Khi đó, nữ chính chưa biết phản kháng, đành phải nộp hết tiền tiết kiệm để đổi lấy lương thực cho hai con.
Vì thanh danh của các con, vì trái tim của người chồng vẫn còn hướng về mình, cô ta quyết định nhẫn nhịn.
Một lần, khi nữ chính từ ruộng về, tình cờ phát hiện chồng mình đã gắn cho cô ta một chiếc "nón xanh tươi mát", điều này như giọt nước tràn ly khiến nữ chính sụp đổ hoàn toàn!
Cô ta sống ở nhà họ Tôn còn không bằng một con chó, cuối cùng lại nhận được kết cục như thế này!
Điều càng khiến cô ta sụp đổ hơn là chồng cô ta còn dám dẫn người phụ nữ góa chồng mà anh ta cặp kè về nhà, ngạo nghễ tuyên bố rằng người phụ nữ đó đã mang thai.
Thậm chí họ còn lén đi xem bói, và đứa con trong bụng lại là một đứa con trai!
Nữ chính giận đến mức mắng xối xả rằng chỉ nhìn vào cái mông! mà không nhìn vào người phải không?
Ai ngờ, chồng cô ta đột ngột đánh mạnh vào mặt cô ta, mẹ chồng độc ác còn thêm dầu vào lửa, mắng cô ta là đồ đê tiện*!
*Đồ đê tiện: là đê hèn, đê mạt, đớn hèn, hạ tiện, ti tiện….
Ai bảo cái bụng cô ta không chịu đẻ con trai!
Nữ chính Lâm Sanh Sanh hận thấu xương!
Hận đến tột cùng!
Người chồng vũ phu, mẹ chồng độc ác, hai cô con gái ruột có tinh thần bất ổn— cô đã hy sinh cả đời, cuối cùng lại nhận lấy kết cục thảm hại thế này!
Nữ chính điên cuồng bỏ trốn, nhưng vì quá đói và kiệt sức mà ngã xuống đất, toàn thân nằm sõng soài, vô cùng thê thảm.
Đúng lúc này, cô ta bắt gặp cảnh nguyên chủ "Tô Viên" và Tống Thanh Thư tình tứ nắm tay nhau.
Cảnh tượng này hiện lên trong mắt nữ chính như trào phúng, cô ta nhìn bản thân mình đang lấm lem bùn đất đối lập với nguyên chủ cao sang.
Tại sao? Tại sao cái đồ vô dụng lười biếng, ham ăn cùng thôn với cô ta "Tô Viên" lại lấy được người tốt?
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Tống Thanh Thư, người tài giỏi như vậy, lại là của cô ấy!
Đồ vô dụng “Tô Viên” có xứng không? Cô ấy không xứng!
Ở kiếp trước, Tống Thanh Thư đã thi đỗ Đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp đã khởi nghiệp thành công và trở thành một doanh nhân thành đạt.
Nữ chính với đầy những vết thương lòng đã sinh lòng thù hận với nguyên chủ!
Mối thù hận bắt đầu từ đây!
Lần này, sau khi trọng sinh trở lại, Lâm Sanh Sanh đã tỉnh ngộ, có chết cũng không gả cho gã chồng ác quỷ kiếp trước, cô ta muốn anh ta đi càng xa càng tốt.
Cô ta một lòng một dạ nhắm đến Tống Thanh Thư, quyết tâm phải nắm chắc lấy "cây đại thụ" này.
Về phần nữ phụ xui xẻo "Tô Viên," nữ chính Lâm Sanh Sanh sẽ khiến cô ấy gặp xui xẻo suốt cả đời.
Kéo theo đó, cả nhà họ Tô cũng chẳng thể nào sống yên ổn.
~~~
Cuốn tiểu thuyết "Cả nhà tôi là nhóm đối chiếu của nữ chính niên đại văn" đã khởi động chế độ đối chiếu, lần này nữ chính trọng sinh quay lại bắt đầu những toan tính!
Khi đó, nữ chính Lâm Sanh Sanh mới 7 tuổi đã dùng những lời ngon ngọt để lừa nữ phụ "Tô Viên" làm những việc xấu xa.
Rõ ràng là nữ chính đã giành lấy quả của cháu trai lớn nhà họ Trần mà bà cụ Trần rất thương yêu, cố ý đẩy cậu bé ngã xuống đất làm trầy xước tay chân, đau đến mức cậu bé khóc ré lên.
Vậy mà nữ chính lại đổ tội cho nữ phụ đứng bên cạnh.
Việc này khiến bà cụ Trần tức giận đến mức mặt đen như đáy nồi, suýt nữa chiếc gậy gỗ to bằng cánh tay đã giáng xuống người nữ phụ, may mà bà cụ Tô nhà họ Tô mắt nhanh tay lẹ.
Bà cụ Trần giận đến mức suýt nữa cắn vỡ cả hàm răng già của mình, từ đó hai nhà kết thù.
Người dân trong thôn thích chuyện thị phi, thấy nữ phụ mới 6 tuổi liền cười nhạo: “Nếu hung dữ như thế này, sau này ai dám cưới chứ!”
“Nhà họ Tô nuôi một con hổ cái nhỏ rồi đấy.
”
Không ít người chờ xem nữ phụ bẽ mặt, chờ xem nhà họ Tô bị chê cười.
Nữ chính đứng giữa đám đông, nhìn thấy ông nội nhà họ Tống và Tống Thanh Thư lắc đầu, cô ta lại lặng lẽ nở nụ cười chiến thắng.