Đồ Vô Sỉ Lại Là Cậu!


Chương 4
“Lão đại, bên mày không ăn chân gà hả? Không ăn tao ăn!” Chưa kịp để Sở Minh phản ứng, Tiểu Đản trực tiếp vươn đũa tới đĩa người ta gắp mất tiêu.
Sở Minh ôm răng trắng mắt liếc, người này thật thiếu suy nghĩ! Thấy bạn mình bị thằng khác làm tới như vậy cư nhiên không quản, còn dám đi ăn chùa ngon lành! Ăn cho chết luôn đi! Ai u, cục tức này chừng nào mới nuốt trôi đây?!
“Lão đại, mày bây giờ hiểu được bị người khác theo đuổi khó chịu cỡ nào đi, Lâm Tĩnh bị mày theo đuổi hai năm còn chưa lên tiếng, mày mới bị có mấy tuần à nha.” Tiểu Đản ăn chân gà của người ta xong còn hận muốn bỏ đá xuống giếng*.
(*: lợi dụng người khác khó khăn mà trả thù)
Bình thường Sở Minh nghe mấy câu này nhiều lắm, một chút cũng không lọt tai, nhưng lần này họa đổ lên người mình, cuối cùng hiểu được Lâm Tĩnh khổ sở cỡ nào.

Nhất thời buồng bực ngẩng đầu nhìn Tĩnh Tĩnh, không nghĩ tới Lâm Tĩnh cũng đang mân miệng nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp kia như đang ẩn chứa hàm ý, vừa định nhìn rõ người ta đã quay đầu chỗ khác không cho nhìn.
“Sở đại tỷ!”
Xa xa truyền đến thanh âm thâm tình.
“Ách… Tiểu Đản, mau kiếm chỗ cho tao trốn!!” Sở Minh vừa nghe tới giọng nói này cả người căng cứng, lật đật nhìn xung quanh kiếm chỗ núp.
“Lão đại, cả căn tin trống hơ trống hốc sao trốn nổi a? Mày chấp nhận nhận số phận đi thôi!” Tiểu Đản ngồi một bên chế giễu.
“Sở Minh đại tỷ, thì ra bạn ở đây, làm tui đi kiếm nãy giờ.” Thân sĩ hai mắt lóe hào quang, trực tiếp ngồi xuống cạnh Sở Minh.
“Ặc… Thân sĩ à, bụng của tôi giờ không có gì để ói ra đâu, cậu tha cho tôi đi!” Có thể làm cho Sở Minh hạ ba bậc giọng, thân sĩ là người đầu tiên.
“Sở Minh đại tỷ, bạn nói thật cho tui biết đi, rốt cuộc vì cái gì bạn không thích tui? Tui có thể sửa a.” Thân sĩ ưỡn ngực nghiêm túc hòi.

Kỳ thực hắn vô cùng buồn bực, hắn từng đi trao đổi nhiều quốc gia khác nhau nhưng chưa từng gặp cô gái nào làm hắn rung động.

Không phải do ánh mắt hắn quá cao mà là hắn thích nữ sinh tính tình hào sảng, chỗ trống trong tim hắn từ một khắc nhìn thấy Sở Minh liền được lấp đầy.

Lập tức mãnh liệt theo đuổi đối tượng, nhưng chẳng ngờ tới là Sở Minh thà chết chứ không chấp nhận làm bạn gái mình.
Lần đầu gặp Sở Minh là ở quán McDonal’s cạnh trường học, Sở Minh và Tiểu Đản đi ăn chân gà.

Hắn lần đầu thấy một cô gái vì ăn mà bất chấp hình tượng, há mồm thiệt to cắn ngụm chân gà thật lớn đến nỗi miệng biến dạng, vậy mà vẫn chưa dừng lại cứ liều mạng nhai nuốt.

Cứ như vậy, thân sĩ bắt đầu chú ý tới cô gái này.

Trong cảm nhận của hắn, các cô gái Trung Quốc điều ôn nhu rụt rè, giây phút hắn thấy Sở Minh vì miếng khoai tây mà hung hăng đánh vào mặt Tiểu Đản, xong đem mặt Tiểu Đản đè xuống bàn, mặt cười ha ha đem tất cả khoai cướp được nhét vào miệng, mặt còn dính miếng sốt cà chua.

Kỳ quái là Tiểu Đản bên cạnh giống như bị ngược quen không có gì phản kháng, chỉ xoa mặt nước mắt lưng tròng nhìn cô nàng.
Càng làm cho thân sĩ tò mò là khi lén nghe một đoạn nhỏ cuộc nói chuyện của hai người.
Tiểu Đản: Lão đại, dù nói trước hôm nay tao trả tiền mày cũng không cần ăn điên cuồng kiểu đó đi!
Sở Minh: Ai u, Tiểu Đản mày đừng có nhiều lời, đúng là tao ăn hơi nhiều.

Ngồi đó giữ đồ a, tao đi tranh nhà xí cái.
Tiểu Đản: Lão đại, mày ráng nhịn đợi về trường rồi đi, tolet nữ đông lắm, hình như ai cũng có nhu cầu a.
Sở Minh: Tao chưa có nói sẽ đi chỗ cho nữ à nha!
Tiểu Đản: Lão đại… Tuy mày nhìn rất nam tính nhưng mà vẫn có thể nhìn ra là gái a!
Sở Minh: Mày suy nghĩ biếи ŧɦái gì vậy, trong tolet đâu chỉ có ghế lô** đâu? Có phòng riêng nữa mà!
(**: chỗ ‘giải quyết’ cho nam)
Rốt cuộc nói chuyện kết thúc, thân sĩ trợn mắt nhìn Sở Minh thản nhiên bước vào nhà vệ sinh nam, vẻ mặt tự nhiên như vậy không ai tin nổi cô nàng là nữ nhân nha.
……………………………………
“Nè nè! Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Đản nhìn thân sĩ mơ mộng gì đó liền tò mò hỏi.
“Oh oh…” Thân sĩ phục hồi tinh thần đáp lại, đem ánh mắt nóng rực nhìn Sở Minh.
“Sở Minh đại tỷ, không hợp khẩu vị hả? Sao lại không ăn? Bạn muốn ăn gì tui đi mua cho bạn!”
Sở Minh mất kiên nhẫn phất tay, lớn tiếng nói:
“Tôi muốn ăn cậu đó!”
“…”
Cả căn tin yên tĩnh dị thường, thân sĩ mặt đỏ như gấc, kẻ không biết xấu hổ Tiểu Đản cũng hồng hồng, Lâm Tĩnh mặt như trái cà chua cúi đầu, làm bộ như mình không quen biết Sở Minh, người xung quanh đang định múc muỗng cơm đưa vào miệng động tác cũng đình chỉ, ngơ ngác nhìn bạn học Sở Minh của chúng ta.
Cảm nhận phản ứng mọi người quá mãnh liệt, Sở Minh thu mồm biết mình hớ, sắc mặt ửng đỏ, mắt đảo điên xoay tròn suy nghĩ đối sách, nửa ngày sau mới mở miệng nói với thân sĩ:
“Thân sĩ, tha thứ cho tôi không thể nhận lời cậu, tôi có nỗi khổ riêng a.”
Thân sĩ, Lâm Tĩnh, Tiểu Đản, cả ba người kinh ngạc đồng thời nhìn Sở Minh đợi lời giải thích.
“Tôi… Tôi kỳ thực đã sớm có hôn ước cùng Tiểu Đản…”
Nghe xong lời này, Lâm Tĩnh nắm chặt ống quần nín cười, Tiểu Đản khóe miệng run run, chỉ riêng thân sĩ là bình thản:
“Ở nước của tui, chuyện này là bình thường, chỉ cần chưa kết hôn tui tuyệt sẽ không buông tay đại tỷ!”
Sở Minh hai mắt phiếm hồng cảm động nhìn thân sĩ:
“Cậu yêu tôi thật tốt lắm, nhưng mà…thật ra…hai người bọn tôi đã….”
Tới đây, Lâm Tĩnh nhanh chóng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Sở Minh, Tiểu Đản hoảng sợ mở to miệng, không biết tình huống gì chờ đợi mình đây.
“Tóm lại mà nói, bọn tôi đã cùng nhau tắm….”
Lời nói rõ ràng chẳng có chút che dấu, thân sĩ vẻ mặt dần nghiêm túc nhìn Sở Minh.

Hắn biết phụ nữ Châu Á tính hướng vốn rụt rè, đối với chuyện nhạy cảm luôn cẩn trọng hàm súc.

Hiểu được ý tứ Sở Minh, thở dài cầm cà mên rời khỏi căn tin, bóng dáng vô cùng thê lương.
Nhìn theo hình bóng thân sĩ cho đến lúc khuất dạng, Tiểu Đản mới bắt đầu tính nợ.
“Lão đại! Mày nói xàm cái gì thế? Tao đính hôn với mày hồi nào? Tao tắm chung với mày hồi nào? Hả hả hả?!”
Sở Minh vui vẻ nhìn lên trời, căn bản không hể ý tới Tiểu Đản.

Cái đuôi này cuối cùng cũng bị đạp bỏ, tảng đá trong lòng buông xuống, có thể hảo hảo hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư mình cùng Tĩnh Tĩnh, nghĩ tới đó liền hưng phấn nhìn lại.

A? Tĩnh Tĩnh thế nào mặt bao phũ băng sương rồi.

Sở Minh ớn lạnh rùng mình, khó hiểu nhìn cô.

Tiếng Tiểu Đản la lối lại vang đến.
“Lão đại, mày nói gì đi! Nói đi? Trong sạch của tao! Trả lại sự trong sạch của tao đây!?”
Tiểu Đản khóc lóc như oán phụ tìm chồng, Sở Minh không đành lòng liền vỗ vỗ đầu hắn.
“Mày quên rồi sao, hồi đó chơi trò gia đình mày là chú rể, tao là cô dâu a! Khi đó mẹ không ngại khó, đem một tiểu cô nương như hoa như ngọc người ta ném chung vào một bồn tắm chung với mày.

Chúng ta còn chơi phao phao đại chiến, cuối cùng tao đá một phát vào tiểu kê kê của mày, giành lấy thắng lợi, mày còn phải đi bệnh viện, bác sĩ nói….”
“Ha ha” Lâm Tĩnh vừa nghe vừa nhìn bộ dạng Tiểu Đản xấu hổ, nhịn không được thoải mái bậc cười.
Vì muốn ngăn Sở Minh đừng nói tiếp, Tiểu Đản đành ngậm đắng đổi đề tài.
“Lão đại, nếu Tĩnh Tĩnh cũng nói mấy lời lúc nãy với mày, mày sẽ giận cậu ấy chứ?”
“Sẽ không!” Sở Minh nhanh chóng trả lời.
“Hử?” Tiểu Đản đương nhiên sao tin nổi.
“Bởi vì tao yêu cậu ấy như bọ hung yêu sâu bướm, không có cậu ấy tao sẽ chết.” Sở Minh nhìn Lâm Tĩnh, thâm tình bày tỏ.
“Eo ơi…” Tiểu Đản nhìn cái chân gà cắn được phân nửa trong tay đột nhiên hết muốn ăn tiếp.

Trong lòng âm thầm chúc mừng cho thân sĩ, may là hắn sớm buông tay ác ma này.

Lâm Tĩnh ngồi bên xấu hổ nhìn bạn học xung quanh ăn mất ngon, mặt lúc trắng lúc xanh kỳ lạ.

Chỉ có bạn học Sở Minh của chúng ta sau khi giải quyết xong cục nợ phiền phức, thảnh thơi nhìn mỹ nhân trước mắt ăn uống ngon miệng.
Hết chương 4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui