Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Diệp Vinh Thu vào trong khoang thuyền, ngồi xuống bên người Khưu Tiến Bộ. Đã sắp tới làng, họ phải cho Khưu Tiến Bộ và Lý Thất Bát xuống, Khưu Tiến Bộ không thể tiếp tục đi theo bảo vệ Diệp Vinh Thu. Lúc đi anh dẫn theo năm người đi cùng, đến cuối cùng thì lại bị chết và bị thương, giờ chỉ còn hai người là Tiểu Triệu và Tiểu Mã có thể bảo vệ Diệp Vinh Thu. Anh tự thấy thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng Mộ, cũng lo lắng nhiệm vụ sau mình không thể làm, không biết Diệp Vinh Thu có gặp nguy hiểm hay không. Nhưng họ không thể vì lý do này mà dừng nhiệm vụ.

Diệp Vinh Thu nhìn thấu tâm tư Khưu Tiến Bộ, nói: “Tiểu đội trưởng Khưu, anh yên tâm. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Anh nghỉ ngơi cho thật tốt, hoàn thành nhiệm vụ rồi chúng tôi sẽ quay lại tìm anh.”

Khưu Tiến Bộ thở dài, nặng nề gật đầu một cái: “Anh nên tự cẩn thận, không được cậy mạnh.” So với việc không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, Khưu Tiến Bộ thấy lo cho Diệp Vinh Thu hơn. Diệp Vinh Thu chính là báu vật của bọn họ, trước khi đi Hoàng Mộ cũng từng căn dặn, có thể bỏ nhiệm vụ nhưng không thể để tính mạng Diệp Vinh Thu gặp nguy hiểm.

Diệp Vinh Thu gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Khưu Tiến Bộ nhẹ giọng ho hai tiếng, cố sức giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Tôi chờ anh quay lại, đoàn trưởng cũng chờ anh. Chúng tôi đều cần anh.”

Diệp Vinh Thu ngẩn ra. Mọi người… cần anh?

Những lời này không phải lần đầu tiên anh nghe được, Hoàng Mộ cũng từng nói với anh rất nhiều lần. Xưởng công binh không thể không có anh, các chiến sĩ cần anh chế tạo và sửa chữa vũ khí. Nghe lâu thành ra anh không cảm thấy gì cả, nhưng hôm nay Khưu Tiến Bộ đột nhiên nói mấy lời này, không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy rất cảm động.

Diệp Vinh Thu không nói gì, bắt đầu nhìn con sông phía trước đến ngây ra.

Đã lâu rồi anh không tới bên bờ sông, dòng nước cuồn cuộn khiến anh cảm thấy quen thuộc, năm năm qua cứ mỗi khi tâm tình suy sụp hoặc căng thẳng khó chịu anh lại chạy đến bờ sông nhìn, nhìn dòng sông khi thì chảy siết khi lại chậm rãi, anh luôn cố ngóng đợi, mong dòng chảy kia có thể đưa Hắc Cẩu quay trở về bên anh, giúp anh giải quyết mọi trắc trở. Dòng nước không đưa Hắc Cẩu tới, anh lại đành phải tự mình đối mặt, phải kiên trì đến khi Hắc Cẩu quay lại.

Mà bây giờ, Hắc Cẩu đã trở lại. Hôm nay nhìn nước sông chảy xuôi tâm tình anh không còn giống như trước kia nữa. Giờ anh đã biết, nước sông sẽ không mang tới cho anh cái gì. Không, cũng không phải bây giờ mới biết, thật ra rất lâu trước đây anh đã biết rồi, chỉ là trong lòng không muốn thừa nhận mà thôi. Anh vẫn luôn cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với mình, để anh sinh trong thời chiến tranh khốc liệt, mẹ mất từ nhỏ, gia đạo sa sút, bị ép phải xa người thân, đang trong lúc chiến loạn lại phải xa người mình yêu.. Khi đó anh toàn tâm toàn ý dựa vào Hắc Cẩu, Hắc Cẩu là cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong tay anh, anh đã mất đi tất cả, nếu lại mất cả Hắc Cẩu nữa, anh không biết mình phải tiếp tục sống thế nào. Cố Tu Qua không trâu bắt chó đi cày, để anh tiếp xúc với vũ khí, để anh hiểu về cái nghề sửa chữa vũ khí này, nhưng trong lòng anh luôn có cảm giác bị ép buộc sau đó Hoàng Mộ giúp anh tiến thêm một bước xây dựng xưởng công binh, khoảng thời gian ấy đã phải trải qua bao nhiêu vất vả cực khổ, mỗi lần nhớ lại anh đều thấy mờ mịt và hoài nghi, tất cả những chuyện đang diễn ra giống như con sóng triều cuốn anh đi tới, dù có thống khổ hơn thì anh cũng phải làm chút gì đó để cảm nhận được mình vẫn còn đang sống, thế rồi… anh đi được đến ngày hôm nay.

Hóa ra.. anh đã làm được nhiều việc như vậy sao?

Thạt ra tâm tình anh đã sớm không còn giống như năm năm trước, chỉ là chính anh cũng không ý thức rõ ràng được. Anh đã mất rất nhiều, nhưng là đã từng có nên mới mất đi, trên đời này có nhiều người vừa sinh ra đã mất cha mất mẹ, cũng chưa từng giàu có, không tìm được bạn tương tri.. Nhưng có một điều sẽ không thay đổi, đó là bất luận ông trời từng cho ta cái gì, hay đã lấy đi của ta cái gì, nếu như ta có mục tiêu để phấn đấu, có lẽ sẽ được báo hồi, hoặc sẽ đoạt lại được những thứ mình đã mất.

Hôm nay anh có thể cống hiến cho sự nghiệp kháng chiến, trở thành một người quan trọng.. âu cũng bởi năm năm qua anh không ngừng nỗ lực và cố gắng, anh muốn quốc gia có thể hòa bình, anh muốn xua đuổi giặc ngoại xâm, anh muốn người thân bạn bè mình có thể sống những tháng ngày an nhàn. Mà anh có thể tìm được Hắc Cẩu ở Vũ Xương, cũng là do cơ duyên xảo hợp, cũng bởi năm năm này anh chưa từng từ bỏ, chỉ cần có một đầu mối nhỏ thôi anh vẫn sẽ lần theo. Giả như anh đã sớm buông tha quay trở về Trùng Khánh hoặc làm lưu dân chạy nạn, có lẽ giờ anh chỉ còn hai bàn tay trắng.

Đột nhiên Diệp Vinh Thu nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không từ bỏ.”

Khưu Tiến Bộ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sườn mặt Diệp Vinh Thu. Ánh dương chiếu lên sườn mặt anh, Diệp Vinh Thu mỉm cười, đôi mắt lặng yên nhìn về phía trước, thật giống như.. Khưu Tiến Bộ không biết phải hình dung như nào, nhưng trong khoảnh khắc ấy.. anh nghĩ mình đã thấy được một thứ mang tên “Hy vọng”.

Chẳng mấy mà thuyền dừng bên bờ, mọi người đưa Khưu Tiến Bộ và Lý Thất Bát vào trong thôn, dân chúng trong thôn đỡ lấy hai người bệnh, đồng ý sẽ chăm sóc họ tới khi có đảng viên khác tới nhận người.

Sắp xếp cho người bệnh xong xuôi, con thuyền lại đi tới mục tiêu đã định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui