Đồ Vô Sỉ Lại Là Cậu!


"Tĩnh nhi...!Tĩnh Tĩnh..."
Đúng mười hai giờ đêm, Sở gia truyền ra tiếng kêu quỷ dị.
Lâm Tĩnh mặt nhăn nhíu mày,  buông bút trong tay đi tới cửa, muốn mở ra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, do dự mãi, vì an toàn bản thân, vẫn nên cách một lớp cửa hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Tớ nóng, nóng quá..." Sở Minh thanh âm run run truyền tới.
Lâm Tĩnh vừa nghe hỏa giận công tâm, đỏ mặt lớn tiếng quát:
"Cậu muốn làm gì? Cẩn thận mình mét Sở mẹ!"
Lời này giống như có tác dụng, thật lâu sau không nghe có thêm thanh âm gì nữa, Lâm Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, xoay người trở về đọc sách.
"Ách...!Cậu cứu mình đi, mẹ đi chơi mạt chượt rồi..."
Nghe xong Lâm Tĩnh lập tức đem cửa khóa chặt, sau đó kiểm tra kỹ thêm lần nữa.
"Tĩnh Tĩnh...!Mình nóng quá, cứu mình đi, thật sự rất khó chịu..."
Cửa bị đập ầm ầm, cộng thêm tiếng Sở Minh kêu gào, sợ rằng cứ như vậy hàng xóm sẽ rủa mình tới chết mất.

Bất đắc dĩ Lâm Tĩnh mới mở miệng:
"Cậu lại phát khùng cái gì vậy?"
"Tớ...!Tớ sốt rồi..."
"Cái gì?"
Lâm Tĩnh mở to hai mắt nhanh chóng mở cửa, vừa mở khóa Sở Minh mặt đỏ phừng phừng lảo đảo tiến vào.

Cú ngã này bất ngờ khiến Lâm Tĩnh mất thăng bằng bị Sở Minh đè xuống sàn nhà.
Nghĩ là lại lần nữa mắc mưu, Lâm Tĩnh tức giận đẩy tay Sở Minh ra.

Vừa chạm vào là một cảm giác nóng bỏng, Lâm Tĩnh nhất thời có chút sốt ruột, đứng dậy trước sau đó đỡ Sở Minh.

Ai ngờ Sở Minh đã như vậy còn chưa bỏ tính lưu manh, mơ mơ màng màng ngửi được mùi hương quen thuộc, theo trực giác liều mạng chui vào lòng Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh đỏ mặt nghiêm chỉnh nắm đầu Sở Minh đem tới giường.

Xong việc giống như xả được gánh nặng, đứng một bên bủn rủn thở hồng hộc.

Tên dê xồm nằm trên giường quơ tay loạn xạ léo nhéo lầm bầm:
"Hừ, đồ nữ nhân trời đánh, không mở cửa cho mình còn dám đem mình quăng lên giường..."
Lâm Tĩnh không để ý tới Sở Minh hồ ngôn loạn ngữ, đi vào nhà vệ sinh cầm khăn mặt, bưng lên thao nước nóng, đi tới lau mặt cho nàng.
Cảm giác thoải mái làm Sở Minh ngừng việc oán giận, híp mắt thành thật hưởng thụ mỹ nữ hầu hạ.

Từng trận mát mẻ ập tới làm đầu hiện đang ẩn ẩn đau đớn một chút thư hoãn, lại nghe thấy hương khí quen thuộc chậm rãi thiếp đi.
Nhìn Sở Minh ngủ say, Lâm Tĩnh bưng khăn mặt khẽ bước ra phòng khách, tìm chút gừng, sau đó lấy chút gạo chuẩn bị nấu chút cháo.

Nàng biết Sở Minh  nhát gan, tính cách lại sợ đau.

Uống thuốc hay chích ngửa gì đó đối với nàng là cực hình.

Đành trước lau mình cùng cho nàng ăn cháo gừng giải nhiệt thôi.
"Sở Minh, tỉnh tỉnh!"
Lâm Tĩnh đứng ở đầu giường nhỉn Sở Minh ngủ nước miếng chảy ròng có chút buồn cười, nhẹ vỗ hai má muốn đánh thức con sâu lười này dậy.
"Ứ..." Sở Minh mông lung mở mắt nhìn thấy Lâm Tĩnh cười mỉm đứng cạnh nhìn nàng, khóe miệng người kia còn chút ôn nhu khó gặp.

Nhất thời có chút hoảng hốt, cứ nghĩ mình còn nằm mơ ngây ngốc cười cười, kéo Lâm Tĩnh ôm vào lòng, thì thào nói nhỏ:
"Lại mơ thấy cậu rồi, thật yêu yêu yêu cậu lắm..."
Một tia đau lòng tự trách xẹt qua tâm Lâm Tĩnh, không hề giãy dụa ngoan ngoãn mặc Sở Minh ôm, nghe người nọ không ngừng nói lời yêu, cảm động nước mặt bất giác từ hốc mắt chảy xuống, rơi xuống tóc đen yêu ớt che dấu.

Khống chế xong cảm xúc, nghẹn ngào mở miệng:
"Sở Minh, ăn chút gì đi..."
"Ăn cái gì?"
"Cháo."
"Hả? Không ăn, mình muốn ăn bánh bao, bánh bao bự cơ!!"
Vốn không khí tràn ngập ái muội lại bị câu này của Sở Minh xóa tan mất, Lâm Tĩnh phẫn nộ trắng mắt liếc cô nàng một cái, cầm lấy thìa thẳng tay cho vào mồm Sở Minh.

Ngụm cháo ấm áp trôi xuống bụng, Sở Minh chậm rãi tỉnh áo lại.

Vừa hé hai con mắt ra liền nhìn thấy Lâm Tĩnh phừng phừng lửa giận.

Việc đầu tiên làm là cười cười lấy lòng, lập tức há to miệng, bộ dạng vô lại chờ mỹ nữ phục vụ.
"Cậu há to như thế làm gì? Muốn tớ trực tiếp đem tô cháo đổ vào à?"
Khó khi nào gặp Sở Minh ngoan ngoãn, Lâm Tĩnh nhịn cười muốn khi dễ người này một chút.
"Ờ...!cho mình hỏi...ăn xong cháo rồi có được ăn bánh bao không?"
"Không thể !!!"
Bị Lâm Tĩnh hung hăng từ chối, Sở Minh ủy khuất mân miệng cúi đầu.

Tĩnh Tĩnh từ khi nào hung dữ thế chứ, người ta thật sự thèm bánh bao, muốn ăn bánh bao, vì cớ gì suốt ngày cứ hiểu sai ý mình...!Haizz, nữ nhân này học ai ngày càng biến chất rồi...
"Cởϊ qυầи áo!"
"Hả?" Cơ hàm Sở Minh thiếu chút rơi xuống vì câu nói này.
"Cậu đừng có tưởng bở! Tôi muốn lau rượu giải cảm thôi."
"Oh~"
"Sao? Cậu thất vọng?"
"Không có...!Tuyệt đối không có..." Sở Minh chối chết quơ tay phủ nhận, nhanh chóng cởi hết còn phần áo ngực.
Lúc này, Lâm Tĩnh đỏ mặt lên tiếng: "Được rồi, đừng có cởi nữa."
"Ủa? Làm thế có cản trở chà lau không?" Sở Minh hảo tâm hỏi.
"Sẽ không, chỉ chà xát tay chân." Lâm Tĩnh thản nhiên trả lời.
"A?"
"Ngồi yên, ánh mắt đừng có di chuyển lung tung."
Ách...!Sở Minh có chút buồn bực, chả biết kiếp trước mình có nợ nần ai không mà kiếp này bị một nữ nhân cỡi lên đầu, hô to gọi nhỏ đây? Hừ, cư nhiên dám lớn tiếng với mình, bắt ngồi yên còn không cho mắt chuyển động.

Đúng là hổ bị thỏ bắt nạt mà.
Lâm Tĩnh mở nắp bình rượu, đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa lên người Sở Minh.

Chạm vào làn da mềm mại, mặt Lâm Tĩnh ửng đỏ, không khỏi ghé mắt nhìn trộm Sở Minh một chút.

Chậc chậc, tên Sở Minh này tuyệt đối hưởng thụ, hiếp mắt hừ hừ tiểu khúc.

Ánh đèn nhàng nhạt chiếu xuống, không tìm thấy chút gì gọi là ngây thơ trong sáng.

Cúi đầu nghe thử xem nàng hát gì lại thích thú như thế.

Sau khi nghe xong mặt nổi đầy hắc tuyến:
"Voi ơi voi, mày nói xem sao mủi mày lại dài như vậy....!Mẹ bảo rằng...."
"..."
Bàn tay đặt trên đùi lung tung vẽ loạn, Lâm Tĩnh hấp lãnh khí lấy lại tinh thần đóng nắp bình, nghiêng người muốn xem nhiệt độ cơ thể Sở Minh.

Kết quả bịnh sắc lang ôm lấy, tiện tay kéo nằm lên giường.
"Cậu làm gì?" Lâm Tĩnh mở to hai mắt, có chút giận dữ, hừ, cái tên Sở Minh này, cứ hở chút ra lại hiện nguyên hình.
"Vì cái gì? Sao lại không lau ngực cho mình? Chê ngực mình nhỏ?"
"Nói xàm cái gì đó?" Lâm Tĩnh đỏ mặt ngăn móng vuốt của Sở Minh.
"Chính là ghết bỏ mình, mình muốn xem của cậu to cỡ nào!" Nói xong liền nhào qua.
"Làm càng!"
"Ui da...." Sở Minh bị đẩy xuống đất, mặt đau tới biến dạng.
"Sở Minh cậu được lắm, đã bị bệnh còn lợi dụng thời cơ dê tôi, xem hôm nay tôi thu thập cậu thế nào!"
Lâm Tĩnh nói xong liền bật dậy, đi tới tủ quần áo rút ra một cái thắt lưng.

Còn cầm nó trong tay, dùng sức đập xuống đất.
Sở Minh nghe tiếng dây thắt lưng chém gió sợ tới toát mồ hôi hột, lật đật ỉu xìu xin tha tội.
"Tĩnh Tĩnh à, đừng có làm như thế.

Tiền, tài, sắc,...!cậu đều có thể lấy....."
Nhìn thấy bộ dạng nhát gan của Sở Minh, Lâm Tĩnh cười thầm đến nở hoa nhưng vẫn nghiêm mặt giả vờ bình tĩnh.
"Nói cái gì cậu đều đáp ứng?"
"Đúng thế, đúng thế!"
"Được, cậu nghe cho cẩn thận.

Thứ nhất, từ nay về sau không được đi đâu cũng nói tôi là vợ cậu.

Thứ hai, không được tùy ý vào phòng tôi, càng không được tự tiện khinh bạc tôi.

Thứ ba, sau này lên đại học không được cả ngày bám theo tôi, phải tự giải quyết chuyện của mình.

Thế nào, có đáp ứng không?"  Nói xong không quên dùng lực quất thêm mấy cái.
"Đồng ý, đồng ý, tất cả đều đồng ý."
"Thật à?" Lâm Tĩnh kinh ngạc, Sở Minh từ khi nào lại ngoan ngoãn vậy? Không đúng, chắc chắn có âm mưu.
"UI da, Tĩnh Tĩnh à, đau đầu quá....." Vừa nói, Sở Minh đã ngay lập tức giở trò.

Dù có chút không tin nhưng nhìn thấy Sở Minh nước mắt nước mũi chảy hai hàng, Lâm Tĩnh hoảng hốt chạy qua.

Phút chốc lại bị Sở Minh ôm lấy đè dưới thân.
"À há, Tĩnh Tĩnh, cậu còn dám bàn điều kiện với mình, dám hâm dọa đánh mình sao!"
Hừ, mềm lòng với kẻ vô lại chính là nhẫn tâm với bản thân, lúc này Lâm Tĩnh đang bị Sở Minh đè chặt, không thể nhúc nhích chỉ có thể cắn chặt môi.
"Cậu không cần u khuất thế nhìn mình, quyền sinh sát  nằm trong tay mình, cậu có tin mình sẽ...."
"Minh Minh...Tĩnh Tĩnh...!Mẹ về rồi đây, hôm nay mẹ thắng đậm làm mọi người đều trợn mắt.

Ủa, người đâu hết rồi?"
Tiểu vô lại Sở Minh đang đắc ý nghe thấy thanh âm của Sở mẹ giật mình leo xuống người Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh vội vàng đứng lên thuận thế đá vào mông Sở Minh, lập tức sửa sang lại quần áo, trắng mắt liếc Sở Minh một cái, nghênh ngang tiêu sái bước ra ngoài.
"Lâm Tĩnh...!Cậu chờ đó...!!!!"
Hết chương 13


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui