Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Họ mặc quân trang xong, đi tới cửa, ở cửa không có ai coi chừng, nhưng bên ngoài binh lính đi tới đi lui, họ không có cơ hội chạy trốn. Hắc Cẩu dẫn Diệp Vinh Thu ra ngoài, thấy trong doanh trại rất náo nhiệt, có cơ man người tụ tập ngoài sân, phần lớn đều là binh lính bị thương, đang để mấy người đội mũ bác sĩ màu trắng chữa trị cho họ.

Bởi vì tiến hành ở ngoài trời, nên ngoại trừ mấy cái nhíp và kéo đơn sơ ra thì hầu như không có dụng cụ chữa bệnh gì khác, hiển nhiên chuyện chữa trị này không được kỹ càng tỉ mỉ là bao. Một người bác sĩ cởi băng đã nhuốm bẩn từ trên người bị thương xuống, đưa cho trợ lý: “Rửa qua một chút.” Sau đó lại nhận một đoạn băng đã phơi nắng qua để thay băng cho người bị thương kia. Hầu như họ đều dùng phương thức trị liệu vật lý, chỉ khi nào họa hoằn bất đắc dĩ lắm mới lấy ra một ít thuốc để dùng cho người bệnh.

Diệp Vinh Thu không đành lòng nhìn. Cảnh máu tanh khiến anh khó chịu, hơn nữa, nghĩ đến chuyện rương thuốc trong kho nhà mình ngày ấy, anh lại càng khó chịu hơn.

Cố Tu Qua đi lên, xem tình hình người bị thương, gã thấp giọng an ủi vài câu, đồng thời yêu cầu một bác sĩ đang tiếc rẻ không dùng thuốc bôi thuốc cho người bị thương. Lúc này gã không còn giống một tên thổ phỉ nữa, từ ánh mắt gã, Diệp Vinh Thu có thể nhìn thấy được sự quan tâm chân thành.

Cố Tu Qua đi ra khỏi khu vực chữa trị, dẫn Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đi về phía trước. Còn chưa đi được mấy bước, họ đã trông thấy Lưu Văn và Quách Võ. Hai người kia tựa như trời sinh tương khắc, lúc này lại đang cãi nhau. Lưu Văn mặt vô biểu tình đứng yên, mà Quách Võ thì đang nổi giận đùng đùng, hắn rút khẩu “nhị thập hưởng” bên hông ra: “Con mẹ nó có tin ông đây bắn chết anh không?”

Lưu Văn không thèm đếm xỉa gì tới hắn.

Trông thấy Cố Tu Qua đi tới, gương mặt Lưu Văn lộ rõ ý cười, vội đi tới: “Đoàn trưởng.”

Quách Võ phẫn nộ thu súng về.

Cố Tu Qua gật đầu với Lưu Văn, sau đó đi lên vỗ vỗ vai Quách Võ: “Vật tư đã đến chưa?”

Quách Võ nói: “Đến rồi.” Hắn dẫn bọn họ đến một nhà kho được xây tạm, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu thấy trong đó có hơn mười khẩu súng, trông vô cùng lẫn lộn, giống như hội chợ triển lãm súng ống không bằng, ngay cả giá đỡ cũng không giống nhau. Hơn nữa, súng ở đây có vẻ như không phải súng mới, thậm chí nòng súng còn bị lệch, trông như súng bị đào thải không bằng.

Cố Tu Qua đi vào chọn nửa ngày, cuối cùng lấy ra hai khẩu Shiki 38, xoay người ném cho Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu. Hắc Cẩu vững vàng bắt lấy, Diệp Vinh Thu thì sợ đến không dám nhận, súng cứ như vậy mà rơi xuống dưới đất.

Cố Tu Qua nhìn anh cười chế nhạo: “Nhặt lên. Đi theo tôi.”

Diệp Vinh Thu nhìn khẩu súng đen thù lù kia thấy da đầu như tê dại, không sao nhặt lên nổi. Hắc Cẩu nhặt lên, nhét vào trong lòng anh. Diệp Vinh Thu nhìn Hắc Cẩu, từ trong ánh mắt hắn có thể thấy được sự kiên định và cổ vũ, ngay sau đó anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh, nắm chặt khẩu súng trường trong tay.

Hắc Cẩu theo Cố Tu Qua đi ra ngoài, Diệp Vinh Thu chạy tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “A Hắc, anh ta muốn làm gì vậy?”

Hắc Cẩu vươn một tay ra, dịu dàng vuốt tóc anh: “Không có gì đâu.”

Diệp Vinh Thu nhìn hắn cười: “Ừ. Cậu đừng bỏ tôi lại mà cứ theo sát tôi nhé, tôi sợ lắm.”

Hắc Cẩu quay đầu khe khẽ thở dài: Diệp Vinh Thu ỷ lại vào hắn quá mức rồi. Trước kia đã vậy, từ lúc hắn nhịn không được ý loạn tình mê mà hôn Diệp Vinh Thu xong, mức độ dựa dẫm của Diệp Vinh Thu lại nhảy vọt đến một cảnh giới mới. Được người ta coi trọng hiển nhiên rất thích rồi, nhưng ánh mắt nóng bỏng của Diệp Vinh Thu kia khiến hắn thấy có chút sợ hãi. Hắn biết rõ hậu quả của căn bệnh ỷ lại này, nếu một ngày hắn không thể tiếp tục ở bên cạnh Diệp Vinh Thu, không biết người này sẽ sống thế nào.

Cố Tu Qua dẫn họ ra ngoài doanh trại, đi tới một bãi đất trống. Bãi đất này là một thuở ruộng bỏ hoang, rộng mênh mông bát ngát, bốn phía không có lấy một bóng người, từ đây nhìn lại, doanh trại chỉ còn là một chấm nhỏ xíu, mà ba người họ, mỗi người cầm một khẩu súng trong tay. Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu bị bắt, hai ngày đầu coi như có chút tự do, đến lúc này đây, nhìn bãi đất trống Diệp Vinh Thu chỉ muốn khóc, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Trốn! Tôi muốn bỏ trốn!

Đúng lúc này, Cố Tu Qua đột nhiên quay đầu, chĩa súng về phía Diệp Vinh Thu. Đầu óc Diệp Vinh Thu đang trống rỗng, lúc này bị gã chĩa súng về phía mình thì không khỏi cả kinh, anh đứng yên không dám động như một cây cọc gỗ. Đột nhiên, Cố Tu Qua dời họng súng, híp mắt nhắm mục tiêu, hai giây sau, hắn bóp cò.

Pằng một tiếng, Diệp Vinh Thu sợ đến rụt cổ nhắm chặt mắt lại.

“Trúng phóc.” Cố Tu Qua cười ha ha đứng thẳng dậy, huơ tay múa chân chạy về phía gã vừa nổ súng, từ trong bụi cỏ lấy ra một con thỏ: “Tới đây, tới đây mà xem này, tối nay cả nhà được một bữa rồi.” Cố Tu Qua lớn tiếng bắt chuyện với Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu.

Hắc Cẩu đi tới trước mặt Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu vẫn đứng như trời trồng. Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay Diệp Vinh Thu, lúc này đây Diệp Vinh Thu mới dần dần buông lỏng. Sau đó hắn bỏ lại Diệp Vinh Thu mà đi về phía Cố Tu Qua, Diệp Vinh Thu thấy vậy cũng đành rảo bước theo sau.

Cố Tu Qua bắn trúng một con thỏ, con thỏ đáng thương kia vẫn còn giùng giằng giãy dụa. Gã tóm lấy tai thỏ, bới phần da lông ra cho bọn họ nhìn thấy vết thương: “Nhìn xem, đây là hướng đạn bắn.” Sau đó gã lật con thỏ, chỉ về phía máu chảy ra: “Còn đây là hướng đạn bay ra. Có thấy lực đạn bay vào và đạn bay ra không chênh nhau bao nhiêu không? Khẩu này chính là khẩu Shiki 38, bắn thỏ mà thỏ nó còn giãy dụa được thế này, giả dụ phát súng kia mà bắn vào địch thì lúc này địch nó đã xông lên kề dao vào người ta rồi.”

Hắc Cẩu nhận lấy con thỏ kia, vết thương vô cùng gọn, trừ phi đạn bắn trúng chỗ hiểm, bằng không sẽ không để lại vết thương trí mạng. Hồi Hắc Cẩu còn làm thuộc hạ của Hoàng Tam, hắn từng trông thấy súng tự chế, loại súng này nhắm khó chính xác, còn rất dễ cướp cò, nhưng nếu đạn mà bắn trúng người thì sẽ để lại một lỗ thủng lớn trên cơ thể, có khi nội tạng còn rơi ra theo lỗ thủng kia, người thường mà trúng thì khó có cả năng sống sót.

Diệp Vinh Thu ngại máu tanh, đứng một bên không muốn nhìn.

Cố Tu Qua ném cho bọn họ một xâu đạn: “Biết nạp đạn chưa?”

Trước đây Hắc Cẩu từng dùng qua súng lục, cũng đã từng nhìn thấy súng trường, hắn nghiên cứu một lúc, liền nạp đạn vào xong. Diệp Vinh Thu thì vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, tâm lý bài xích của anh mạnh vô cùng.

Cố Tu Qua thấy thế tiến lên trước, cười hì hì nói: “Cậu sinh viên, để tôi dạy cho cậu, xem cho kỹ vào!” Gã nói xong đưa khẩu súng ra trước mặt Diệp Vinh Thu, chậm rãi tháo chốt an toàn, cho đạn vào, hoàn thành động tác nạp đạn.

Lúc gã lại gần, Diệp Vinh Thu dời đường nhìn sang hướng khác, không muốn nhìn tới động tác của gã.

Cố Tu Qua nói: “Tôi còn tưởng người đọc sách các cậu thích xem mấy thứ mới mẻ, cái gì cũng tình nguyện học. Hóa ra cậu sinh viên chỉ thích đọc sách gì đó.”

“Anh!” Diệp Vinh Thu bị gã kích, cả giận nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải học! Tôi đâu phải là lính! Tôi là bị anh bắt tới!”

Cố Tu Qua nâng mi, nhìn quân trang trên người anh: “Thế cậu đang mặc cái gì kia?”

Tâm tình Diệp Vinh Thu lúc này rất tệ, không chịu nổi phép khích tướng của gã, nghe vậy anh liền ném súng xuống đất, bắt đầu cởi bộ quần áo xanh biếc trên người mình. Cố Tu Qua cũng không ngăn cản, ôm ngực lạnh lùng nhìn anh. Diệp Vinh Thu cởi quần áo xong, đến dây lưng thì do dự một chút, không tiếp tục cởi nữa.

Cố Tu Qua có vẻ hứng thú nhìn anh: “Cởi đi..”

Lúc này Diệp Vinh Thu bắt đầu sợ hãi, thầm nghĩ muốn bỏ đi, nhưng anh không thể đi một mình, Hắc Cẩu vẫn còn ở đây. Anh đưa mắt nhìn về phía Hắc Cẩu, mong Hắc Cẩu hưởng ứng hành động của mình. Lúc này ở đây chỉ có ba người bọn họ, chỉ cần chế ngự được Cố Tu Qua là bọn họ có thể dễ dàng bỏ chạy, chạy về Nghi Xương, hoặc chạy tiếp về Trùng Khánh, không bao giờ.. quay lại cái nơi doanh trại đáng ghét này nữa.

Nhưng Hắc Cẩu không tỏ thái độ gì, hắn cúi đầu nghiên cứu khẩu súng trong tay mình, thậm chí còn không mở miệng nói giúp Diệp Vinh Thu câu nào.

Diệp Vinh Thu sốt ruột.

Cố Tu Qua dùng giọng điệu như thầy giáo dỗ học sinh tiểu học: “Cậu sinh viên à, bây giờ An Khánh bị giặc Nhật đánh chiếm rồi, dựa vào cái thói rèn sắt khi còn nóng, thừa nước đục thả câu của giặc Nhật, bọn họ mò tới Vũ Hán chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi. Bây giờ tôi không dạy cậu nhập ngũ thế nào, tôi là dạy cậu phải làm thế nào khi gặp giặc Nhật.”

Nỗi uất ức ứ lại suốt hai ngày qua của Diệp Vinh Thu cuối cùng cũng bạo phát, anh giận dữ nói: “Sao tôi phải học mấy cái này? Tôi cũng không phải lính! Tôi sẽ không ra chiến trường đánh giặc! Nhà tôi ở Trùng Khánh, cha và anh trai còn đang đợi tôi trở về, nhất định bây giờ họ đang rất lo cho tôi! Làm lính vốn là chuyện của các người, các người đánh nát bét, để Nhật Bản chiếm nửa Trung Quốc! Các người không lo đi đối phó thế nào với giặc Nhật mà lại đi ức hiếp dân thường chúng tôi! Cố đoàn trưởng uy phong quá nhỉ, Cố đoàn trưởng ra dáng anh hùng quá nhỉ?!”

Hắc Cẩu nhíu mày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Cố Tu Qua yên lặng nghe anh nói xong những lời này, nhếch môi cười một tiếng, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm. Diệp Vinh Thu cảm nhận được lệ khí trên người gã, sợ hãi mà lui về phía sau một bước.

Một giây tiếp theo, Cố Tu Qua đột nhiên phát tác, nhào tới nhéo cổ áo Diệp Vinh Thu. Lúc gã tiến lên Hắc Cẩu cũng bước tới, nhưng Cố Tu Qua nhanh hơn hắn nhiều, dù sao gã cũng được mài giũa trên chiến trường nhiều năm, Hắc Cẩu vừa tiến được bước đầu, một tay Cố Tu Qua đã nâng lên, chĩa súng trường vào người Hắc Cẩu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cái cậu nhóc này được cậu bao bọc quá tốt rồi. Bây giờ tôi phải dạy cho cậu ta một bài học, người nhà đứng sang một bên đi.”

Hắc Cẩu nhìn họng súng đen ngòm một lúc, chậm rãi lui ra.

Cố Tu Qua nhéo cổ áo lót trong của Diệp Vinh Thu, khí lực gã rất lớn, cả người Diệp Vinh Thu bị nhấc lên, ngón chân miễn cưỡng chạm đất, tay quơ loạn trên không, mặt mày thì tái mét. Cố Tu Qua nhìn anh đăm đăm, gằn từng chữ nói: “Bảy tuổi tôi làm hồ tử, mười sáu tuổi tòng quân, hai mươi tư tuổi rời Đông Bắc, vào Nam được bảy năm. Năm nay tôi ba mươi tuổi, người như cậu tôi đã gặp rất nhiều rồi! Có phải cậu nghĩ gia đình cậu rất cao quý không? Có phải cậu nghĩ lính chúng tôi đều là tiện chủng không? Tôi nói cho cậu biết, mấy suy nghĩ này không chỉ có ở mấy tên thiếu gia các cậu, mà ngay cả mấy lão quân phiệt cầm binh cũng chẳng coi quân binh chúng tôi là người. Ngay cả Tưởng Trung Chính, Diêm Tích Sơn, Phùng Ngọc Tường cũng đều cùng một ruột! Dù sao cũng tiện tay mà, chẳng cần phát trang bị, cũng chẳng cần huấn luyện, cứ đẩy hết lên chắn giặc Nhật tinh anh, súng đạn đầy đủ, như vậy có thể cản bước, kéo dài thời gian với giặc Nhật, còn có thể mượn giặc Nhật để giải quyết mấy cái cọc phiền phức, người chết ấy hả, coi như cỏ rác, chỉ cần họ vẫn giữ được vinh hoa phú quý nhà họ là được rồi. Còn người dân ấy hả, dân đâu phải vinh hoa phú quý nhà các người, các người chỉ cần vẫn có thể ấm no an nhàn là được, lính chết một hay một ngàn người cũng chẳng liên quan! Dù sao người chết cũng đâu phải mấy người!”

Mặt Diệp Vinh Thu lúc này đã đỏ lên, ra sức gỡ tay Cố Tu Qua muốn gã buông ra, nhưng tay Cố Tu Qua như làm bằng sắt, không sao lay chuyển được.

Cố Tu Qua thở hổn hển mấy hơi, nói tiếp: “Cậu nghĩ có dăm bảy loại người hả? Tôi nói cho cậu biết, mệnh chia dăm bảy loại, nhưng người thì không đâu, đã sinh ra trên đời này thì ai cũng là tiện nhân mà thôi! Hôm nay cậu giàu sang, ai dám chắc ngày mai cậu không phải con kiến hôi ngoài đường? Nhà cậu giàu lắm à? À, nhà buôn bán, vừa sinh ra đã là tiểu thiếu gia đúng không? Có phải cậu cho rằng lính chúng tôi đều là ăn xin thổ phỉ? Cậu thấy cậu có gì hơn người? Cậu có gì hơn người?” Gã chỉ tay về phía doanh trại: “Lưu Văn! Nhà Lưu Văn làm ăn ở Thượng Hải, ở đó toàn người nước ngoài, người Nhật đánh tới Thượng Hải, nhà cậu ấy mở cửa hàng bán ô tô Pháp, vẫn tiếp tục buôn bán như thường, chiến tranh chẳng ảnh hưởng gì đến họ! Còn có Quách Võ, ông nội cậu ta là Đa La bối lặc trong triều Thanh, đến Phổ Nghi cũng phải gọi một tiếng Hoàng Thúc. Triều Thanh sụp đổ, nhà họ vẫn giàu sang như thường, cậu ta tốt nghiệp trường quân sự Hoàng Phố, chính là trường Tưởng Trung Chính làm hiệu trưởng, bao nhiêu đơn vị bộ đội cậu ta không vào, lại đi vào đơn vị của tôi.”

Lúc này Diệp Vinh Thu đã không còn khí lực để vùng vẫy. Cố Tu Qua buông anh ra, anh mềm nhũn ngã xuống dưới đất.

Cố Tu Qua nói: “Dân Trung Quốc hận giặc Nhật sao? Hận, người Nhật chiếm quê hương của họ, cướp mất an bình của họ. Nhưng mọi người không chỉ hận người Nhật, mà còn hận lính Trung Quốc, bởi vì chúng tôi luôn thất trận. Chúng tôi không muốn đánh bại họ sao? Chúng tôi luôn bại trận, chung quy cũng chỉ vì mấy người!” Gã chỉ vào mũi Diệp Vinh Thu mắng to: “Cấp trên tâm bất chính, cấp dưới cũng chẳng khác là bao! Cả Trung Quốc to như vậy, đến mấy nghìn vạn dân, nhưng có bao nhiêu người là có tâm?! Con mẹ nó ai cũng sợ chiến tranh thì mẹ nó, ai sẽ chịu chết đây? Tôi từng nghe một ký giả nói, Trung Quốc bị đánh thành ra như vậy là lỗi của toàn bộ dân Trung Quốc! Lúc đó tôi nói với anh ta, biến con mẹ anh đi, cả Trung Quốc này chỉ có quân nhân là không có tội, bởi vì chúng tôi vẫn còn đang liều mạng, vẫn còn đang chiến đấu, dùng tính mạng của mình để chiến đấu, bảo vệ quốc gia, để mấy gã cầm binh ham vinh hoa phú quý và người dân được hòa bình an nhàn! Ngay cả khi ai cũng có tội thì lính chúng tôi cũng đang liều mình chuộc tội! Chỉ có mình chúng tôi chuộc tội! Cậu nghĩ là chiến tranh thì tôi vui lắm sao, vui cái đầu cậu! Chẳng ai muốn ra chiến trường, nhưng có không muốn thì vẫn phải đánh! Tôi bắt những người dân tự cho mình là đúng như cậu ra chiến trường đấy! Một người không đánh được thì tôi bắt một trăm, một vạn người đi đánh! Trung Quốc lớn như vậy, nhiều người như vậy, tôi không tin ta không đánh được bọn Nhật!”

Lúc này Cố Tu Qua tựa như một con báo hung ác, Diệp Vinh Thu không nói nên lời bởi cảm giác bức bối trong lòng, lúc này đây anh rất muốn khóc. Nếu như là trước kia, nghe một phen luận điệu như vậy, có lẽ anh sẽ vỗ tay khen hay và thấy nó thật triết lý. Nhưng bây giờ anh bị bắt, bị mắng, bị ép cầm súng ra chiến trường, trong lòng chỉ thấy không phục: Dựa vào cái gì mà lại là anh? Đúng vậy, Trung Quốc lớn như vậy, có đến mấy nghìn vạn người, con mẹ nó dựa vào cái gì mà anh phải đi đánh?

Diệp Vinh Thu vứt bỏ giáo dưỡng mấy chục năm qua, như một kẻ điên mà hét lớn với Cố Tu Qua: “Chính anh không tự đi chịu chết, anh cho anh là cái gì? Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?”

Lúc này Cố Tu Qua đã tỉnh táo lại, gã cười lạnh nói: “Nếu tôi chui vào đại bác mà có thể bắn chết giặc Nhật, nhất định tôi sẽ lập tức chui vào khẩu đại bác ấy, tuyệt đối không nói hai lời! Ở đời tôi chẳng là ai, nhưng chiến tranh, nhất định tôi sẽ xông lên đầu tiên. Tôi chẳng có gì để dựa vào, tôi chỉ dùng cách của mình để ngăn quốc gia ta diệt vong. Cậu đang nghĩ, nhiều người Trung Quốc như vậy, dựa vào cái gì mà tôi lại đi bắt cậu chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, đây là số mệnh rồi!”

Diệp Vinh Thu không nói gì, chỉ không ngừng run lên.

Một lát sau, Cố Tu Qua nhặt khẩu súng Diệp Vinh Thu vừa ném xuống lên, nhét vào trong tay Diệp Vinh Thu: “Tôi chỉ dạy cho cậu một lần, cái tôi dạy cậu là cách đấu tranh, sống sót trong thời buổi nước mất nhà tan, chứ không phải tôi dạy cậu cách gia nhập quân ngũ. Nhập ngũ không phải trách nhiệm, mà mỗi một người Trung Quốc chúng ta, đều cần có tâm làm lính.” Sau đó gã nạp đạn trước mặt Diệp Vinh Thu một lần nữa.

Diệp Vinh Thu cầm súng, run rẩy nạp đạn vào, nhưng tay anh không ngừng run, phải làm rất nhiều lần mới có thể thành công, sau đó anh giơ súng lên, nhằm về phía Cố Tu Qua.

Cố Tu Qua nhìn anh thản nhiên. Gã dám dẫn Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu tới nơi này, gã dám đưa súng đạn cho hai người, thì chẳng có lý do gì để gã phải sợ họ nổ súng với mình. Nếu bọn họ có gan nổ súng với gã, nổ súng với một người Trung Quốc, thì như vậy họ sẽ có gan xông lên chiến trường mà liều mạng với giặc Nhật.

Thật sự, Diệp Vinh Thu không dám nổ súng, tay anh run đến mức súng sắp rơi ra, nhưng anh không chịu buông, nếu buông có nghĩa là anh chịu thua, anh chấp nhận chuyện tòng quân, và anh thì đương nhiên không muốn.

Cố Tu Qua kiên nhẫn đợi Diệp Vinh Thu ra quyết định.

Hai người căng thẳng hồi lâu, Hắc Cẩu đi lên. Hắn nắm lấy nòng súng của Diệp Vinh Thu, chậm rãi ép xuống. Cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng vỡ òa, hoàn toàn buông tay, súng rơi vào trong tay Hắc Cẩu. Hắc Cẩu ném súng xuống mặt đất, đến gần Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu lập tức nhào vào lòng hắn, không ngừng run lên, nhịp thở hỗn loạn, tựa như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Hắc Cẩu nhẹ nhàng vỗ lưng anh trấn an, sau đó quay đầu nói với Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, cháu tôi thân thể không thoải mái, tôi dẫn về phòng nghỉ ngơi.”

Cố Tu Qua móc một điếu thuốc ra châm lửa, khoát khoát tay: “Đi đi. Cho cậu ta về ngủ đi, nếu cậu còn muốn học thì lại tới đây, tôi ở đây chờ cậu.”

Hắc Cẩu đỡ Diệp Vinh Thu đi về phía doanh trại. Diệp Vinh Thu nắm lấy tay hắn không chịu cất bước. Anh run giọng nói: “Tôi sợ lắm, A Hắc à, tôi không muốn chết. Tôi không quay lại doanh trại đâu, tôi muốn về nhà, cậu đưa tôi về nhà đi.”

Hắc Cẩu trầm mặc.

Diệp Vinh Thu quay đầu nhìn Cố Tu Qua, Cố Tu Qua đang hút thuốc nhìn trời đến ngây ra. Diệp Vinh Thu nói: “Chúng ta lén bỏ trốn đi, không phải Lưu Văn nói, anh ta chưa bao giờ giết lính đào ngũ hay sao, chúng ta chạy đi, anh ta sẽ không nổ súng đâu.”

Hắc Cẩu vẫn trầm mặc.

Diệp Vinh Thu tuyệt vọng nhìn hắn: “Cậu không muốn chạy sao?”

Hắc Cẩu rũ mắt xuống lặng lẽ nhìn ngón chân mình. Một lát sau, hắn nói ra câu mà Diệp Vinh Thu ghét nhất: “Tôi không biết nữa.”

.o.

Đa La bối lặc: có nghĩa là “chúa tể” trong tiếng Mãn Châu, thường được gọi tắt là Bối lặc. Tước hiệu này thường được ban cho con trai của Thân vương hoặc Quận vương.

Diêm Tích Sơn (1883-1960). Là một quân phiệt Trung Hoa phục vụ trong Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc.Phùng Ngọc Tường (1882-1948). Là một tướng lĩnh thời Dân Quốc và là một trong số những nhà lãnh đạo của Quốc Dân Đảng.Phổ Nghi. (1906-1967) – là hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh nói riêng và của chế độ quân chủ trong lịch sử Trung Quốc nói chung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui