Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Sáng sớm Diệp Vinh Thu và vài cậu lính thay trang phục thường dân, đi tới Vũ Xương.

Hoàng Mộ phái một nhóm năm người đi theo bảo vệ Diệp Vinh Thu, sáu người họ chia làm hai tốp lần lượt vào thành Vũ Xương.

Vũ Xương bị Nhật chiếm giữ, ra vào đều cần giấy thông hành, Hoàng Mộ đã giúp đám Diệp Vinh Thu chuẩn bị xong giấy thông hành. Nếu như là mấy năm trước, muốn trà trộn vào thành sẽ không dễ dàng như vậy, còn bây giờ thì không quá khó khăn như trước kia nữa. Từ hai năm trước, Mĩ đã tuyên chiến với Nhật, Nhật và Trung cũng đã chiến tranh sáu năm, quốc lực đã trống rỗng từ lâu, Nhật cũng không còn điên cuồng cướp đoạt lãnh thổ và tài nguyên Trung Quốc như trước kia nữa, những nơi bọn chúng chiếm đóng đều như vậy, nếu bọn chúng binh lực không đủ sẽ cho người Trung quản lý người Trung, mà những người quản lý kia chính là Hán gian. Nơi đây ngư long hỗn tạp, các gián điệp tình báo viên đều phát triển củng cố thế lực mình, ngược lại càng khiến tình hình ở chiến khu thêm phức tạp.

Lần này Diệp Vinh Thu tới Vũ Xương, Hoàng Mộ cũng không để anh tới tìm người không mà còn sắp xếp cho anh nhiệm vụ, muốn anh điều tra về xuyên quân một chút.

Xuyên quân chính là bộ đội của quốc dân đảng ở trong chiến khu 9. Nhưng xuyên quân cũng không phải lực lượng kháng Nhật.

— nói chúng là Hán gian cũng không chính xác, nhưng bọn chúng thật sự khiến người ta phải khinh thường.

Đám xuyên quân này cũng đã ở Ngạc Nam chừng bốn năm năm, thời gian lâu như vậy, cũng không phải là chúng không có xung đột với giặc Nhật, nhưng so với những thủ đoạn chúng nghĩ ra để đối phó với quân cộng thì mấy cuộc xung đột kia rất rất nhỏ. Phần lớn thời gian, bọn chúng coi như không thấy những kẻ xâm chiếm quốc thổ mà dồn gần như toàn bộ tâm tư vào quân cộng. Tất nhiên những việc này đều phải có chỉ thị từ cấp trên, nhưng bọn chúng nguyện ý làm theo chỉ thị. Bọn chúng tận tâm tận lực đối phó với quân cộng, thảm án Bình Giang nổi tiếng ấy cũng là do bọn chúng mà ra.

Với việc này, quân Nhật ngồi ngoài tự nhiên hưởng thành quả.

Quân Nhật tiểu nhân đã hoành hành ngang ngược trên đất Trung nhiều năm. Chiến tuyến kéo dài, phần lớn đều đã rơi vào tay giặc, hậu phương lại bị đế quốc Mĩ để ý, căn bản Nhật không phái quá nhiều người tới thống trị những lãnh thổ mà chúng đã xâm chiếm được từ Trung. Từ lúc chiến tranh mới xảy ra cho tới bây giờ, phần lớn bọn chúng đều đào tạo những người dân Trung đã bán mạng cho bọn chúng để quản chính người Trung. Nhưng không phải người Trung nào cũng dễ dàng điều khiển, cho nên bọn chúng tìm cách khơi mào chiến tranh, để dân Trung tự đấu đá lẫn nhau, không có thời gian để phản kháng bọn chúng.

Gần đây đám xuyên quân nhận được một kho pháo Anh quốc chế tạo, nghe nói có chỗ pháo kia thì sức chiến đấu của các đoàn đội sẽ tăng hẳn lên, cho nên bọn chúng rất xem trọng số pháo này, đi đường còn phái người theo hộ tống. Chuyện vận chuyển vũ khí mới vốn là một bí mật, nhưng cái thời loạn này thì làm gì có cái gọi là bí mật chân chính, tin này cuối cùng cũng đến tai Tân Tứ Quân. Tân Tứ quân hết sức kiêng dè với thứ vũ khí mới này của chúng, thủ trưởng vừa hay tin liền đứng ngồi không yên, muốn thăm dò xem con át chủ bài mới này. Đám Diệp Vinh Thu không thể nào tiếp xúc trực tiếp với loại pháo mới này được, dù sao cũng là pháo lớn, thể tích không nhỏ, nhưng nếu Diệp Vinh Thu có thể trông từ xa xem rốt cuộc kia là thứ vũ khí gì, uy lực lớn đến đâu, dù ít dù nhiều Tân Tứ quân cũng có thể dựa vào đó để nghĩ ra biện pháp đối phó.

Nhưng đám Diệp Vinh Thu không biết tuyến đường quốc quân vận chuyển pháo, bọn họ chỉ có thể trốn trong thành trước, sau đó sẽ tìm cơ hội điều tra.

Vào Vũ Xương xong, hai tốp chia ra gặp lại nhau trong quán rượu nhỏ. Ông chủ quán rượu nhìn họ gật đầu, mọi người đều hiểu, ông chủ này cũng là đồng chí.

Trong quán rượu vốn có hai người đồng chí. Hai tốp đám Diệp Vinh Thu chia ra ngồi xuống, hai người đồng chí kia rời đi, lúc đi ngang qua bàn Diệp Vinh Thu, họ len lén đưa tờ giấy cho tiểu đội trưởng Khưu Tiến Bộ.

Tiểu đội trưởng Khưu Tiến Bộ nói: “Bọn họ là đồng chí giao ban, giờ chúng ta tới nhận nhiệm vụ thì họ đi.”

Khưu Tiến Bộ nhân lúc xung quanh không có ai chú ý, len lén mở tờ giấy ra nhìn, sau đó giấu đi. Trước đó đám Diệp Vinh Thu đã hiểu đại thể lần này nhận nhiệm vụ phải làm những gì, nhưng Khưu Tiến Bộ vẫn giải thích lại một lần nữa. Anh ta chỉ về phía căn nhà đối diện quán rượu, nhỏ giọng nói: “Nhìn cánh cửa sơn màu đỏ kia đi, trong đó có một lão đầu, chắc đoàn trưởng từng đề cập về lão Quách đầu cho mọi người rồi. Ông ta rất có tiếng ở Vũ Hán, đó giờ vẫn làm việc cho quốc dân. Lần này quốc quân muốn vận chuyển vũ khí, bởi muốn tránh Nhật và tránh đặc vụ ngầm của ta nên có rất nhiều ải. Đồng chí ban nãy nói cho tôi biết, hai ngày này lão Quách đầu không ra khỏi cửa, chắc ông ta sẽ sớm ra thôi. Chúng ta theo dõi ông ta, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.”

Diệp Vinh Thu ưu tư liếc nhìn cánh cửa đỏ.

Bây giờ, thế lực quân cộng khẳng định không thể bằng quốc quân, liều mạng không phù hợp với tình hình thực tế, huống hồ bọn họ cũng không có ý định liều mạng với quốc quân, quân xâm lược vẫn còn đó, nhất định phải đuổi giặc Nhật ra ngoài, mâu thuẫn quốc cộng thì để sau. Đối với sự công kích của quốc quân, phần lớn thời gian họ vẫn giữ thái độ né tránh, chỉ khi nào thực sự không tránh được mới đánh nhau bằng vũ khí.

Thái độ của Diệp Vinh Thu với quốc quân cũng rất mâu thuẫn. Thoạt đầu anh ở quốc quân, tuy rằng chuyện nhập ngũ là ngoài ý muốn, nhưng ít nhiều gì thì anh cũng đã ở trong đoàn quốc quân gần một năm, thời gian này cũng đủ để anh hiểu rất nhiều chuyện. Hiện nay quốc dân đảng đang là đảng nắm quyền, nhưng thế lực của quốc dân đảng rất phức tạp, phe cánh san sát, tuy cùng đảng nhưng lại lục đục đấu đá lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt. Bộ đội chính quy và bộ đội không chính quy cũng không thể so sánh với nhau. Có đoàn tích cực kháng Nhật, từ kháng chiến đến nay luôn chịu tổn thất nặng nề, thậm chí không ít đội không chính quy đã bị tiêu diệt. Nhưng cũng có những đội vô tâm kháng Nhật, thậm chí còn trong ứng ngoài hợp với quân Nhật, cùng diệt trừ thế lực cộng. Trước đây Diệp Vinh Thu gia nhập đoàn của Cố Tu Qua, Cố Tu Qua là một người đoàn trưởng không có ác cảm với phần tử cộng, gã chỉ huy dẫn đầu đi kháng Nhật, nhưng cuối cùng đều hi sinh trên chiến trường. Bởi từng trải qua những chuyện như vậy nên Diệp Vinh Thu không thể có suy nghĩ phản cảm với quốc dân đảng, thậm chí khi anh biết trong đảng quốc dân tồn tại những kẻ không chuyên tâm kháng Nhật mà nghĩ cách tàn sát đồng bào thì cảm thấy khiếp sợ và vô cùng đau đớn không sao nói nên lời.

Tiểu Triệu nói: “Lão Quách đầu kia giờ vẫn ở nhà sao? Chúng ta cứ ngồi đây coi chừng, nhỡ ông ta đi rồi thì làm sao bây giờ? Hay là đi tới gõ cửa thử?”

Khưu Tiến Bộ và Diệp Vinh Thu vội kéo cậu lại: “Đừng manh động.”

Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, họ cũng đưa Tiểu Triệu đi cùng. Thật ra chuyện có nên đưa Tiểu Triệu đi không cũng khiến mọi người tranh cãi lớn. Cái cậu Tiểu Triệu này, trẻ tuổi, thân thủ tốt, bắn súng cũng rất cừ, quan trọng là cậu rất trung thành và tận tâm với Diệp Vinh Thu, là người bảo vệ Diệp Vinh Thu tốt nhất. Nhưng nhược điểm của cậu là tính cách quá xung động, cũng không có lòng dạ, dễ bị địch lừa gạt, nếu không kìm được tính cách này thì rất dễ gây chuyện xấu. Tiểu Triệu nghe nói Diệp Vinh Thu muốn tới chiến khu, nằng nặc đòi đi bằng được, Hoàng Mộ, Trương Thanh và Khưu Tiến Bộ bàn bạc nửa ngày, cuối cùng vẫn để Diệp Vinh Thu quyết định xem có nên đưa Tiểu Triệu đi cùng không. Cuối cùng Diệp Vinh Thu đồng ý dẫn Tiểu Triệu theo, cũng đảm bảo sẽ trông nom cậu ấy, không cho cậu làm xằng làm bậy, Tiểu Triệu cũng tự vỗ ngực hùng hồn tuyên bố sẽ coi Diệp Vinh Thu như sinh mệnh mình.

Bị Diệp Vinh Thu ngăn cản, Tiểu Triệu ngoan ngoãn ngồi yên.

Kế đó, đám họ vừa làm như không có chuyện gì mà ngồi uống trà, vừa như vô tình liếc nhìn cánh cửa phía đối diện. Khưu Tiến Bộ nói với Diệp Vinh Thu, giọng nhẹ vô cùng: “Nghe nói cậu muốn tìm Yamadera Kou.”

Diệp Vinh Thu nghe thấy cái tên này, cả người hơi run lên, biên độ không quá lớn, nhưng không thể tránh khỏi ánh mắt của Khưu Tiến Bộ. Khưu Tiến Bộ nói: “Dựa theo báo cáo của tình báo, Yamadera Kou cũng có quan hệ với lão Quách đầu. Lão Quách đầu tuy ngầm hoạt động cho đảng quốc đân, nhưng muốn sống ở Vũ Xương thì không thể không có quan hệ mờ ám với Nhật ngụy. Đến lúc đó không chừng chúng ta sẽ gặp được Yamadera Kou.”

Thoạt nhìn Diệp Vinh Thu rất bình tĩnh: “Vậy sao?” Nhưng giọng anh có chút run rẩy.

Khưu Tiến Bộ híp mắt, như có điều suy nghĩ mà quan sát Diệp Vinh Thu.

Lần này vào thành anh cũng có mục đích, không chỉ để bảo vệ Diệp Vinh Thu hoàn thành nhiệm vụ, mà anh còn có một chuyện quan trọng khác cần phải làm. Cũng không phải tổ chức không tin tưởng Diệp Vinh Thu, nhưng ai cũng biết cái người tên Hắc Cẩu kia có ảnh hưởng lớn tới nhường nào với Diệp Vinh Thu, nếu khi tìm được, cái người tên Hắc Cẩu kia là thường dân thì tốt, nhưng vạn nhất Hắc Cẩu làm Nhật ngụy hoặc hoạt động cho phe cánh của quốc dân, đến khi Diệp Vinh Thu tìm được, không biết liệu có ảnh hưởng gì tới con đường cách mạng của anh không? Nhiệm vụ của anh là phải xem chừng Diệp Vinh Thu, nếu Diệp Vinh Thu bước lên vách núi, anh sẽ kéo Diệp Vinh Thu dừng trước vực thẳm.

Đợi chừng nửa giờ, cánh cửa phía đối diện đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, áng chừng hơn sáu mươi tuổi đi ra ngoài. Người nọ đi ra đóng cửa lại, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh một cái, sau đó kéo thấp mũ xuống đi về hướng Nam.

Khưu Tiến Bộ nói: “Lão Quách đầu ra rồi, chúng ta mau đứng lên.”

Mọi người vội vã rời quán trà, đuổi theo hướng lão Quách đầu vừa đi.

Nhóm họ có tổng cộng sáu người, nếu tất cả cùng hành động sẽ gây sự chú ý, bởi vậy nên trước khi hành động họ tản ra. Diệp Vinh Thu, Tiểu Triệu và Khưu Tiến Bộ cùng một tốp, ba người còn lại chia làm hai tổ nhỏ, giả vờ như không biết nhau, chia đường ra theo dõi, hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt sau.

Lúc đi đường lão Quách đầu vô cùng cảnh giác, lúc đi đều chọn nơi ít người nhất để đi, hễ tới một ngõ nhỏ không người lại len lén nhìn xung quanh một lượt, đề phòng có người bám theo. Có một đồng chí đang theo dõi bị ông ta nhìn thấy, để không đánh rắn động cỏ, không thể làm gì hơn là rút lui từ bỏ việc theo dõi.

Khưu Tiến Bộ vốn là người Vũ Xương, rất thông thuộc địa hình nơi này, anh nhìn đường lão Quách đầu đi rồi dự đoán đường ông ta sẽ đi tiếp, dọc đường theo dõi rất thuận lợi, cũng không để ông ta nhìn thấy.

Hai mươi phút sau, lão Quách đầu đi tới trước một căn nhà dân hẻo lánh. Ông lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, sau đó gõ cửa nhà. Động tác gõ của ông ta rất có quy luật, đầu tiên gõ nhẹ một chút, sau đó gõ hai nhịp, sau đó lại gõ ba nhịp, cuối cùng gõ hai nhịp rồi dừng lại, yên lặng chờ.

Chốc lát sau, cửa mở ra, lão Quách đầu đi vào.

Khưu Tiến Bộ nhỏ giọng phân phó cho một cậu lính: “Cậu đi liên lạc với đồng chí trấn thủ ở Vũ Xương của chúng ta, để họ điều tra một chút xem đây là nhà của ai.”

Cậu lính kia đáp một tiếng, yên lặng quan sát bốn phía xung quanh, nhớ kỹ nơi này.

Đám Diệp Vinh Thu đợi bên ngoài gần hai mươi phút, lão Quách đầu đi ra, vội vã đi về một hướng khác, nhìn con đường ông ta đi, có vẻ không phải đường về nhà.

Khưu Tiến Bộ nói: “Lần này ông ta đi, rất có thể sẽ liên quan đến tuyến đường vũ khí được vận chuyển, có lẽ sắp tới ông ta sẽ đi tìm người khác, chúng ta tiếp tục bám theo.”

Không cần anh ta nói mọi người đều hiểu. Đưa pháo qua thành Vũ Xương, nếu không muốn bị người khác phát hiện thì không thể chỉ thông đồng với một ải. Vì Lão Quách đầu làm cho quốc dân nên giờ chắc chắn phải liên hệ với không ít người. Họ không bỏ qua từng tuyến lẻ, có lẽ như vậy sẽ thăm dò được hành động của quốc quân.

Lão Quách đầu đã rời đi, Diệp Vinh Thu và Khưu Tiến Bộ vội vã đi theo. Lúc đi ngang qua căn nhà lão Quách đầu vừa vào, Diệp Vinh Thu không kiềm được mà khẽ liếc nhìn cánh cửa đóng chặt. Anh chỉ hận không thể đạp cửa xông vào, xem rốt cuộc bên trong có ai, có phải người lòng anh đang đợi hay không.

Ra đường cái, lão Quách đầu lại bắt đầu đi đường vòng, nhờ có sự thông thạo địa hình Vũ Xương của Khưu Tiến Bộ mà họ có thể đi theo, cũng không bị lão ta phát hiện.

Một lúc lâu sau, lão Quách đầu rẽ vào một con hẻm nhỏ. Đám Diệp Vinh Thu sợ bị phát hiện nên không đi vào cùng. Một lúc sau cũng không thấy lão Quách đầu đi ra, ông ta ở yên trong con hẻm đó.

Đám Diệp Vinh Thu trở nên căng thẳng.

Lão Quách đầu không đi ra có hai khả năng, một là ông ta đã phát hiện có người bám theo, cho nên cố ý dừng lại, cảnh cáo kẻ bám đuôi khả năng thứ hai là, người ông ta đợi hẹn gặp nhau trong con hẻm này.

Khả năng thứ nhất là bết bát nhất, nhưng lão Quách đầu tạm thời không có hành động gì, cũng không có bất cứ biểu hiện gì kì quái, cho nên khả năng này không cao. Nếu là khả năng thứ hai, vậy có thể thấy rõ người ông ta hẹn gặp là một người thần bí, hành tung bất định, sợ bị các thế lực khác truy bắt cho nên không hẹn nhau tại một địa điểm cụ thể mà lại hẹn lão Quách đầu ngoài này.

Con đường này là nơi hẻo lánh vắng vẻ nhất ở Vũ Xương, nơi đây từng bị bom Nhật oanh tạc qua, chỉ còn lại chỗ gạch ngói vỡ, từ lâu không có người sinh sống. Đám Diệp Vinh Thu không biết người lão Quách đầu hẹn sẽ đi từ phía nào, rất sợ bị bại lộ, bởi vậy nên trốn trong một căn nhà dân lung lay sắp đổ.

Đến thở mạnh họ cũng không dám, chỉ im lặng lắng nghe, rình động tĩnh bên ngoài cửa sổ.

Cũng không biết qua bao lâu, con phố yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

“Cộp, cộp, cộp.” Có một người không nhanh không chậm đi về phía này.

Tiểu Triệu vội vã hướng về phía cửa sổ nhìn, muốn nhìn rõ xem người đến tột cùng là ai. Khưu Tiến Bộ vội kéo cậu về, hung tợn trừng mắt. Căn nhà này bị tàn phá nghiêm trọng, có thể tìm một nơi che ba người không dễ dàng gì, Tiểu Triệu khẽ động, cậu có thể thấy người khác, nhưng không rõ người kia có thấy cậu hay không! Tuy rằng họ rất muốn biết người lão Quách đầu đợi là ai, nhưng không thể hấp tấp, đáng lẽ ra phải nhân lúc người nọ chạm mặt lão Quách đầu rồi len lén nhìn mới phải, cái cậu Tiểu Triệu này đúng là chỉ biết gây rắc rối!

Tiểu Triệu bị kéo lại, có chút ủy khuất, không biết mình sai ở đâu. Diệp Vinh Thu nhìn cậu lắc đầu, ý bảo cậu yên lặng đợi, Tiểu Triệu bĩu môi, không thể làm gì hơn là co người lại.

Họ căng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rất sợ người kia thấy Tiểu Tiệu, nhưng nhịp bước chân của người kia không thay đổi, bước đi vô cùng tùy tính, xem ra cũng chưa thấy Tiểu Triệu, điều này khiến họ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không biết vì sao, tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần, Diệp Vinh Thu cũng càng lúc càng căng thẳng, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, tim đập mỗi lúc một nhanh, như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.

Anh không biết có phải mình đã điên rồi hay không, mặt mũi người kia thế nào anh còn chưa nhìn thấy, giọng nói thế nào cũng chưa được nghe, nhưng chỉ nghe tiếng bước chân thôi anh đã có cảm giác thân thuộc từ rất lâu, cảm giác chộn rộn lấp đầy tâm trí.

Lúc này, anh khó có thể tỉnh táo được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui