Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Xe kéo dừng trước cửa một khách sạn, Diệp Vinh Thu và A Phi từ trên xe đi xuống, bước vào quán. Hắc Cẩu một mực bám theo xe kéo đi tới, theo sát Diệp Vinh Thu đi vào trong.

Khách sạn này là sản nghiệp của Hoàng Tam gia, nhưng đây không phải là một khách sạn bình thường. Một gã hầu bàn dẫn đám Diệp Vinh Thu đi vào trong mật đạo phía sau cầu thang, ở đó có một cái thang xoắn ốc đi xuống — dưới đó là một sòng bạc ngầm, đây mới là nơi kiếm chác thực sự của Hoàng Tam gia.

Cuối cùng Diệp Vinh Thu vẫn phải đích thân đến. Anh biết cảnh sát không làm gì được Hoàng Tam gia. Bắt cóc một người thì có là cái gì chứ, ở cái đất Trùng Khánh này, dựa vào thế lực của Tam gia, chỉ cần ông ta không bắt trói thành viên quan trọng của chính phủ thì không ai có thể làm gì được ông ấy. Diệp Vinh Thu không thể mặc kệ chuyện của Phùng Chân, dù sao cũng bởi vì anh mà Phùng Chân phải chịu khổ. Mà kể hôm nay anh có trốn được đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Hoàng Tam gia vẫn còn muốn uy hiếp anh thì ông ta thiếu gì biện pháp, hôm nay là Phùng Chân, nhưng ngày mai ngày kia có lẽ sẽ là anh trai anh, hoặc thậm chí cả cha anh, có trốn mãi trốn nữa cũng chẳng tránh được. Tuy rằng đó giờ Hoàng Tam gia chưa làm gì ép buộc anh, nhưng Diệp Vinh Thu vẫn luôn lo lắng, vậy nên trước khi xuất môn anh có giấu một con dao Thụy Sĩ vào trong người, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, anh còn sai người phát tín thư cho anh trai là Diệp Hoa Xuân đang quản chuyện ở cửa hàng, nếu như đêm nay anh không thể về thì nhờ anh ấy tìm cách cứu viện. Xong xuôi anh mới dẫn A Phi ra cửa.

Dưới cầu thang xoắn ốc chính là sòng bạc, Diệp Vinh Thu bị dẫn đi ngang qua các bàn chơi, nhịn không được mà liên tục nhíu mày. Anh thật sự chán ghét cái nơi bẩn thỉu xấu xa này, mà sòng bàc này cũng không phải chỉ phục vụ mình mấy người trong tầng lớp thượng lưu, có không ít kẻ sai dịch như công nhân bốc vác hay đánh xe thuê, những kẻ nô dịch tầm thường như vậy, chỉ hô hấp cùng một bầu không khí với bọn họ thôi mà Diệp Vinh Thu đã cảm thấy không sạch sẽ.

Đi ngang qua sòng bạc, quẹo qua hai khúc ngoặt, tên hầu bàn kia dẫn bọn họ đến trước một cánh cửa đen kịt, gõ cửa một cái: “Tam gia, có người đến.”

Bên trong truyền tới thanh âm trầm thấp của Hoàng Tam: “Vào đi.”

Tên hầu bàn kia mở cửa ra, hướng Diệp Vinh Thu cúi mình: “Nhị thiếu gia, mời.”

Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, sửa sang lại cổ áo, nặng nề tiến vào trong. A Phi và Hắc Cẩu theo sát ở phía sau.

Hiệu quả cách âm ở nơi này dường như rất tốt, bọn họ vào phòng, hầu bàn đứng bên ngoài đóng cửa lại, thanh âm huyên náo ở ngoài kia lập tức bị ngăn cách. Vừa vào cửa, đập vào mắt Diệp Vinh Thu là một người đàn ông trung niên quỳ ngay giữa phòng, ông ta mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn đã cũ, khắp người toàn vết thương. Diệp Vinh Thu không biết ông ta, nên không hiểu gì.

Hoàng Tam gia hút xì gà, ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế bành, mặt hướng về người đàn ông kia. Hoàng Tam chừng bốn mươi tuổi, gương mặt tròn đầy, ánh mắt cay nghiệt thâm trầm. Đứng phía sau ông ta là hai vệ sĩ vận tây trang màu đen, cơ bắp săn chắc, đứng yên tựa hai bức tượng điêu khắc. Ông ta cười híp mắt nhìn Diệp Vinh Thu: “Nhị thiếu gia hạ cố đến chơi, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng!”

Diệp Vinh Thu không để ý đến ông ta, ánh mắt chăm chú nhìn Phùng Chân. Phùng Chân bị trói tứ chi, co mình trong góc phòng phía Tây, một bên mắt xanh tím, trên mặt xanh xanh đỏ đỏ, khóe miệng còn mang theo vết máu, hiển nhiên đã được người ta “chiếu cố” thật tốt. Anh ta vừa nhìn thấy Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu, ánh mắt lập tức ánh lên tia khẩn cầu, thấp giọng kêu: “Mậu Thực.”

Diệp Vinh Thu nén giận nói: “Tam gia, xin hỏi ý ngài đây là sao?”

Hoàng Tam gia cười he he khoát tay áo, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói: “Không vội, tới tới tới, Mậu Thực à, tới bên đây ngồi đi, chờ tôi xử lý cho xong chuyện này, chúng ta cùng tâm sự.” Sau đó ông ta giận tái mặt, kêu tên: “Hắc Cẩu.”

Hắc Cẩu lập tức tiến lên trước một bước, cúi đầu bên người Hoàng Tam: “Tam gia.”

Hoàng Tam gia nhả một hơi xì gà, lấy tờ giấy hé ra trên bàn, đưa cho Hắc Cẩu: “Tới, đọc một chút đi.”

Hắc Cẩu cầm tờ giấy bắt đầu đọc: “Nay thiếu Hoàng Tam gia bốn ngàn năm trăm đồng, sẽ trả lại vào ngày 15 tháng 11, theo đó mà xác lập, Lý Niệm.”

Diệp Vinh Thu nhìn Hắc Cẩu đầy ngạc nhiên, hắn vẫn diện vô biểu tình, không đáp lại ánh mắt của anh. Đó giờ Diệp Vinh Thu vẫn nghĩ, mấy tên côn đồ suốt ngày làm việc xấu sẽ không biết một chữ nào, bởi vì không được giáo dục văn minh, cho nên mới có thể hành động thô lỗ man rợ như vậy. Hắc Cẩu biết chữ, điều này khiến anh cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hiển nhiên người đang quỳ gối giữa phòng kia chính là Lý Niệm. Ông ta nghe Hắc Cẩu đọc giấy nợ xong, quỳ rạp xuống đất dập đầu liên tục: “Tam gia, Tam gia, xin ngài thương xót, cho tôi thư thả thêm mấy ngày, chờ tôi thắng tiền rồi nhất định sẽ trả lại, nhất định sẽ trả lại.”

Diệp Vinh Thu dùng ánh mặt đánh giá cái người tên Lý Niêm kia, dựa vào quần áo trên người ông ta, vô luận thế nào ông ta cũng không có khả năng xuất ra số tiền bốn ngàn năm trăm đồng lớn như vậy. Diệp Vinh Thu cau mày thầm nghĩ: Hóa ra là một dân cờ bạc. Rơi vào hoàn cảnh này cũng không thể trách được ai, có trách cũng chỉ trách bản thân.

Hoàng Tam xùy một tiếng: “Thư thả mấy ngày? Lão Lý à, số tiền này ông mượn tôi từ nửa năm trước rồi, ông nói một tháng sau sẽ trả, tôi lại đợi ông thêm một tháng, ông nói muốn thư thả, tôi cho ông thư thả, bây giờ ông lại nói muốn thư thả tiếp. Đến hôm nay đã quá nửa năm rồi, đều là ông kéo dài thời hạn, không phải như vậy là phá vỡ quy tắc rồi hay sao? Những người khác biết chuyện, sẽ nhìn Hoàng Tam tôi thế nào đây?”

Lý Niệm không ngừng xin dung thứ: “Tam gia, tôi van xin ngài, ngài cho tôi mượn thêm một nghìn nữa, nhất định tôi sẽ gỡ được vốn!”

Hoàng Tam gia lấy xì gà bên miệng ra, ung dung hỏi: “Lại cho thêm một nghìn nữa?”

Lý Niệm vươn một bàn tay, quơ quơ năm đầu ngón tay, cười xòa nói: “Mượn thêm một nghìn nữa, một lần cuối, đảm bảo đây là một lần cuối cùng.”

Hoàng Tam Gia nhả khói, đột nhiên lạnh lùng nói: “Hắc Cẩu!”

Hắc Câu không nói lời nào, rút từ bên hông ra một con dao nhỏ, tiến lên nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Lý Niệm, mũi dao đè lên lòng bàn tay. Lý Niệm sợ đến nỗi biến sắc, hoảng sợ giãy dụa: “Tam gia, Tam gia, không, đừng..”

Hoàng Tam lạnh lùng nói: “Chặt của ông ta một ngón tay, tránh khỏi lòng tham không đáy, gặp người liên vươn tay.”

“A!!!!”

Hòang Tam gia vừa ngưng, con dao của Hắc Cẩu liền thuần thục cắt xuống, tựa như cắt một cây củ cải. Trong nháy mắt máu tươi bắn ra, tung tóe khắp nền nhà. Một đoạn ngón tay lăn đến bên chân Diệp Vinh Thu.

Diệp Vinh Thu kinh hãi, thiếu chút nữa ngất đi, may mà có A Phi đỡ lấy. Đây là lần đầu tiên Diệp Vinh Thu trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, loại chuyện này nếu chỉ nghe thôi còn chẳng thấy có gì, nhưng tận mắt chứng kiến như vậy, khiến tóc gáy anh dựng hết cả lên.

Lý Niệm ôm bàn tay mình lăn xuống đất kêu thảm thiết. Bên ngoài náo nhiệt sung sướng, còn người ở bên trong lại khổ đau như đang đứng giữa địa ngục trần gian, cách một bức tường mà như cách biệt trời đất.

Hắc Cẩu thu dao về, lau lau vết máu trên áo mình thật tự nhiên, mặt không đổi sắc trở về bên cạnh Tam gia. Hoàng Tam xoay người phân phó với người đứng phía sau mình: “Dẫn ông ta đi ra ngoài, lấy tám trăm đồng cho ông ta, bảo ông ta để lại khế ước mua bán nhà cửa.” Rồi quay lại hướng Lý Niệm nói: “Tôi cho ông mượn thêm tám trăm, cho ông một tháng, số tiền này sẽ không lấy lãi. Tôi lăn lộn làm ăn cũng lâu rồi, cũng phải nói quy tắc, căn nhà mà tổ tiên ông để lại hơn năm ngàn, tôi cũng không gây khó dễ cho ông. Bây giờ ông cầm tiền, tháng sau nhớ trả lại, coi như xong. Còn nếu không trả được, ông để nhà cửa lại, cũng coi như là đã thanh toán.”

Lý Niệm vừa nghe thấy có tiền, cũng không lăn lộn nữa, cầm bàn tay chảy máu của mình cười yếu ớt: “Cảm ơn Tam gia, rất cảm ơn Tam gia.”

Hoàng Tam khoát tay: “Dẫn ông ta ra ngoài đi.”

Lý Niệm vừa bị dẫn đi xong, Hoàng Tam lập tức thay đổi biểu tình, cười với Diệp Vinh Thu đầy thân thiết: “Mậu Thực à, tới, tới ngồi đi, em đứng như vậy không mỏi sao?”

Sắc mặt của Diệp Vinh Thu vẫn còn trắng bệch, cả người run run, bàn tay không tự chủ cọ vào bên hông mình, để có thể cảm nhận được rõ con dao Thụy Sĩ đang được giấu bên trong. Anh nhận ra trước giờ mình đã đánh giá thấp Hắc Cẩu, có lẽ bởi vì trước mặt anh, lúc nào hắn ta cũng bày ra vẻ mặt đê tiện lưu manh đầu đường xó chợ, khiến anh lầm tưởng Hắc Cẩu chỉ là một con chó. Trên thực tế, hắn ta lại là một con sói dữ.

Diệp Vinh Thu nói: “Không cần!” Anh không muốn tới gần Hoàng Tam gia.

Hoàng Tam vẫn còn cười, giọng nói có vẻ nặng nề hơn ban nãy một chút: “Tới ngồi.”

Diệp Vinh Thu liếc mắt nhìn Hắc Cẩu theo bản năng, Hắc Cẩu cúi đầu chẳng biết đang suy nghĩ gì. Cuối cùng Diệp Vinh Thu không dám cứng rắn nữa, cứng nhắc đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tam.

Hoàng Tam nắm tay Diệp Vinh Thu, anh giống như bị điện giật mà lập tức rút tay về, nét mặt co quắp: “Tam gia! Ngài đã đáp ứng sẽ không làm khó Diệp mỗ!”

Lần đầu tiên Hoàng Tam bày tỏ tình yêu của mình, phản ứng của Diệp Vinh Thu vô cùng kịch liệt, khi đó chính miệng Hoàng Tam có nói, ông ta sẽ chờ ngày Diệp Vinh Thu tự nguyện trở thành người của ông chứ cũng không ép buộc. Diệp Vinh Thu nghe xong chỉ thấy Thiên Phương dạ đàm[1], anh vốn chán ghét chuyện đàn ông tằng tịu với đàn ông, hơn nữa anh còn chán ghét cả một người không có tư chất làm trưởng bối như Hoàng Tam gia, lấy đâu ra chuyện có ngày anh nguyện ý cơ chứ? Nếu Hoàng Tam có kề dao vào cổ anh mà uy hiếp, anh thà chết chứ không chịu khuất phúc. Nhưng anh phát hiện mình quá ngây thơ rồi, Hoàng Tam nói không, chỉ là không trực tiếp ép buộc anh mà thôi, chứ không có nghĩa là Hoàng Tam không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Mới mấy tháng ngắn ngủi, anh đã bị ép đến sắp điên!

Hoàng Tam cũng không tức giận bởi hành động kia của Diệp Vinh Thu, ông vẫn cười híp mắt: “Mậu Thực, hôm nay em đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?”

Diệp Vinh Thu cứng giọng nói: “Tam gia đã biết hà tất còn hỏi?”

Hoàng Tam gia giả vờ mơ màng suy nghĩ một chút, ánh mặt lui tới Phùng Chân ở trong góc phòng, mới làm vẻ bừng hiểu ra: “Chẳng lẽ Mậu Thực tới là vì nó?”

Diệp Vinh Thu cố nén xung động cười nhạt nói: “Không biết Tam gia lấy lý do gì? Đột nhiên lại trói bạn của tôi lại?”

Hoàng Tam liếc mắt nhìn Hắc Cẩu, Hắc Cẩu mặt không đổi sắc đứng ở đó, không nói năng gì. Hoàng Tam hỏi Diệp Vinh Thu: “Nó là cái gì của em?”

Giọng của Diệp Vinh Thu có chút không kiên nhẫn: “Là bạn của tôi.”

Hoàng Tam gia cười nhưng trong lòng không cười: “Ồ vậy sao, tôi lại nghe thấy người ta nói, nó và em ám độ Trần Thương với nhau.[2]” Hoàng Tam cũng là người đi lên từ cuộc sống tạm bợ, tuy hôm nay đã trở thành một nhân vật lớn, thế nhưng một chữ cái cũng không biết. Ông thường phải qua lại với người trong xã hội thượng lưu hay các cán bộ quan chức, cho nên phải thu liễm vẻ côn đồ của bản thân mà ra vẻ thư sinh tri thức. Ông thường học thành ngữ, cứ vui vẻ là lại dùng, cũng không biết có hợp ngữ cảnh hay không. Mà thuộc hạ của ông phần lớn đều là đám lưu manh côn đồ không biết mặt chữ. Có một lần ông học được bốn chữ ‘khánh trúc nan thư’ [3], từ đó liền dùng thường xuyên, bữa tối thật là khánh trúc nan thư, cô gái kia đẹp đến khánh trúc nan thư, ngay cả bầu trời đầy sao cũng khánh trúc nan thư. Đám thuộc hạ của ông cũng học theo từ này, thường xuyên dùng để nịnh nọt ông, nói chiến tích của ông khánh trúc nan thư. Cho đến một ngày trở về, một vị tiên sinh làm kế toán uyển chuyển nhắc ông dùng từ này là sai, Hoàng Tam mới biết ý nghĩa của câu thành ngữ ấy. Rồi sau này, không có ai gặp lại tiên sinh kế toán kia, cũng không ai nghe thấy Hoàng Tam gia nói bốn chữ này một lần nào nữa. (khánh trúc nan thư = tội lỗi chồng chất =)))

Diệp Vinh Thu lập tức cả kinh đứng lên, thất thanh nói: “Ông nói bậy bạ gì đấy!” Anh nghĩ Hắc Cẩu cố ý gây thị phi, lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt hung tợn như tia lửa điện bắn về phía Hắc Cẩu, hận không thể khoét hai cái lỗ trên mặt hắn.

Nhưng mà lần này oan cho Hắc Cẩu rồi. Hắc Cẩu cũng không báo cáo mật thiết gì đó với Hoàng Tam, vốn là ngày hôm qua có người thấy Phùng Chân đi ra từ dinh thự nhà họ Diệp, liền báo tin cho Hoàng Tam biết, ông lập tức bày ra trò này.

Hoàng Tam cười ẩn, thở dài một tiếng: “Mậu Thực à!” Ngưng một chút lại nói: “Em cũng biết tôi có tâm ý với em, tôi hy vọng có thể đạt được thâm tình của em, em nói em không chịu đi con đường này, tôi cũng chưa từng gây khó dễ em, chỉ muốn dùng thực tâm khiến em cảm động, đợi một ngày nào đó em cam tâm tình nguyện. Nhưng em cũng không thể để tôi thất vọng như vậy được! Em vừa hư dữ ủy xà với tôi[4], lại vừa ám độ Trần Thương với kẻ khác. Hoàng Tam tôi là một người dám làm dám chịu, tâm ý của của tôi đối với em, cả giới thượng lưu ở Trùng Khánh không ai là không biết! Em làm như vậy, người khác nhìn vào, mặt mũi tôi biết để đâu? Tôi không đành lòng gây khó dễ cho em, nhưng không thể cứ vậy mà bỏ qua chuyện này được!”

Diệp Vinh Thu tức đến giận run: “Nói bậy bạ! Ông ăn nói bậy bạ! Tôi và Phùng Chân huynh trong sạch, đường đường chính chính! Ông nói vậy là sỉ nhục nhân cách của tôi!”

Hoàng Tam gia híp mắt nhìn anh một hồi, nở nụ cười ôn hòa: “Thật không?”

Diệp Vinh Thu ngẩng cổ nói: “Tôi với ông mới không phải là..” Anh cắn răng, nuốt mấy chữ ‘cá mè một lứa’ kia trở lại, cứng giọng nói: “Tôi không theo con đường này!”

Hoàng Tam gia không nhanh không chậm rút ra một cây xì gà, một tên vệ sĩ lập tức thay ông châm lửa. Hoàng Tam gia nhả hai hơi, chậm rãi nói: “Nếu Mậu Thực đã nói như vậy, tôi tin nhân phẩm của Mậu Thực. Như vậy đi, cũng đã tới rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi sẽ phái người mang đồ của quán Hải Đường tới, đã lâu rồi không gặp em, muốn tâm sự chuyện trò cùng em một chút.”

Diệp Vinh Thu cứng giọng nói: “Cảm ơn tâm ý của Tam gia, tôi đã có hẹn với người nhà, không thể phụng bồi.”

Hoàng Tam nhíu mi, cười nói: “Cũng được, không còn việc gì nữa, em về trước đi.”

Diệp Vinh Thu cả kinh, không nghĩ ông ta sẽ để mình đi như vậy. Thế nhưng Hoàng Tam ngồi ở đó không nhìn anh. Anh do dự một chút, đi về phía Phùng Chân, lập tức có người ngăn cản lại. Hoàng Tam gia cười cười nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với vị bằng hữu kia của em, nói xong tôi sẽ đưa cậu ta về.”

Lòng Diệp Vinh Thu trầm xuống: Hoàng Tam không tính thả người.

Mọi người giằng co nửa phút, Hoàng Tam đột nhiên thở dài khiến Diệp Vinh Thu không khỏi căng thẳng. Hoàng Tam ra vẻ tiếc nuối nhìn Diệp Vinh Thu: “Mậu Thực à! Tôi đối với em là chân tình, em lại luôn từ chối cách xa ngàn dặm, thật khiến người ta thương tâm. Mặc dù tôi có nhiều bản lĩnh hơn người khác, nhưng tim tôi cũng làm bằng máu bằng thịt, từ lúc tôi coi trọng em, tôi không ngủ ngon được giấc nào, đám thuộc hạ kia đều nói càng ngày tôi càng tiều tụy.

Diệp Vinh Thu thầm chửi một tiếng, hận không thể khiến cái lão Hoàng Tam kia sầu đến chết đi luôn, như vậy người khác mới có thể an tâm được.

Hoàng Tam nói tiếp: “Thầy thuốc bắt bệnh cho tôi, nói đây là tâm bệnh, không thuốc nào trị khỏi, mà đã trị thì phải trị tận gốc. Em đối với tôi lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, tôi muốn mời em ăn một bữa thôi mà em cũng đẩy qua đẩy lại, nhìn thấy tôi thì hận không thể quay đầu bỏ chạy, thật sự khiến lòng tôi nguội lạnh. Cứ như vậy mãi cũng không hay, thân thể này của tôi, chẳng thể chống đỡ được thêm nữa. Như vậy đi..” Ông ta giơ hai ngón tay lên, “Tôi sẽ cho em hai tháng, kể từ giờ đến cuối năm, em quay về suy nghĩ thật kỹ, nếu như em cảm thấy thật sự không được, tôi sẽ bỏ qua, từ nay về sau đường ai người nấy đi, tôi sẽ không làm phiền em nữa. Còn nếu như em muốn.. tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi em!”

Diệp Vinh Thu nghe xong cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì lời của ông ta khiến tâm anh lắng xuống: Hoàng Tam sẽ buông tha sao? Không đâu, ông ta chưa từng buông tha điều mình muốn. Ông ta đang gửi tối hậu thư, ông ta không muốn đợi nữa rồi, sợ rằng hai tháng này ông ta sẽ dồn anh vào bước đường cùng, khiến anh phải tự mình cúi đầu trước ông ta…

[1] Thiên Phương dạ đàm (天方夜谭): chỉ truyện cổ tình Ngàn lẻ một đêm, ý nói khó có thể tin tưởng. (Thiên Phương dùng để chỉ các nước Ả Rập thời xưa.)

[2] Ám độ Trần Thương (暗度陈仓): Cái này hình như là kế thứ 8 trong 36 kế “Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới”, nhưng hình như trong câu này dùng để chỉ chuyện nam nữ thông-*** …

[3] Khánh trúc nan thư (罄竹难书): chặt hết tre làm sách cũng không ghi hết tội lỗi, như đã nói ở trên, ý là tội lỗi chồng chất.. =))

[4] Hư dữ ủy xà (虚与委蛇): ý nói giả vờ ân cần, quan tâm, …. (lão này CDSHT quá =)))

Áo kiểu Tôn Trung Sơn.

Tôn Trung Sơn (1866-1925), là người lãnh đạo cuộc cách mạng Tân Hợi năm 1911 lật đổ triều đại Mãn Thanh và khai sinh nước Trung Hoa Dân Quốc. (vi.wiki)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui