Cuộc đời mỗi người sẽ vì một thứ gì đó trong tim, bạc mạng tìm kiếm, hay chỉ để bảo vệ một thứ gì đó.
Và thử đó gọi là TÌNH.
Nếu bạn có tình, bạn mới được coi là một con người thực sự.
....
Echizen, tỉnh Fukui, Nhật Bản, tháng 1 năm 2004.
Một vụ băng tan xảy ra gần bờ biển khiến nhiều người thiệt mạng, gia đình của Fujiwara Hana đã chuyển đến Osaka sinh sống, chỉ còn mỗi cô ở lại để chờ nhận tấm bằng đại học.
Ngày 20 - 2, đúng sinh nhật lần thứ 23 của Hana cũng là ngày cô vừa nhận tấm bằng và đang đi đến ga tàu để gặp lại gia đình sau nhiều ngày xa cách.
Tiết trời trở nên ấm hơn khi đã sang mùa xuân, tiếng còi xe inh ỏi * ting ting...*
" Ah..." một chiếc xe sang trọng bất ngờ đâm vào chân.
Hana chưa kịp định thần, xém một chút đã bỏ mạng vì cái tội qua đường không nhìn ngó.
* Cạch * cửa xe mở ra.
Kimura Tomu- con quỷ hút máu sống chung với con người hơn 1000 năm, anh là thầy giáo dạy vẽ ở trường Tama, nhan sắc thuộc hàng cực phẩm, mũi cao, mày rậm, gương mặt góc cạnh đẹp như tượng tạc.
Anh cúi người, khẽ giọng hỏi " Cô không sao chứ ? "
" Không...không..." Hana ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông lịch lãm trước mặt, vẻ đẹp khiến cô xém chút rung động.
Đồng thời, đập vào mắt Tomu là gương mặt y đúc với Watanabe Anna - người ơn và cũng là người yêu cũ đang mang bệnh nặng của anh.
Hana cố đứng dậy vội trả lời :
" Vâng, tôi không sao...xin lỗi vì đã ngán đường anh ! "
Tomu như chết lặng vài giấy, lại nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng bình tĩnh, ân cần hỏi han Hana.
" Cô ổn chứ ? "
Đôi mắt xanh chớp liên tục, cô vội đáp :
" Tôi ổn...!chỉ bị trầy sơ thôi...ngại quá !
Tôi đi không nhìn đường..."
" Cô không sao thì tốt ! " Tomu lịch sự đưa tay dìu Hana sang một bên.
Chuyến tàu tiếp theo vừa đến, anh còn chưa kịp kiểm tra vết thương, cô nàng đã vội vã gạt tay, xin lỗi leo lên tàu rời đi mặc cho chân chảy máu.
Tomu lặng thinh một lúc lâu, người con gái vừa gặp quá giống với người ơn của anh, từ đôi mắt xanh đến mái tóc nâu, chỉ có mùi hương là khác biệt.
May mắn, anh đã kịp đánh dấu lên người cô, anh quay người vào trong xe, lập tức cho thuộc hạ điều tra thân phận cô gái đó.
Gần 1 tháng sau cũng có kết quả, Hana và Anna không cùng huyết thống, nhưng điều may mắn hơn cho Tomu khi biết tin, Hana kia mang nhóm máu AB âm tính, tỉ lệ hòa hợp dòng máu với Anna rất cao.
Cơ hội anh cứu sống Anna để trả món nợ ân tình đã đến như một phép màu, anh lên kế hoạch để gặp lại Hana lần nữa, lấy máu cô ấy đổi lấy mạng sống cho Anna.
....
Bốn tháng sau , Hana đi bộ trên con đường về nhà, chiếc xe sang xịn chạy lướt qua chắn trước cô.
Trái tim nhỏ bé bắt đầu đập mạnh vì lo sợ những kẻ bắt cóc, cô thủ thế chuẩn bị chạy.
Giọng nói lớn từ trong xe truyền ra khiến cô dừng chân lại.
" Này cô ! Còn nhớ tôi chứ ? "
Tomu từ từ bước ra khỏi xe, anh nở nụ cười thân thiện với Hana.
Cô liên tục lắc đầu vì chẳng nhận ra người chỉ gặp có 1 lần, Tomu rất nhã nhặn, nhắc lại vụ việc lần trước.
Bấy giờ cô nàng ngốc nghếch mới nhận ra anh, cô lại lo sợ, lắp bắp hỏi :
" Anh...anh...tìm tôi có chuyện gì vậy ? "
" Ah...tôi không tìm cô !
Vô tình đi ngang đây gặp được cô, tôi muốn hỏi thăm sức khỏe của cô thôi ! " anh mỉm cười, nụ cười pha chút ẩn ý, vốn việc gặp lại cô là do anh cố tình sắp xếp.
Hana cười phá lên, lòng ngẫm nghĩ, may mà anh không bắt đền vụ việc trước, cô vỗ ngực mấy cái, bảo bản thân vô cùng khỏe mạnh.
Nhờ Tomu dừng xe kịp thời nên cái mạng nhỏ của cô vẫn còn giữ lại được.
Thấy cô gái ngây thơ trước mặt cười hớn hở, bầu không khí cũng giảm bớt căng thẳng, Tomu lợi dụng thời cơ, nhanh trí dùng chiêu thả thính, mời Hana một ly cà phê để làm quen.
" À...vậy thì hơi phiền anh rồi nhỉ ! " Hana e ngại, khua khua tay mình.
Tomu hiểu ý cô, mặt dày không cho cô cơ hội từ chối, anh nhã nhặn kiếm một lí do hợp lí.
" Không đâu !
Coi như tôi mời cô vì vụ lần trước đâm phải cô vậy ! "
Ban đầu Hana có ý định từ chối nhưng vì thấy Tomu nhiệt tình mà gật đầu đồng ý, cộng thêm cô mê mẩn trước nhan sắc tuyệt vời của anh, nhất là đôi mắt có màu cầu vồng hiếm có kia.
Tomu cúi người mời Hana vào một quán cà phê ở gần đó, anh chọn một ly Capuchino dừa còn cô gái kia thì lại dùng một ly cà phê đen không đường.
Sở thích kì lạ khiến Tomu có chút ngạc nhiên, chẳng có cô gái nào lại uống cà phê không đường cả.
Anh cười dịu dàng, hỏi thăm đến vết thương của Hana, cô ngượng ngùng đáp lại :
" Nhờ anh dừng xe kịp nên trầy sơ...nó đã khỏi lâu lắm rồi...
Và anh...đừng lo nó không để lại sẹo đâu ! "
Tomu gật đầu, anh tự giới thiệu bản thân mình với Hana, công việc và cả chỗ ở, đặc biệt ngôi nhà anh sống cũng không xa với nhà của Hana.
Cộng thêm, việc Tomu là thầy giáo dạy vẽ, bộ môn yêu thích nhất của Hana, cô lại càng có hảo cảm, lộ rõ vẻ thích thú với người đàn ông lịch thiệp này.
Tới nổi, trên trán viết rõ ba chữ " rất thích anh " mà ngay cả Tomu nhìn vào mặt cô cũng đọc được.
Con quỷ xảo quyệt biết cô đã mắc câu, liền mở một lời đề nghị, muốn Hana đến nhà mình chơi một bữa, cùng ngắm những bức họa do anh vẽ, tạo cơ hội để anh tiện ra tay lấy mạng cô.
Nghe lời đề có vẻ hấp dẫn, thế nhưng vừa mới quen biết làm sao Hana có thể ngu ngốc tới mức đồng ý vội vàng, cho dù cô khá thích anh thì cũng không thể, cô luôn dè chừng bất kì mối quan hệ nào tiến triển quá nhanh chóng.
Cô lắc đầu từ chối rồi chuyển sang nói chuyện khác, Tomu biết cô cảnh giác, không nóng lòng dồn ép, sợ bại lộ chuyện sẽ mất đi con mồi, xuôi theo ý cô, cả hai trò chuyện một lúc lâu rồi cũng tạm biệt rời đi.
....
Buổi tối ở nhà, Hana nhớ lại khoảnh khắc lúc sáng, cô ngẫm nghĩ không biết tại sao lúc đó bản thân không hỏi nhiều điều gì về Tomu, mà chỉ nghe anh ta tra hỏi mình, càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Có lẽ, tâm trí cô lúc đó đã bị Tomu thâu tóm, nên cái miệng nhỏ chẳng thể thốt nên lời, cô nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm giác nặng lòng bỗng dưng xuất hiện.
Đã rất lâu cô chưa có tình cảm đặc biệt với ai, kể từ ngày cô bị người khác bỏ rơi để theo đuổi sự nghiệp.
Bỗng dưng, Tomu xuất hiện lại làm lòng cô nhốn nháo, dù chẳng quen biết gì nhiều, nhưng ở bên cạnh Tomu cô lại cảm thấy anh giống như một nam châm, phóng ra lực từ rất mạnh thu hút tâm trí cô.
" Thật kì lạ ! Cảm giác này là sao chứ ? " miệng Hana lẩm bẩm.
Rồi, cô thở dài, cắt ngang suy nghĩ mông lung, tiện tay đóng cửa sổ lại quay người vào chiếc giường thân yêu, cô với lấy chú gấu bông, nhìn nó một lúc lâu, đôi mắt cô mệt mỏi cũng nhắm lại.
Con quỷ hút máu lúc sáng đã gặp, không biết bằng cách nào mà Tomu lại tìm ra nhà Hana và lẻn vào phòng cô, nhìn vẻ yêu kiều đang say giấc.
Bàn tay hư hỏng sờ vào phần xương quai xanh của Hana, anh như muốn cắn một miếng, uống thử dòng máu tươi đang chảy trong huyết quản.
Nhìn cô ngủ say sưa, anh càng thèm khát một cách kì lạ, gương mặt đặc biệt kia tự dưng khiến anh không nở ra tay giết cô.
Hể anh giơ móng vuốt sắc nhọn xuống, gương mặt kia lại biến tấu, anh nhìn ra Anna, không thể nào xuống tay ngay lúc ấy.
Anh bịn rịn, khó chịu, do dự rồi lại do dự, cuối cùng cũng từ bỏ.
Đây là lần đầu tiên Tomu tha mạng cho con mồi, anh khẽ đặt nụ hôn lên trán cô, thoắt cái đã biến mất.
Hana cũng giật mình tỉnh giấc, cảm giác ngột ngạt làm cô thấy sợ hãi, như có ai đó đang theo dõi mình.
Căn phòng lạnh lẽo càng làm cô khó thở, cô lại mở tung cửa sổ nhìn lên bầu trời mới bình tâm lại được.
Tiếng đồng hồ * tích tắc *, kim đã chỉ vào 2h sáng, Hana ngồi cạnh cửa sổ một lúc cũng mệt mà ngủ thiếp đi không hay.
Tomu vẫn chưa hề rời đi, anh đứng ở một góc khuất nhìn lên hướng Hana, một nụ cười quái dị nở trên môi.
" Anh không giết em nữa ! " anh lẩm bẩm, sau đó rời đi.
Dường như, Tomu cảm giác có điều gì đó đặc biệt ở Hana, làm thay đổi suy nghĩ giết cô để lấy máu !