Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Diệp Vinh Thu ngồi bên vệ đường nhìn cỏ lau đung đưa trong gió đến đờ ra.

Hắc Cẩu vỗ vỗ vai anh, nói: “Đi thôi.”

Diệp Vinh Thu vẫn còn ngồi bất động dưới đất, sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, bĩu môi nói: “Đi không nổi.” Anh đã quen ăn cơm nóng với thịt, một cái bánh bao đen đâu đủ để thỏa mãn? Bánh bao đi xuống dạ dày chưa đến một tiếng bụng đã lại cồn cào, nhưng Hắc Cẩu nói bọn họ không có nhiều tiền mua đồ ăn, mỗi ngày một người chỉ có thể ăn bốn cái bánh bao không nhân, nếu không sẽ không thể đến Vũ Hán được. Bọn họ không có xe, cũng không có tiền ngồi xe, khi nào may mắn thì đi nhờ xe ngựa của người ta được một đoạn, phần lớn thời gian còn lại đều phải dựa vào hai cái đùi mình, huống hồ đường núi gập ghềnh, đến đường bộ bình thường Diệp Vinh Thu cũng không đi lâu như vậy, sao có thể chịu được? Hơn nữa hôm qua đế giày da của Diệp Vinh Thu bị mài mòn, Hắc Cẩu lại phải mua đôi giày vải khác cho anh, cho nên hôm nay lương thực bị cắt giảm, chỉ được ăn ba cái bánh bao. Anh đã đi như vậy ròng rã suốt hai ngày, cảm thấy thái dương trên đỉnh đầu xám xịt, nếu tiếp tục đi bảy tám ngày nữa, chắc chẳng còn hơi sức đâu.

Hắc Cẩu bảo Diệp Vinh Thu đứng lên, Diệp Vinh Thu bất động, ngược lại còn nằm xuống tảng đá lớn bên cạnh, “Không đi, đi nữa sẽ chết mất!”

Hắc Cẩu cũng không ép buộc anh, giật cây cỏ lau ở khóe miệng ra, cười như không cười quan sát Diệp Vinh Thu: “Có nghỉ ở đây hai ngày nữa cũng chẳng có thêm bánh bao mà ăn đâu.”

Diệp Vinh Thu khóc không ra nước mắt mà ăn vạ, “Nhưng chân tôi đau lắm.”

Thế là Hắc Cẩu ngồi xổm xuống cởi giày anh ra, cẩn thận kiểm tra mắt cá chân bị thương hôm nọ, thế nhưng chỗ ấy thoạt trông không có vấn đề gì. Diệp Vinh Thu chỉ vào chân mình nói: “Cái giày này không vừa, cậu xem, chân bị đỏ rồi đây này!” Chính bản thân anh cũng không nhận ra giọng mình có bao nhiêu ăn vạ và nũng nịu.

Hắc Cẩu liếc mắt nhìn anh, không nói gì, cầm bao quần áo lên rồi đi.

Diệp Vinh Thu ngồi phía sau gọi hắn lại: “A Hắc! A Hắc!”

Hắc Cẩu không quay đầu.

Diệp Vinh Thu giận dữ nện vào tảng đá, nhưng anh không có cách nào, không thể làm gì hơn là vội vã đi giày vào đuổi theo sau Hắc Cẩu. Hắc Cẩu biết anh không dám xa mình, cho nên khi nào tâm tình tốt sẽ chọc anh đến phát cáu, lúc nào không vui sẽ mặc kệ để anh yên tĩnh theo. Đúng là hệt như nuôi mèo.

Thoạt nhìn phương thức ở chung giữa hai người là Diệp Vinh Thu vênh mặt hất hàm sai Hắc Cẩu để Hắc Cẩu phải chịu thiệt thòi, nhưng thực ra Diệp Vinh Thu cũng phải cam chịu không ít lần. Bình thường Diệp Vinh Thu cả gan làm gì đó, chỉ cần Hắc Cẩu cảm thấy không liên quan, không quan trọng sẽ mặc kệ dung túng anh, nhưng một khi Hắc Cẩu đã có chủ kiến, Diệp Vinh Thu mà trái lời hắn, hắn sẽ quay đầu bỏ đi ngay, Diệp Vinh Thu có lớn mật đến đâu cũng phải gạt hết sang một bên, điên cuồng chạy theo sau Hắc Cẩu.

Lại đi được hai giờ nữa, Diệp Vinh Thu thật sự không chịu nổi. Cơn đói đã qua rồi, lúc này anh không còn cảm thấy đói nữa, chỉ là trước mắt tối sầm, chân nhũn ra thể như đang bước trên mây. Đột nhiên anh bước hụt một cái, cả người nhào về phía trước, rất may đã được một cánh tay hữu lực đỡ ngang thắt lưng, nhờ vậy mới thoát khỏi cảnh hôn đất.

Hắc Cẩu ôm lấy Diệp Vinh Thu: “Anh ổn chứ?”

Diệp Vinh Thu yếu ớt bĩu môi: “Không ổn.”

Hắc Cẩu nhìn sắc mặt anh tái nhợt, quần áo trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, thầm nghĩ mình đã đánh giá cao Diệp nhị thiếu gia rồi, vị thiếu gia này quả thật đã đến cực hạn. Hắn lo nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp Vinh Thu sẽ mệt lả, nghĩ vậy hắn bèn đỡ anh ngồi xuống ven đường, lấy bình nước đưa tới cho anh uống. Đó là nước mưa đêm qua Hắc Cẩu lấy về, đó giờ Diệp Vinh Thu chỉ uống nước sôi, đâu chịu được nước này, cảm thấy thứ nước này toàn mùi đất. Nhưng bây giờ anh khát vô cùng, chẳng nghĩ ngợi gì mà uống ngay. Uống được hai hớp, ruột cồn cào, đỡ thân cây bên cạnh ói hết ra, nhưng thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa hết, lúc này chỉ nôn ra được chút nước chua.

Diệp Vinh Thu khóc. Chính anh cũng nhận thấy thời gian này mình khóc rất nhiều, so với hai mươi năm qua cộng lại còn muốn nhiều hơn. Trước kia anh không biết mình là một con quỷ ưa khóc nhè, anh cũng đâu muốn khóc, chỉ là đôi lúc tủi thân không chịu được, phải dùng nước mắt để phát tiết. Cũng có khi anh thật sự không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tự động chảy ra, anh lại không khống chế được, giống như bây giờ.

Hắc Cẩu nhìn bộ dạng sống dở chết dở thút thít khóc của anh đầy ghét bỏ, Diệp Vinh Thu lau nước mắt trên mặt, không phục mà biện minh: “Tôi không có khóc.”

“Được rồi được rồi!” Hắc Cẩu lấy hai cái bánh bao đen từ trong bọc đồ ra đưa cho anh: “Ăn đi.”

Diệp Vinh Thu biết từ sáng đến giờ Hắc Cẩu chỉ mới ăn được một chiếc bánh bao, đây là hắn phải để dành mới có được, nhưng lúc này anh cũng không còn hơi sức đâu để nghĩ đến mấy thứ như quan tâm khiêm nhường nữa, thấy bánh bao mà như vớ được vàng, lúc này có cho anh bánh bao nhuốm máu người anh cũng sẽ không chê. Anh cầm bánh bao rồi bỏ vào miệng gặm liên tục.

Ăn hết hai chiếc bánh bao đen không nhân, lại nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng cảm thấy khá hơn, chí ít không còn choáng váng như trước.

Lúc này trời đổ mưa nhỏ, mưa xuân liên miên không dứt, không khí ẩm ướt như muốn thẩm thấu vào tận cốt tủy.

Hắc Cẩu kéo Diệp Vinh Thu: “Đi thôi.”

Hai người gấp rút lên đường, đoạn đường phía sau không tốt lắm, để tiết kiệm thời gian, bọn họ không đi đường bộ mà đi xuyên qua các dãy núi nhỏ. Trùng Khánh là phố núi, Hắc Cẩu cũng từng ở trên núi qua, cho nên đoạn đường này với hắn mà nói chỉ như bước trên đất bằng. Nhưng Diệp Vinh Thu thì khác, mọi khi lên núi đều được người khác trải đường lót thang, bảo anh leo núi dưới thời tiết này thật muốn lấy mạng anh mà. Lúc này trời mưa đường trơn, đường núi càng thêm trắc trở.

Diệp Vinh Thu dẫm lên một tảng đá, chân trượt mạnh về phía sau, lại ngã nhào người xuống. Lần này Hắc Cẩu không đỡ anh được, cứ như vậy mà ngã xuống đất. Người anh ngã mạnh xuống vang lên một tiếng rất to, Hắc Cẩu nghe mà giật mình thon thót. Hắn vội vàng đỡ Diệp Vinh Thu dậy, thấy anh mặt nhăn mày nhúm, cả người cuộn tròn lại, đau đến không nói nên lời.

Hắc Cẩu hỏi Diệp Vinh Thu: “Ngã sao rồi?”

Diệp Vinh Thu co quắp tiu nghỉu nói: “Chỗ nào cũng đau.”

Hắc Cẩu vội vã kiểm tra, phát hiện cằm anh bị dập đến chảy máu, đầu gối cũng bị xước, tay chân đỏ ửng lên, có lẽ chẳng mấy mà máu sẽ đọng thành bầm tím. Hắc Cẩu bất lực vô cùng: “Còn đi được không?”

Diệp Vinh Thu thử đứng lên, nhưng đầu gối anh rất đau, đứng thẳng thôi cũng không xong. Hắc Cẩu đành phải đỡ anh ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Có lẽ đêm nay không đến được trấn trên.” Hắc Cẩu ngẩng đầu nhìn sắc trời đã mờ tối.

Diệp Vinh Thu ôm đầu gối không hé răng. Cũng không phải anh sợ, dù sao vẫn có Hắc Cẩu ở bên cạnh anh, nhất định hắn sẽ nghĩ được biện pháp. Lúc này anh đã toàn tâm toàn ý ỷ lại vào Hắc Cẩu.

Một lúc sau, Diệp Vinh Thu nhỏ giọng thầm thì: “Tôi lạnh quá, thật khó chịu.”

Hắc Cẩu nhìn sắc mặt anh, đưa tay sờ trán anh thử, vừa sờ đã cau mày thật chặt — Trán Diệp Vinh Thu rất nóng, phải nói là nóng rần lên. Mấy ngày nay mưa cứ rả rích, nhiệt độ cũng hạ thấp theo, họ không có ô che, mắc mưa liền lạnh thấu. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Diệp Vinh Thu bị bệnh cũng chẳng có gì kì lạ.

Hắc Cẩu thầm nghĩ bị bệnh như vậy đêm này còn phải ở ngoài, chỉ sợ bệnh sẽ càng nặng thêm. Vẫn là phải tới trấn trên đun canh nóng cho anh uống. Hắc Cẩu hỏi Diệp Vinh Thu: “Còn đi được chứ?”

Diệp Vinh Thu ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hắc Cẩu, im lặng lên án lương tâm hắn.

Hắc Cẩu bật cười một tiếng, cười đến bất đắc dĩ. Hắn lắc đầu, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Vinh Thu: “Cháu trai, lên đây chú cõng cháu đi nào.”

Diệp Vinh Thu cũng không khách khí, đỡ thân cây đứng dậy, leo lên cái lưng dày rộng rắn chắc của Hắc Cẩu. Anh không chịu nổi nữa rồi, trước mắt tối sầm lại, dạ dày cũng cuộn lên, hai cái bánh bao vừa ăn đã không cam lòng muốn tạo phản trong dạ dày, bởi tiếc rẻ nên vẫn cố ôm bụng nhịn không nôn ra.

Đường đất rất trơn, Hắc Cẩu cõng anh trên lưng, không thể làm gì hơn là lượm một cành cây làm gậy, bước từng bước kiên định về phía trước.

Diệp Vinh Thu mơ màng ghé trên người Hắc Cẩu, nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn vang bên tai mình: “Giữ cho chắc, đừng có trượt xuống”. Diệp Vinh Thu siết chặt cánh tay, có cảm giác thật an toàn.

Hắc Cẩu vừa đi vừa oán giận nói: “Sao trước đây tôi không biết anh là một người phiền toái như vậy chứ? Nếu biết trước đã chẳng vơ việc vào người. Để Hoàng Tam quản anh còn tốt hơn bây giờ.”

Diệp Vinh Thu cảm thấy mình thật oan ức đáng thương, lúc này anh chỉ cho phép người khác thuận theo anh, dung túng anh, bảo vệ anh chứ không chịu nổi bất cứ oán trách và chỉ trích nào. Lời Hắc Cẩu nói khiến lông tơ trên người anh xù hết cả lên. Anh tức giận bảo: “Cậu, cậu thật đáng ghét! Có cơ hội liền bắt nạt tôi!” Tuy nói vậy nhưng cánh tay ôm Hắc Cẩu lại siết chặt vào.

Bởi Diệp Vinh Thu bị bệnh nên tốc độ đi của bọn họ rất chậm, trời tối mịt rồi và vẫn chưa vào thành. Diệp Vinh Thu sốt đến mơ màng, cứ mê rồi lại tỉnh tỉnh rồi lại mê. Lần thứ hai tỉnh lại, nền trời đã tối đen, ánh trăng treo tít trên cao, lờ mờ chiếu xuống con đường phía trước, Hắc Cẩu vẫn vững bước đi.

Diệp Vinh Thu mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hắc Cẩu nói: “Không phải anh có đồng hồ sao?”

Diệp Vinh Thu giơ cổ tay lên, dí đồng hồ vào sát mặt mới miễn cưỡng thấy rõ: đã hơn mười hai giờ. Đồng hồ kia là thứ đáng tiền duy nhất trên người anh, là món quà Diệp Hướng Dân tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi. Đó là đồng hồ của Đức, anh rất mực nâng niu, ngày nào cũng đeo trên tay. Đồng hồ Đức rất chuẩn, hai năm rồi nhưng chưa sai số một lần nào.

Trời đã ngớt mưa, Diệp Vinh Thu lại cảm thấy ngực mình ươn ướt, đó là mồ hôi ra trên lưng của Hắc Cẩu. Cuối cùng lương tâm anh cũng lên tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cứ đi như vậy suốt sao? Có mệt không?”

Hắc Cẩu đáp: “Tạm ổn.”

Hắn cõng Diệp Vinh Thu đi một hồi, phía trước xuất hiện một ngôi miếu cũ. Miếu được xây dựng từ hơn trăm năm trước, lúc này đây đã xập xệ xuống cấp lắm rồi, chỉ đủ để tránh mưa. Cả ngày nay Hắc Cẩu chỉ ăn một cái bánh bao đen, vừa mệt vừa đói lả, vì vậy hắn cõng Diệp Vinh Thu vào miếu nhỏ.

“Đêm nay qua đêm ở đây đi.”

Diệp Vinh Thu không có ý kiến.

Hắc Cẩu lấy vụn bánh còn sót lại bỏ vào miệng, lại uống nước, sau đó chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ hắn sờ trán Diệp Vinh Thu, trán anh vẫn còn rất nóng.

Diệp Vinh Thu ôm áo choàng ngoài run cầm cập: “Tôi lạnh quá.”

Hắc Cẩu suy nghĩ một chút, lui người vào góc tường, hắn cởi áo choàng trên người Diệp Vinh Thu ra rồi đắp lên trước ngực anh, sau đó kéo anh vào lòng mình, để lưng anh dán vào ***g ngực hắn, ôm thật chặt: “Đỡ hơn chưa?”

Diệp Vinh Thu mơ màng lắc đầu.

Hắc Cẩu nghĩ người này thật khó hầu hạ, cắn răng nói: “Còn lằng nhằng nữa tôi bỏ anh lại bây giờ. Anh nghĩ mình đang ở Diệp gia hả?”

Quả nhiên Diệp Vinh Thu bị hắn dọa sợ, gật gật gầu, lại rúc sâu vào lòng Hắc Cẩu.

Hắc Cẩu tựa cằm lên hõm vai anh, đầu hai người kề sát, ngáp dài bảo: “Mau ngủ đi, mai vào thành sau.”

Diệp Vinh Thu nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ yên.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Vinh Thu cảm giác cái ôm ấm áp sau lưng biến mất. Anh muốn mở mắt ra nhưng cả người nặng trịch, làm thế nào cũng không tỉnh lại được. Sau đó anh cảm thấy cổ tay mình trống không, đồng hồ đeo tay bị tháo.

Diệp Vinh Thu chợt luống cuống, anh có thể cảm nhận rõ mồ hôi đang chảy ròng ròng sau gáy, nhưng không tài nào mở mắt nổi, cả người vừa nặng vừa đau, đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

“Không.. không!!” Diệp Vinh Thu tuyệt vọng thầm nghĩ: “Đừng bỏ tôi lại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui