“Két! ”
Cửa bị đẩy ra.
“Đại Thành, anh mau đến đây, Tiểu Viên tỉnh rồi.
”
Tiếng của người phụ nữ vừa vui mừng vừa xót xa vang lên.
Tạ Xuân Đào nhìn cô con gái nhỏ ngơ ngác ngồi trên giường, vội vàng gọi chồng vào.
Tô Đại Thành đang chẻ củi, liền ném ngay khúc gỗ trong tay xuống, mồ hôi nhễ nhại chạy vào nhà.
Nhưng khi một chân vừa bước vào cửa, sợ rằng giọng nói lớn của mình sẽ làm con gái nhỏ Tô Viên hoảng sợ, ông ấy khẽ hạ giọng xuống.
“Tiểu Viên, bây giờ con cảm thấy thế nào? Trên người còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Đại Thành hít sâu một hơi, lo lắng hỏi: “Có phải vẫn thấy khó chịu không? Đừng sợ, nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ đưa con lên bệnh viện trên huyện.
”
Ông ấy và Tạ Xuân Đào khó khăn lắm mới có được cô con gái nhỏ mềm mại, tất nhiên là hết mực yêu thương, chăm sóc.
Dù cô con gái không hay nói chuyện, cũng chẳng tâm sự gì nhiều với hai vợ chồng, lúc nào cũng như có một khoảng cách, nhưng giờ con gái gặp chuyện, cả nhà họ Tô vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Sao lại có chuyện người đang yên lành mà lại rơi xuống nước được chứ?
Nếu không nhờ thằng nhỏ nhà họ Giang đang sống ở nhà Giang Chính nhảy xuống cứu Tô Viên, hậu quả chắc họ không dám nghĩ tới!
Trái tim Tô Đại Thành như bị thắt lại từng cơn.
Sau khi con trai Tô Bạch trở về, xác nhận không nhìn nhầm, lúc đó cô con gái nhỏ Tô Viên đứng cách xa bờ sông, bên cạnh chỉ có con gái của ông hai Lâm là Lâm Sanh Sanh và con gái của ông què Lư là Lư Đình Đình đang hái rau dại.
Nhắc đến chuyện rơi xuống nước, Tô Đại Thành sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra, nước mắt già cũng tuôn rơi.
Nếu có chuyện gì xảy ra nữa, chắc chắn nhà họ Tô sẽ náo loạn.
Tô Đại Thành lau mạnh một cái trên mặt, ngẩng đầu nhìn vợ mình là Tạ Xuân Đào mang một chậu nước đến bên giường gỗ, nhẹ nhàng lau mặt và đôi tay nhỏ của con gái, rồi đi vào bếp mang ra một bát cháo loãng.
Hiện tại nhà nhà đều thiếu lương thực, thôn Giang Hà nổi tiếng là nghèo khó, chờ mãi mà chẳng thấy cứu trợ từ trên đưa xuống.
Lương thực dự trữ trong nhà nhiều nhất cũng chỉ đủ cầm cự đến khi qua mùa đông năm nay, ông ấy đã kéo em ba lười biếng lên núi mấy lần, nhưng đến cả một cái lông gà rừng cũng không thấy, giờ chỉ còn cách cho con gái nhỏ uống chút cháo loãng để bồi bổ sức khỏe.
Nghe trưởng thôn Tô Kiến Nghiệp nhắc đến, tình hình bên ngoài còn nghiêm trọng hơn, có người không tìm được cái ăn, có người bị đói đến chết, có người phải tìm lá du, mầm liễu hoặc các loại lá cây, vỏ cây khác để ăn.
Tô Đại Thành nghĩ mình là chủ một nhà, cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, ông ấy cũng phải tìm cách kiếm cái ăn mang về, dù bản thân có nhịn cũng không thể để vợ Xuân Đào và con gái nhỏ phải đói.
Trái tim của Tạ Xuân Đào mềm mại như muốn tan chảy, cô con gái nhỏ mất rồi lại tìm về vẫn đang ngồi trên giường, đặc biệt là khi thấy cô bé uống ừng ực hết một bát cháo loãng, bà ấy không nhịn được bật cười.
Tạ Xuân Đào nói: “Con có muốn ăn thêm một bát nữa không? Trong bếp vẫn còn đấy.
”
Thật ra Tô Viên cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của cha mẹ, sự chân thành trong giọng nói rất rõ ràng.
Lúc này, mặt Tô Viên vẫn còn hơi tái nhợt, lắc đầu nói: “Con no rồi.
”
Trong cốt truyện gốc, nhà họ Tô qua ba đời mới mong chờ được một đứa con gái, nên tất nhiên là quý báu và trân trọng vô cùng.