Đồ Vô Sỉ

Edit: Hàn Lạc
Tình yêu,
Không có bất cứ lý do gì,
Ném không xong cũng thoát không ra,
Như bóng với hình mà ỷ lại anh.
Trời xế chiều, Vũ Dung đi tham quan trung tâm nghệ thuật trong thành phố, nhưng bên trong từng kiện từng kiện tác phẩm nghệ thuật tinh xảo lại không hấp dẫn hứng thú của cô, cuối cùng, cô lại lên sân thượng nhìn xuống giữa công viên mà ngẩn người.
Đột nhiên, một đôi tay bất ngờ chụp lên mắt cô, còn không kịp kêu lên sợ hãi, đôi tay kia lại mở ra, chỉ thấy Ngải Hoành Kì cười hì hì ló đầu ra từ phía sau lưng cô.
「 Vũ Nhi, thấy tôi, em cảm thấy rất vui mừng, có phải không?」 Cũng chỉ có anh mới có da mặt dày như vậy, lại đem vẻ mặt người ta tức giận trừng mắt trở thành 「 vui mừng 」.
「 Tôi hỏi James mới biết được em ở trong này! Đi, tôi đưa em đi một nơi đồ ăn rất ngon.」
Anh kích động kéo tay cô, đem cả người cô vẫn đang cứng ngắc kéo lên xe.
Vũ Dung vẫn còn tức giận vì nụ hôn tối hôm qua, giữa trưa ăn cơm, cô thậm chí mua một cái Hamburger để lại trong phòng cho anh, còn mình nhịn đói bỏ chạy ra bên ngoài, sinh giận dỗi.
Ngải Hoành Kì tựa hồ không hề để ý sắc mặt của cô, một bên lái xe một bên kể cho cô nghe vài câu chuyện hứng thú khi anh còn ở trường học, còn tự nói tự nghe vui vẻ phấn chấn.
Anh kể một lần, ban đêm cuối tuần, vài nam sinh bọn họ to gan lớn mật chạy tới bể bơi trường học tắm khỏa thân, lại bị một đám nữ sinh thường bị bọn họ trêu cợt thừa cơ trộm quần áo giấu đi, còn gọi rất nhiều nữ sinh đến đứng ở xa xa xem xét bàn tán.
Hiển nhiên gái Tây cũng không phải đèn cạn dầu, có thể làm cho đám nam sinh bất hảo kia chịu xấu hổ, thật sự là hả lòng hả dạ! Vũ Dung thầm nghĩ, rốt cục nhịn không được bật cười ra tiếng.
「 Rất vui có phải không?」 Anh nhếch môi kề sát vào cô hỏi.
Anh ta vẫn còn cười được?! Vũ Dung tuy rằng trừng mắt anh một cái, đuôi lông mày khóe mắt lại vẫn hiện lên ý cười như cũ.
Ngải Hoành Kì hì hì cười, miệng nhếch lên lớn hơn nữa , nhưng anh lại lui người lại, chăm chú lái xe.
Ngay khi Vũ Dung đang muốn nghe kết cục bi thảm của anh, anh lại đột nhiên thành hũ nút, không khỏi làm Vũ Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là cô nhịn không được mở miệng hỏi anh,「 Vậy sau đó thế nào?」 hừ! Kết cục càng thảm càng tốt!
「 Sau đó, vừa vặn bể bơi bên cạnh có mấy tấm ván bơi di động, vài người bọn họ mượn tạm che khuất vị trí quan trọng, sau đó một đám khom người, ra sức giấu đuôi tránh những kẻ đứng xem xung quanh, vội vàng chạy về ký túc xá.」
Vài người bọn họ? Chẳng phải nói không bao gồm anh ta sao?
「 Vậy còn anh?」 Cô nhíu mi tò mò hỏi.
「 Tôi? Tôi có tiền vốn, làm chi phải che chứ?」 Anh lập tức tự đắc trả lời, thật sự khó nghe!
Nghe vậy, Vũ Dung tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt, lại nghe anh tự cao tự mãn tiếp tục nói –
「 Tôi trần truồng nhảy lên bờ, ngẩng đầu mà bước, đi trước làm gương! Nói cho em biết! Tôi thần khí 『 phong thái 』 vang dội toàn trường. Dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai xung quanh, rất nhiều nữ sinh còn dâng tặng nụ hôn nồng nhiệt, đưa tôi phong phong quang quang đưa về ký túc xá! Cùng mấy người bọn họ lại được đến đãi ngộ như vậy cũng thật là đặc biệt!」(≧^o^≦)
Xem anh mặt mày hớn hở, không hiểu được vì cái gì, Vũ Dung đáy lòng tự nhiên bị chọc tức.
「 Ngày hôm sau, anh đã bị đuổi ra trường học, sau đó bị ba mẹ anh hung hăng giáo huấn.」 Cô nham hiểm kết luận.
「 Ôi! Vũ Nhi, tôi không cho em học mấy tư tưởng hư hỏng của các nữ sinh đó đâu!」 Ngải Hoành Kì tỏ ra vô cùng thân mật lấy khuỷu tay đụng đụng cô, cười đến rất không đúng đắn. (_._!)
「 Loại việc này không ảnh hưởng tới cái gì, trường học làm sao lại tính toán chứ? Cho nên đó là lý do tôi ngay cả một chút cũng không che giấu đi!」 Anh dễ dàng nói cho cô kết quả「 không có thiên lý 」này.
Như vậy còn không sao? Vậy muốn thế nào mới tính? Anh còn có mặt mũi nói chuyện tự tại được như vậy, thật sự là ông trời không có mắt! Vũ Dung không khỏi phùng hai má, không thèm để ý tới anh.
Nhưng Ngải Hoành Kì đương nhiên sẽ không bỏ qua, anh tiếp theo còn kể nhiều chuyện hài hước khác, chọc cho cô nhịn không được vừa cười đến vui vẻ.
Vũ Dung rốt cục phát giác, đối mặt với anh bộ dạng cà lơ phất phơ, muốn kiên trì không cười, không để ý, thật sự là một chuyện rất khó khăn.
~*~*~*~*~
Ngải Hoành Kì đưa Vũ Dung đi vào một nhà hàng Trung Quốc đồ ăn Quảng Châu trong thành phố, bên ngoài trang hoàng cổ kính, rất có hương vị Trung Quốc, vừa thấy đã biết mang đậm phong cách truyền thống.
「 Tại sao anh lại có thể nói tiếng Quảng Đông vậy?」 Vừa vào trong nhà hàng, lại thấy anh dùng tiếng Quảng Đông lưu loát nói với phục vụ, Vũ Dung nhịn không được tò mò hỏi.
「 Ông chủ nhà hàng này là người anh em Ngạn ca kết nghĩa của tôi, tôi là bạn học của anh ta, anh ta trước kia ở Hongkong từng là đại ca xã hội đen, sau đó rửa tay gác kiếm, di dân đến nước Mĩ. Anh ta buôn bán làm được rất lớn, mở ra nhà hàng này chẳng qua là vì muốn an trí một ít thủ hạ trước kia của anh ta.」 Anh dẫn cô đi đến một gian phòng giành cho khách quý. (Đại ca XH đen thì để Ngạn ca được không nhỉ?? >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui