Đồ Vô Dụng Đại Lão Mãn Cấp Được Mọi Người Cưng Chiều Mang Theo Không Gian Phát Tài


Có lẽ qua chuyện này, sẽ khiến nhà họ Tống có ấn tượng xấu về nữ phụ, đối với nữ chính thì lại chẳng phải điều gì xấu.


~~~

Nói đi cũng phải nói lại, nữ phụ "Tô Viên" từ nhỏ đến lớn, mọi quân bài tốt đều bị cô ta chơi đến thua tan tác.


Khi còn bé, cô ấy bị nữ chính Lâm Sanh Sanh dẫn dắt đi sai đường, tính tình chỉ biết ham ăn không biết sợ.


Dù người nhà họ Tô có khuyên răn thế nào, nữ phụ vẫn cứng đầu, luôn bị nữ chính lừa gạt.


Khi lớn lên, ai ai cũng nói nữ chính có số hưởng, kéo theo cả nhà họ Lâm sống những ngày tốt đẹp.


Nữ chính Lâm Sanh Sanh dẫn cả nhà họ Lâm lên núi săn được gà rừng, thỏ rừng, mùi thịt hầm thơm nức mũi.


Trong khi đó, nữ phụ "Tô Viên" và gia đình thì đói đến chân tay bủn rủn, chỉ có thể ngửi mùi thịt nhà người ta.



Sự nghiệp và tình yêu của nữ chính đều thuận lợi, được người dân trong thôn khen ngợi là người chăm chỉ cần cù, tinh thần đồng chí tốt đẹp!

Còn nữ phụ thì hết xui xẻo này đến xui xẻo khác, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, là một kẻ lười biếng và phá hoại.


Ở thôn Giang Hà, hầu như nhà nào cũng ở trong nhà lợp cỏ tranh, chỉ có nhà họ Lâm sống sung túc, được ở trong nhà ngói.


Mỗi khi trời mưa nhà tranh cũ nát của nhà họ Tô bị nước dột khắp nơi, gió thổi mạnh là bay cả mái nhà.


Lần này, nữ chính đã toại nguyện cưới được Tống Thanh Thư, vợ chồng sống bên nhau hạnh phúc.


Chính vì nguyên chủ cũng thích Tống Thanh Thư nên trong lòng không cam tâm, đã gây ầm ĩ một trận, bản tính ngang bướng của cô ấy chọc nữ chính tức giận.


Nữ chính muốn hoàn toàn dập tắt hy vọng của nguyên chủ đối với Tống Thanh Thư, còn bày kế để nguyên chủ đắc tội với nhân vật phản diện lớn nhất trong cốt truyện gốc là Giang Ngôn Triệt!

Ai ngờ nguyên chủ ngang bướng lại chạy không thoát, suýt chút nữa còn bị nhân vật phản diện đánh gãy chân, kết cục thực thảm!

“Cuốn tiểu thuyết niên đại văn này thật là chán gì đâu?” Tô Viên nhíu mày nói.


Pháo hôi chỉ để hy sinh bản thân nhằm hoàn thành tình yêu của nam nữ chính trong cốt truyện gốc sao?

Tô Viên tỏ vẻ sẽ không bao giờ!

Cô từ chối làm nhóm đối chiếu cho nữ chính trong cốt truyện gốc!

Pháo hôi thích gây sự? Không sao, cần ra tay thì sẽ ra tay.


Nhưng Tô Viên cúi đầu nhìn đôi tay bé nhỏ mũm mĩm của mình!

Cô đã xuyên về thập niên 60, hiện tại là năm 1968, cô chỉ mới là một nhóc tì 6 tuổi!


Không sao! cô sẽ thích ứng thôi~

Chuyện đã đến nước này, cô còn có thể làm gì? Trước mắt phải âm thầm chịu đựng đã!

Cô di chuyển đến cạnh giường, mượn chút nước trong chậu gỗ để soi mình, cô muốn xem thử bây giờ mình trông như thế nào.


Nhìn một hồi lâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt này giống gương mặt khi cô còn ở mạt thế đến 90%, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt.


Tô Viên lại lướt qua cốt truyện gốc, nắm rõ mối quan hệ trong gia đình nhà họ Tô.


Nhà họ Tô đông đúc, ông cụ Tô và bà cụ Tô có tổng cộng ba người con trai.


Con cả là Tô Đại Thành, vợ là Tạ Xuân Đào, hai người có một trai một gái, lần lượt là Tô Bạch 8 tuổi và Tô Viên 6 tuổi.


Con thứ hai là Tô Đại Phú, sau một nhiệm vụ khẩn cấp đã mất liên lạc, sống chết chưa rõ.


Năm đó, khi bà cụ Tô nhận được tin này đã không chịu nổi cú sốc mà ngất xỉu.

Thời kỳ này, muốn tìm một người quả thực khó như lên trời.



Con thứ ba là Tô Đại Quý, vợ là Chu Hồng Hoa, có hai người con trai, lần lượt là Đại Đầu 9 tuổi và Tiểu Bì Đản 6 tuổi.


Đại Đầu tên thật là Tô Hoa, Tiểu Bì Đản tên thật là Tô Văn.


Thì ra vào thập niên 60 này, cô còn có một người anh trai?

Tô Viên thực sự không thể tưởng tượng nổi cảm giác có anh trai là như thế nào?

Bởi vì cô chưa từng có anh trai.


Tô Viên chỉ hoang mang trong ba giây, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại.


Nếu anh trai thông minh, thì ở ẩn cũng không phải là không thể.


Nếu anh trai thuộc dạng ngây ngô (hơi ngốc), thì càng tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận