Đoá Hoa Giữa Khói Lửa

...

Pershing vẫn cần điều trị tích cực, nhưng nhờ có Katyusha mà anh đang khá lên từng ngày. Ngày đầu điều trị anh còn không thể đi lại, thở gấp và khó, cần bình dưỡng khí hỗ trợ hô hấp. Nhưng giờ đây, anh đã có thể hoạt động bình thường, anh hoàn toàn có thể đi lại và vận động như thường

Katyusha: -Nay anh chạy được rồi cơ à? Mới ngày nào tôi tìm thấy anh trong trạng thái thừa sống thiếu chết... Thực ra tôi biết lý do anh hồi phục nhanh như vậy rồi. Tôi cũng có tham gia vào việc khám sức khoẻ cho anh, thì tôi có biết được lý do anh hồi phục nhanh như vậy là do việc sản xuất tế bào gốc để thay thế tế bào tổn thương của anh cũng gấp 2 lần người thường, anh có biết tại sao không? Kiểu di truyền hay lý do đặc biệt nào đó?

Pershing: -Đi mà hỏi bố tôi... Tôi biết sao được? Từ bé tôi đã thế này rồi...

Katyusha: -Nhưng mà Pershing... Tôi có cảm giác là anh với người đeo mặt nạ đã túm tóc tôi...có quen anh? Tôi có nghe được tiếng trò chuyện của 2 người khi mà rời đi, nhưng lúc đó tôi sợ quá nên không để ý 2 người nói gì.

Pershing: -Thằng anh tôi đấy...

Katyusha: -Anh trai của anh sao??? Anh em tương tàn vậy à??? Nếu đó là tôi với các chị thì đã không có bắn nhau!! Sao con trai bọn anh cứ giải quyết bằng nắm đấm vậy...?

Pershing chỉ biết cười trừ, đâu thể kể cho Katyusha biết quan hệ phức tạp của anh với gia đình anh. Với cả lúc đối mặt với Jumbo, Pershing đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng dẫn đến cuộc ẩu đả, anh đã giết 3 người đồng đội của Jumbo ngay trước mặt anh ta, điều đó cũng khiến Jumbo thực sự sôi máu và rơi vào trạng thái kích động. Cũng như Pershing, Jumbo là một người yêu nước, vậy nên điều này đã khiến Jumbo coi Pershing như kẻ địch, vì chỉ có kẻ địch mới thẳng tay bóp cò giết đồng đội của Jumbo như vậy

Pershing: -Chuyện dài lắm...

Đột nhiên, trong vô thức, để thoát khỏi sự im lặng của anh trước câu hỏi của Katyusha, Pershing lên tiếng với một câu không thể nào phù hợp với tính cách của anh

Pershing: -Với cả cô nói nhiều về gia đình cô nhỉ... Cho tôi nghe thêm với...

Katyusha: -Anh có còn là Pershing không đấy?

Pershing cũng tự thấy bản thân không còn là bản thân. Anh cũng bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình sau khi hỏi Katyusha câu đó. Sao cứ ở cạnh Katyusha càng lâu, anh lại càng có dấu hiệu thay đổi rõ rệt ở tính cách

Katyusha: -Pershing tôi biết sẽ không hỏi về đời tư... Hay anh bị đập đầu nên tính cách thay đổi?


Trong vô thức, Katyusha đặt hai tay lên má Pershing, dí sắt mặt vào anh. Hai người giữ nguyên được như vậy một lúc lâu. Pershing ngạc nhiên vì hành động kỳ lạ này, cứng như anh nhưng tim vẫn lỡ một nhịp. Sau một khoảng thời gian, Katyusha mới nhận ra mình đang làm gì, cô lập tức thu tay lại và tạo thêm khoảng cách giữa 2 người họ, mặt cô đỏ bừng lên. Cô không dám nhìn mặt anh trong 2 phút, một khoảng thời gian im lặng đến đáng sợ

Katyusha: -C-coi như anh chưa thấy gì hết nhé...

Pershing:...

Katyusha:...

Thiếu tướng Hans bước vào, phá vỡ sự im lặng của 2 người

Hans: -Chào anh Pershing và con gái-...

Katyusha:...

Pershing: -Chào Thiếu tướng...

Hans: -Tôi sẽ không hỏi chuyện gì vừa xảy ra... Vào chủ đề chính, cậu Pershing, tôi cần nói chuyện với cậu...

Pershing: -Về vụ tấn công ư? Sao họ có thể lọt lưới phòng không vậy?

Hans: -Chúng tôi tạm thời tắt đi do đình chiến... Phía Hoa Kỳ đang khẳng định đây là lệnh tự phát từ chỉ huy cánh quân phía Bắc, nhưng theo tôi lời nói đó không có tính xác thực cao... Hiện tại chúng tôi chỉ bật lại phòng không và tăng cường phòng thủ biên giới với tăng cường hoạt động quân sự tại các thành phố lớn... Vì vậy tôi cần cậu...

Hai lính cận vệ bước vào phòng và hộ tống Hans với Pershing đi

Pershing: -Sao lại có lính hộ tống vậy?


Hans: -Lần này không phải chuyện riêng tư giữa tôi và cậu nữa rồi... Ban Chỉ huy Quân sự Cấp cao Liên Minh các quốc gia đang để ý tới cậu... Mãi tôi mới xin được làm việc với cậu... Đây là quy trình bắt buộc thôi...

Ban Chỉ huy Quân sự Cấp cao? Có lẽ thân phận của Pershing đã bị bại lộ. Có khi họ điều người làm việc với anh để trục xuất anh về nước, hoặc tệ hơn, bắt giữ và tra tấn lấy thông tin. Cả hai đường đều chết, nếu về nước anh sẽ bị coi là phản động vì đã giết đồng đội, anh cũng sẽ bị bắt giữ và tra tấn để thử xem anh có phải gián điệp đã bị tẩy não. Nhưng nếu là thiếu tướng Hans thì mọi chuyện sẽ ổn thôi... Hai người tiếp tục đi xe đến học viện Chính trị Quân sự Felix Dzerzhinsky, Warsaw. Lần đầu Pershing được bước vào một nơi có an ninh cao của Liên Minh. Thiếu tướng Hans bước vào một văn phòng làm việc, nơi đây có rất nhiều huy chương, thành tích của ông trong nhiều năm hoạt động, tuy vậy có một bộ quân phục được gấp gọn trên bàn cùng với một khẩu súng lục nằm gọn gàng bên cạnh

Hans: -Để tôi vào vấn đề chính... Tôi với anh đều biết anh đã làm gì... Anh đã bắn chết ít nhất 5 người lính dù Mỹ trong cuộc "Giải vây ga tàu điện ngầm Warsaw", theo như cách gọi của báo chí... Tôi giờ đây không thể đảm bảo số phận của anh một khi anh rời khỏi đây... Tuy vậy, tôi lại hoàn toàn có thể đảm bảo sự an toàn của anh khi anh ở đây, với chúng tôi... Vậy nên, tôi cho anh hai lựa chọn, gia nhập chúng tôi, hoặc trở lại nơi anh đã phản bội...?

"Lại ảo ảnh của sự lựa chọn???", anh biết rằng chỉ có một lựa chọn duy nhất. Nếu Hans đi kinh doanh có lẽ giờ này ông còn giàu hơn cả cái Ba Lan này... Anh không thể quay lại Hoa Kỳ được nữa, tự tay anh đã xé đi lá quốc kỳ trên vai áo, tưh tay anh đã bóp cò kết liễu người đồng chí của mình, và chính tay anh đã bảo vệ kẻ thù của Tổ quốc. Liệu sự tự hào và ái quốc trong anh còn xứng đáng không...? Anh đã phản bội Tổ quốc, nhưng Tổ quốc cũng phản bội anh, vì Tổ quốc đã không cho anh lựa chọn quay về, nên giờ đây mới ra nông nỗi này

Pershing: -Tôi chọn đổi phe...

Hans: -Tốt quá...

Hans đưa cho Pershing bộ quân phục và khẩu súng lục

Hans: -Đọc theo tôi... Tôi, Pershing Lee Jackson...

Pershing: -Tôi, Pershing Lee Jackson...

Hans: -Xin thề rằng dòng máu trong người tôi...

Pershing: -Xin thề rằng dòng máu trong người tôi...

Hans: -Sẽ được thay thế bằng dòng chảy nhiệt huyết và gan dạ của tất cả các thế hệ lính Hồng Quân đã ngã xuống anh dũng...


Pershing: -Sẽ được thay thế bằng dòng chảy nhiệt huyết và gan dạ của tất cả các thế hệ lính Hồng Quân đã ngã xuống anh dũng...

Hans: -Với việc nhận khẩu súng TT huyền thoại này, tôi chính thức phục vụ và cống hiến hết mình trong hàng ngũ của Hồng Quân Liên Xô, vì một Tổ quốc hùng cường, vĩ đại!

Pershing: -Với việc nhận khẩu súng TT huyền thoại này, tôi chính thức phục vụ và cống hiến hết mình trong hàng ngũ của Hồng Quân Liên Xô, vì một Tổ quốc hùng cường, vĩ đại!

Hans: -Cảm ơn cậu... Giờ cậu là đồng chí của chúng ta rồi...

Pershing: -Không có gì thưa chỉ huy Voroshilov...

Hans: -Đừng gọi tôi như vậy, Hans hoặc thiếu tướng là được rồi... Đi đón con bé Kat thôi... Tôi sẽ chuyển cậu với con bé đi sang Volgograd như kế hoạch... Chỉ có điều hai cô cậu sẽ ở trong doanh trại quân đội thôi, trường học sẽ không mở cho đến khi chiến tranh hạ nhiệt...

Sau một chuyến đi vòng lại bệnh viện...

Hans: -Con gái!

Katyusha: -Ba!!

Katyusha chạy đến ôm Hans

Hans: -Con gái của ba có bị thương ở đâu không? Vụ tấn công khủng bố đó không gây hại cho con chứ?

Katyusha: -Không đâu ba! Tại có anh Pershing kịp thời đến cứu con á. May mà có anh ý ở đó, con mới thoát một kiếp bị bắt!! Nhưng tại con mà anh ý bị thương nặng quá...

Hans: -Nhưng không đồng nghĩa với việc con chim chuột với anh Pershing để trả ơn nhé...

Katyusha: -Đó chỉ là tai nạn thôi mà!!! Ba đừng nghĩ như vậy chứ!!

Hans: -Đùa thôi, ta đến đón con đi về Volgograd... Chúng ta xuất phát thôi, nhỉ?


Katyusha: -Được về nhà ạ?! Tuyệt quá!! Con cảm ơn ba!!

Hans:...

Hans chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Katyusha. Cả ba người đi tàu điện ngầm đến Nga, vùng đất của băng giá

Katyusha: -Ba à! Sao hôm trước ở Warsaw lại xảy ra chuyện vậy? Con tưởng đã ký kết hiệp định đình chiến rồi mà?

Hans: -Có thể nói rằng nhiều người không chấp nhận sự thật là họ thua...

Katyusha: -Con thấy những người khủng bố thật sự chuyên nghiệp luôn, tuy vậy anh Pershing vẫn hạ được hơn 25 kẻ khủng bố chỉ trong 1 băng đạn!

Pershing: -Tôi từng là quân Mỹ thôi... Tôi biết họ sẽ hoạt động và thực hiện nhiệm vụ như nào thôi...

Hans: -Có thể nói rằng cậu Pershing giống tôi hồi trẻ quá... Tôi bắt đầu thấy tôi của ngày xưa trong cậu...

Katyusha: -Ba kể chuyện của ba đi!! Con muốn nghe xem ba ngày xưa ngầu cỡ nào mà tán được mẹ!! Ba ít khi chia sẻ lắm nên có thì phải nghe luôn!!

Hans: -Con bé này... Được thôi... Ngày xưa đó, mùa xuân ở Berlin...

...

...

- To be continued-





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận