Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Có lô cốt phòng ngự kiên cố, quân Nhật bắt đầu dây dưa kéo dài.

Trải qua chuyện trước kia, quan hệ của lính quốc quân và đám Trương Tiểu Miêu khá lên nhiều. Cố Tu Qua dẫn mấy thủ hạ thân tín đi vào thành kiểm tra tình hình và giao lưu với dân địa phương, đều do một tay đám Trương Tiểu Miêu dẫn đường tiếp khách.

Diệp Vinh Thu xem công thức chế tạo bom Cường Tử đưa, dựa theo công thức điều chế thuốc nổ trong quân đội mà sửa lại chút thành phần, sau đó đưa lại cho Cường Tử tờ công thức đã được thay đổi, để anh ta thử đi làm bom mới.

Đám Trương Tiểu Miêu rất thích đến chỗ lô cốt của lính mà buôn chuyện tán phét. Nhưng dù sao tiền tuyến cũng đang đánh giặc, tuy rằng phía sau lô cốt của họ có rất nhiều hào thông, nhưng súng đạn thì làm gì có mắt, dân chúng tùy tiện ra vào trận địa cũng là điều kiêng kỵ. Sau vài lần, Cố Tu Qua không cho phép họ tới đó nữa.

Nhưng mấy cậu thanh niên trẻ tuổi nào dễ nghe lời. Cố Tu Qua mắng bọn họ, bọn họ vẫn mặt dày mà tới lô cốt đều đặn, nói là muốn theo chân lính cùng đánh giặc. Cố Tu Qua xua đuổi họ đi, nhưng họ không chịu đi.

Hôm nay Nhật lại bắt đầu hướng về trận địa mà nổ súng ném bom. Lính từ hào thông vội vã chạy về phía lô cốt, mãi cũng thành quen, họ đợi trận ném bom kết thúc. Đạn pháo rơi xung quanh và vào đỉnh lô cốt, đất rung lên, bụi từ trên cao rơi xuống, rơi trên đầu các chiến sĩ.

Ngoại trừ lính phụ trách súng máy đạn pháo và lính phản kích cùng lính trinh sát ra thì những người còn lại đều núp trong góc lô cốt. Chốc lát sau, tiếng đạn pháo ngưng lại, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu ngẩng đầu nhìn nhau, cả hai đều lấm lem bùn đất. Hai người họ nhìn nhau bật cười, Hắc Cẩu nhổ đất trong miệng ra, Diệp Vinh Thu thì lấy tay lau miệng, nhưng tay anh nào đâu có sạch, càng lau mùi đất bụi càng dậy trong miệng.

Diệp Vinh Thu như con mèo nhỏ vừa rơi xuống nước mà không ngừng lắc đầu rùng mình, muốn lắc cho bụi đất trên người rơi hết xuống. Hắc Cẩu vỗ vỗ người anh: “Đừng lắc nữa, sợ chưa xong đâu.”

Quả nhiên, không lâu sau lại rầm rầm hai tiếng, hai quả bom rơi xuống.

Nhưng tiếng nổ lần này khiến họ thấy chút kì quái, tiếng bom tựa hồ như rơi bên cạnh trận địa, không biết Nhật đang nhằm vào mục tiêu nào.

Tiếng bom ngưng lại, có một cậu lính người đầy bùn đất từ hào thông chạy tới chỗ lô cốt của đám Cố Tu Qua và Hắc Cẩu: “Đoàn trưởng! Nhóm Trương Tiểu Miêu lại tới rồi! Đang nấp ở chỗ bom vừa ném!”

Cố Tu Qua nghe xong, mặt biến sắc: “Ngu ngốc!” Gã giao vị trí nhìn ống nhòm cho Lưu Văn: “Lưu Văn, cậu quan sát cho kỹ, tôi đi xem!” Sau đó cùng cậu lính vừa báo tin kia chui vào hào thông.

Cố Tu Qua đi tới bên trận địa, chỉ thấy có vài người đang nằm trên đất trống, chính là đám Trương Tiểu Miêu. Họ đang bò lổm ngổm dưới bão đạn mà tới gần trận địa.

Cố Tu Qua giận đến nổi trận lôi đình, hét lớn: “Về đi! Mau về đi! Cút đi! Đừng tới đây nữa!”

Trương Tiểu Miêu thấy Cố Tu Qua ló đầu ra khỏi chiến hào, nhất thời hưng phấn, không để ý tới đạn pháo đang bay trên trời mà từ dưới đất bò dậy, chạy về phía Cố Tu Qua.

Cố Tu Qua hét to hơn: “Nằm xuống! Mau nằm xuống!”

Trương Tiểu Miêu mắt nhắm tai ngơ, để ngoài tai lời gã nói.

Một quả bom bay thẳng về phía Trương Tiểu Miêu. Cố Tu Qua cả kinh, một câu cũng không nói nên lời. “Rầm!” Bom rơi phía sau Trương Tiểu Miêu, bởi sóng nhiệt quá lớn mà cậu ta ngã lăn về phía trước, lăn qua chỗ yểm thể, lại lăn thêm hai vòng nữa mà vào chiến hào, nhào một đường thẳng tắp vào lòng Cố Tu Qua, khiến đoàn trưởng đại nhân ‘người ngã ngựa đổ’.

Lính ở đó lập tức tiến lên, kéo Trương Tiểu Miêu ra mà đỡ Cố Tu Qua dậy. Cố Tu Qua bị cậu ta kéo, chật vật đứng lên, chuyện đầu tiên làm là đá Trương Tiểu Miêu một cái: “Con mẹ nó, muốn chết à!”

Trương Tiểu Miêu bị gã đạp lăn quay hai vòng, ôm ngực đầy thống khổ, xong lại cười khúc khích: “Không phải không có việc gì sao!”

Nhưng bạn của Trương Tiểu Miêu thì không may mắn như vậy. Một cậu dân binh xui xẻo bắt chước cậu ta đứng lên, còn chưa chạy được hai bước đã bị bom nổ ngã. Cố Tu Qua khàn giọng hô: “Mau về đi! Đừng tới đây!”

Quân Nhật tiến công rất hung mãnh, không biết bọn chúng là lính đặc vụ hay là liên binh nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, bọn chúng sớm bị lô cốt kiên cố của Trung Quốc chọc đến nổi điên, bao nhiêu đạn trong tay đều bị gom lại bắn hết sang bên đây. Chúng không dám xông lên, đỡ đồng đội bị thương lui về phía sau.

Trương Tiểu Miêu thấy bạn của mình sau khi bom nổ thì không có phản ứng gì nữa, không biết còn sống hay đã chết, không khỏi nóng ruột, vịn vào chiến hào gọi to ra bên ngoài, còn muốn chạy ra ngoài đấy. Cố Tu Qua kéo ống quần cậu ta lôi trở về, chân đạp mạnh một cái, thô bạo mắng: “Không biết sống chết!”

Quần của Trương Tiểu Miêu bị Cố Tu Qua kéo, cậu đứng lên, lau vết máu trên gương mặt trắng nõn. Đạn pháo không làm cậu bị thương, nhưng hai cái đạp của Cố Tu Qua thì không hề nhẹ, làm mặt cậu ụp hẳn xuống đất, xương sống mũi tím xanh, mặt bị xước vài đường. Cậu vừa túm quần, vừa ủy khuất nói: “Bom không có mắt, không trúng em.”

“Ồ!” Cố Tu Qua kéo cổ áo cậu trở về: “Bom không có mắt?! Chứ không phải là pháo thủ không có mắt, mù rồi nên mới không ném bom nổ chết cậu?!”

Trương Tiểu Miêu không dám ngọ nguậy nữa, bị Cố Tu Qua cắp như mèo mẹ cắp mèo con đi vào trong lô cốt.

Mấy người trong lô cốt thấy Cố Tu Qua dẫn Trương Tiểu Miêu về đều nhìn chằm chằm Trương Tiểu Miêu. Trương Tiểu Miêu ngượng ngùng gãi đầu một cái, chạy đến bên người Diệp Vinh Thu ngồi xổm xuống. Diệp Vinh Thu nhìn vết thương trên mặt cậu ta, nói: “Cậu bị bom nổ trúng à? Đợi lát nữa kêu quân y tới xem cho cậu một chút. Mấy cậu tới thật không đúng lúc, giặc Nhật đang ném bom.”

Hắc Cẩu nói: “Một mình chú tới? Mệnh lớn nhỉ?”

Trương Tiểu Miêu ngượng ngùng cười nói: “Cũng không bị bom ném trúng.” Cậu liếc nhìn Cố Tu Qua, Cố Tu Qua nhìn cậu đăm đăm, cậu bĩu môi, nuốt lời bên miệng trở lại.

Ngoài Trương Tiểu Miêu ra, các dân binh khác đều sợ hãi quay trở về. Qua một lúc, Nhật ngừng ném bom.

Trận oanh tạc vừa ngưng, Cố Tu Qua liền đi tới bên người Trương Tiểu Miêu, nhấc chân lên muốn đạp cậu. Trương Tiểu Miêu vội vã trốn sau lưng Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu bị ánh mắt hung thần ác sát của Cố Tu Qua hù dọa, lại trốn phía sau Hắc Cẩu. Hắc Cẩu kéo Diệp Vinh Thu qua, hả hê thấy chết mà không cứu nhìn Trương Tiểu Miêu.

Chân Cố Tu Qua suýt chút nữa chạm mặt Trương Tiểu Miêu thì dừng lại. Gã thu chân về, lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã cảnh cáo các cậu không được tới đây nữa sao? Các cậu coi chiến trường là khu vui chơi hả?”

Trương Tiểu Miêu cười cười lấy lòng nói: “Em tới vì chuyện đại sự.”

Cố Tu Qua hỏi: “Cậu thì có chuyện đại sự gì?”

Trương Tiểu Miêu móc một ‘quả dưa sắt’ từ trong túi tùy thân ra nhét vào tay Diệp Vinh Thu: “Anh Cường Tử chế thuốc nổ mới. Anh thử xem thế nào, nguyên liệu không tốt lắm, bọn em không có nhiều nguyên liệu nên cho cát, đá vào mà thôi. Nhưng anh Cường Tử đã sửa lại đường kính của mấy viên đá, lợi hại hơn bom trước nhiều!”

Hắc Cẩu tò mò nhận lấy ‘quả dưa sắt’ trong tay Diệp Vinh Thu mà tung lên tung xuống trong lòng bàn tay. Diệp Vinh Thu sợ hãi, vội vã đoạt trở về, dè dè dặt dặt cầm lấy, ghé vào tai Hắc Cẩu nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch, đồ họ làm nguy hiểm lắm!”

Hắc Cẩu nói: “Vậy anh cất đi.”

Diệp Vinh Thu thì thầm: “Đợi cậu ta đi tôi lập tức ném thứ này.”

Cố Tu Qua hỏi Trương Tiểu Miêu: “Cậu tới vì chuyện này?”

Trương Tiểu Miêu vội vàng nói: “Không phải! Còn có nữa!” Cậu móc trong túi ra một cái bình giả gốm, lại còn hơi bị sứt, cười cười lấy lòng đưa cho Cố Tu Qua: “Dân thôn em nói làm lính vất vả, nên quyên ít đồ bảo em mang tới đưa cho các anh. Đây là rượu họ tự tay cất, em mang bình này đi, còn lại mấy đứa kia cầm cả. Còn có lạp xưởng, dưa muối nữa, nhưng trên người mấy đứa nó hết, bọn nó lại không chạy tới đây được.”

Cố Tu Qua cười lạnh nói: “Thay tôi cảm ơn thôn dân. Ý tốt của họ tôi nhận, còn cậu, mau chỉnh trang lại rồi phắn đi, tôi nói rồi, cậu và đám kia không được quay trở lại. Cậu mà còn tự tiện xông vào trọng địa quân sự nữa, không cần giặc ném bom, tôi sẽ cho cậu một phát súng!”

Mấy ngày này lính bọn họ đều chơi đùa cùng Trương Tiểu Miêu. Trương Tiểu Miêu tướng mạo thanh tú, tính cách cũng khờ khạo, mọi người đều thích trêu chọc cậu ta. Hắc Cẩu cười cười thay cậu giải vây: “Chỉ một bình rượu thôi à? Đoàn tôi hơn một nghìn người, mỗi người một giọt cũng không đủ!”

Trương Tiểu Miêu vội đáp: “Đúng là không đủ. Nhưng em mang tới đây cũng không dễ dàng gì, vậy cho Cố đoàn trưởng đi, Cố đoàn trưởng dẫn binh vất vả, Cố đoàn trưởng thay mặt toàn bộ anh em nhận ý tốt của bọn em là được rồi.” Nói rồi dúi bình rượu vào tay Cố Tu Qua.

Cố Tu Qua cười nói: “Tôi nói, mặt cậu cũng dày nhỉ?”

Trương Tiểu Miêu làm như nghe được lời khích lệ, gãi ót ngượng ngùng cười.

Cố Tu Qua nhận lấy bình rượu Trương Tiểu Miêu đưa, cũng không lập tức đuổi cậu ta về. Giặc còn đang ở ngoài chờ, gì thì gì cũng phải đợi đêm không trăng không sao mới cho Trương Tiểu Miêu lén lút chạy về được.

Cố Tu Qua uống rượu Trương Tiểu Miêu đưa tới. Trước kia ở Đông Bắc gã từng làm hồ tử, rượu thịt không rời tay, sau này đi lính, trong bộ đội không được uống rượu nên gã cũng uống ít dần. Hôm nay Trương Tiểu Miêu đưa rượu tới gợi lên cơn thèm, thế là ăn xong gã đường hoàng uống một chút rượu.

Sau khi trời tối, Cố Tu Qua tự mình dẫn Trương Tiểu Miêu về.

Trương Tiểu Miêu không muốn đi, cò kè kéo dài thời gian. Cậu hỏi Cố Tu Qua: “Mấy anh định bao giờ thì tiến công?”

“Tiến công?” Cố Tu Qua liếc mắt nhìn cậu.

Vẻ mặt Trương Tiểu Miêu thành thật: “Lẽ nào mấy anh chỉ định ở đây canh chừng lô cốt thôi sao? Khi nào mới chủ động xuất kích, đánh giặc về?”

Cố Tu Qua nở nụ cười: “Cấp trên chỉ ra lệnh cho tôi phòng thủ. Có muốn chủ động xuất kích cũng không được, trong tay không đủ vật tư.”

Trương Tiểu Miêu kinh hãi: “Lẽ nào anh không định đánh lại? Vậy bao giờ mới có thể đòi lại những nơi giặc đã cướp?”

Cố Tu Qua lười nói với cậu.

Trương Tiểu Miêu đâu chịu nghe theo, cứ mãi dây dưa chuyện này: “Nếu em không đưa chìa khóa tới cho các anh, vậy các anh tính sao đây? Cứ ở đó trông cái xác rùa bất động kia à? Mấy anh em bọn em chỉ chờ đoàn trưởng anh nói đánh, bọn em sẽ giúp các anh đánh lại! Đuổi giặc Nhật về!”

Cố Tu Qua uống rượu, nhiệt khí cũng sục sôi, bị cậu ta dây dưa như vậy, cười lạnh nói: “Nếu đổi người khác đến đây, trận này sẽ không đánh lại. Nhưng một khi tôi ở đây, thì tôi thực sự có dự định đánh lại.” Gã chỉ đỉnh núi nơi giặc Nhật đang trú đóng ở phía xa xa, nói: “Thấy đỉnh núi không?”

Trương Tiểu Miêu gật đầu liên tục.

Cố Tu Qua nói: “Gia gia tôi đang ở đó chờ. Đợi đến khi có thời cơ, tôi sẽ dẫn người đi giành đỉnh núi kia lại. Ở đây gió Đông Nam thổi, vừa hay núi theo hướng Tây Bắc. Chắc đại doanh Nhật ở dưới đó. Một khi có cơ hội, tôi sẽ cho than, đá, xăng, rơm rạ vào một cái sọt, đốt từ trên núi rồi lăn xuống, như vậy có thể đốt doanh trại Nhật, đốt lương thảo và đạn dược của chúng, bọn chúng không lùi cũng phải thối.” (thối trong từ thối lui)

Trương Tiểu Miêu nghe xong thì mừng rỡ: “Đoàn trưởng, anh định khi nào thì đánh?”

Quả thật Cố Tu Qua có ý định này, nhưng gã chỉ nói chứ chưa lên kế hoạch cụ thể. Giờ gã không thể đánh trực diện, chỉ có thể đợi thời cơ thích hợp. Nếu muốn thu hút quan trên thì phải nhân cơ hội ở chiến trường này. Nhưng mấy chuyện này có nói Trương Tiểu Miêu cũng không hiểu, vì vậy gã phất tay: “Không tới phiên các cậu giúp đỡ. Đợi tôi lên kế hoạch xong, sớm muộn gì cũng đánh lại! Tôi còn muốn dẫn các anh em đi đòi Đông Bắc về!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui