gia đình nhà họ Tôn, còn mệt mỏi hơn cả con lừa trong đội sản xuất.
Nếu không làm việc, cô ta sẽ không thể đứng vững trong nhà chồng.
Sau khi sinh liền hai cô con gái, quả nhiên cô ta bị mẹ chồng độc ác chửi rủa vì không sinh được con trai, ngày nào cũng chỉ trích cô ta bằng những lời lẽ ám chỉ cay độc, đẩy hết việc nặng nhọc, bẩn thỉu trong nhà cho cô ta làm.
Rõ ràng mọi chi phí ăn mặc đều do gia đình chi trả, nhưng nữ chính chưa bao giờ được ăn no.
Mẹ chồng luôn cắt xén khẩu phần ăn của cô ta, thậm chí đã có lần cô ta đói lả đến mức ngất xỉu trên nền đất mà không ai quan tâm.
Một lần, mẹ chồng nghe cô con gái lớn vô tình tiết lộ, liền ép buộc nữ chính giao nộp số tiền tiết kiệm mà cô ta đã âm thầm tích góp nhiều năm.
Không đưa ư? Mẹ chồng làm ầm ĩ khiến cả nhà gà bay chó sủa!
Thậm chí bà ta còn không cho nữ chính và hai cô con gái chút lương thực nào, để họ từ từ cảm nhận cảm giác đói cồn cào đến tận cùng.