[Mặt trận biên giới Đức-Ba Lan, 1947]
Hans được nhận làm lính Tăng-thiết giáp cho Tiểu đoàn Panzer 502. Công việc khá nhàn hạ, ngày cưỡi xe tăng ra mặt trận yểm trợ hoả lực, tối đến rút lui rồi sửa chữa, thay thế phụ tùng xe tăng. Anh và tiểu đoàn đã cầm chân được được hơn 2 tháng, tuy công việc của lính tăng chỉ có vậy, nhưng tần suất chiến đấu cao khiến cho nhiều người kiệt quệ đến tuyệt vọng, chỉ cầu mong lệnh rút lui từ cấp cao. Sau 3 tháng, cuối cùng cũng có người đại diện đến xem xét tình hình
Hans: -Thiếu tá Hans Rommel, chỉ huy trưởng Tiểu đoàn Panzer 502...
Rhoda: -Trung Úy Rhoda Fischer, người đại diện cho Thống chế. Tôi đến đây để tra khảo tình hình trước khi ra quyết định về lệnh rút lui về cố thủ Berlin. Tôi sẽ kiểm tra kho đạn dược, phụ tùng và khảo sát tinh thần của binh lính. Anh đồng ý chứ?
Hans: -Mời cô...
Hai người bắt đầu đi xung quanh căn cứ của Hans
Rhoda: -Các anh đã phòng thủ cứ điểm được bao lâu?
Hans: -Ít nhất 3 tháng...
Rhoda: -Thiệt hại bộ binh địch?
Hans: -Chúng tôi mất dấu rồi, không đếm nổi...
Rhoda: -Thiết giáp, phương tiện và máy bay địch?
Hans: -100 xe tăng trong đó 57 hạng trung, 16 hạng nhẹ, 27 hạng nặng. 59 xe thiết giáp các loại và 7 máy bay...
Rhoda: -Chỉ tiêu chiến đấu đạt yêu cầu... Không phiền nếu tôi kiểm tra kho chứ?
Hans: -Lối này...
Hans lần đầu được nói chuyện với ai như Rhoda vậy. Rhoda như toát lên một vẻ tao nhã, thanh lịch trong bộ quân phục của sĩ quan cấp cao. Vẻ đẹp của Rhoda cũng đã làm Hans lung lay, anh đâu thể ngờ rằng có sĩ quan nào mà đẹp như Rhoda ở đây, được gặp mặt một người như Rhoda ở nơi chiến trường như này là điều mọi người lính trẻ đều hằng mong ước
Rhoda: -Kho đạn dược gần cạn kiệt... Kho phụ tùng trống trơn... Lương thực còn đủ cho 3 ngày ăn... Lần cuối máy bay thả viện trợ xuống khu vực là khi nào?
Hans: -4 tuần trước, nhưng nó bị phòng không bắn hạ. Chúng tôi chỉ nhặt được 6 khẩu phần ăn...
Rhoda: -Nghe thảm ghê... Tôi hỏi lính của anh một vài câu được không?
Hans: -Xin mời...
Hai người họ đi xung quanh khu đóng quân. Người nào người ấy đều có vẻ mệt mỏi, chán nản. Bệnh viện dã chiến chật ních thương binh, nhiều người thiếu thuốc giảm đau, kêu gào lên trong sự đau khổ, làm cho không khí khu vực trở nên ghê rợn. Đối với Hans, việc này là chuyện thường ngày, không thể tránh khỏi hy sinh, mất mát khi tham chiến. Nhưng với những người làm việc bàn giấy như Rhoda, đều này thực sự trở nên ám ảnh
Rhoda: -Tôi sẽ xem xét thêm cả việc gửi gói thuốc men giữa đường nữa... Các anh như đang sống ở địa ngục vậy...
Hans: -Chiến tranh chính là địa ngục... Nó không đơn giản như mấy hình vẽ cô thấy trên bản đồ đâu... Nếu nó đơn giản vậy thì chiến tranh đã là việc thường ngày, không ai sẽ lên án nó cả...
Rhoda: -Tôi nghĩ các anh đủ tiêu chí để rút lui... Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Berlin!
Hans: -Cảm ơn trung úy Fischer..
Khoảnh khắc Hans quay người rời đi, đột nhiên Rhoda giữ tay anh lại
Rhoda: -Cho tôi đi nhờ xe nhé~
Hans:?
Tự nhiên Hans nhận được yêu cầu khá kỳ quặc từ người đại diện cho Thống chế. Nhưng có lẽ Rhoda xin đi nhờ để đảm bảo an toàn cho cô. Chiếc xe tăng Tiger II, hay được đi với cái tên Vua Cọp được đặt bởi các cánh quân đã từng chạm chán với nó, không một khẩu pháo nào của quân Đồng Minh có thể xuyên thủng lớp giáp dày của nó. Chắc có lẽ Rhoda chỉ muốn được bảo vệ trong chiếc xe tăng của Hans thôi
Hans: -Không thành vấn đề...
Hans quay người rời đi lặng lẽ và bắt đầu chỉ đạo chuẩn bị cho lần rút lui vào sáng mai...
...
Hans: -Báo cáo tình trạng kíp lái!
"Lái xe sẵn sàng!"
"Pháo thủ vào vị trí!"
"Xạ thủ súng máy vào vị trí..."
"Nạp đạn viên, vào vị trí..."
Hans: -Di chuyển đều, tốc độ 25km/h...
Rhoda: -Lần đầu tôi ngồi xe tăng đó...
Hans: -Nó sẽ hơi rung lắc hơn đi xe ô tô... Tôi nghĩ cô nên bám chắc vào...
Rhoda cười nhẹ nhàng rồi bám vào tay của Hans. Đầu Hans lập tức ngừng hoạt động, anh bắt đầu đếm số nguyên tố và lập ra chiến thuật đánh các loại địa hình để giữ bình tĩnh. Quý cô Trung úy đây đang làm gì với anh vậy??!
Pháo thủ: -Trung úy Fischer và Thiếu tá Rommel có vẻ thân thiết ha?
Hans: -Đây là lần đầu Trung úy Fischer đi xe tăng. Tất nhiên cô ấy cần chỗ bám... Với cả tập trung quan sát địa hình cho tôi...
Nạp đạn viên: -Lần đầu tôi thấy Thiếu tá có cảm xúc như này! Thiếu tá Rommel lúc nào cũng như cái xác vô hồn vậy...
Có lẽ là vậy, từ nhỏ anh đã xác định rằng cảm xúc là thứ không cần thiết, nó không thể giúp anh sinh tồn trong thế giới tàn nhẫn này. Nhưng lần đầu tiên có người đã khơi dậy lên cảm xúc bên trong anh, lần đầu tiên cơ thể trống rỗng này có một linh hồn...
...
[Berlin, Đức, 1948]
Hans và Rhoda đang đi dạo cùng nhau xung quanh một hồ nước nhỏ
Rhoda: -Hans này... Anh nghĩ thế nào về mối quan hệ của chúng ta?
Hans: -Anh...cũng không biết nói thế nào nữa... 6 tháng qua với em quả là một thời gian dài... Chưa bao giờ anh lại có những cảm xúc như vậy...
Rhoda: -Em mừng vì anh nghĩ vậy!... Khi nào chiến tranh kết thúc... Hãy lập một gia đình, chúng ta sẽ có một đứa con, sống yên bình trong thành phố Berlin, anh nhỉ?
Hans: -Đúng vậy... Mong chiến tranh hãy qua đi thật sớm...
Rhoda xoa bụng mình, có lẽ cô muốn nói gì đó với Hans, nhưng lại không dám nói, chiến sự vẫn căng thẳng, mãi họ mới có thời gian bên nhau, cô không muốn anh vì chuyện này mà bỏ quên đất nước. Trong thâm tâm Rhoda và Hans, kết cục mong muốn của cuộc chiến này lại hoàn toàn khác...
...
[Berlin, Đức, 1949]
...
8 tháng... 9 tháng... Đã 9 tháng rồi Hans chưa được gặp Rhoda... Cánh quân của Liên Xô tràn vào như lũ, hết đợt này đến đợt khác. Đế Chế cũng đang lụi tàn về kinh tế và nội bộ, Hans từ chỉ huy xe tăng hạng nặng, xuống xe tăng hạng trung lỗi thời đến giờ, lính bộ binh bình thường. Tài nguyên càng ngày càng ít, khí tài trong kho cứ thế mà giảm dần đi. Nội bộ bắt đầu tự xâu xé nhau, những kẻ trung thành vẫn muốn cố thủ để bảo vệ Quốc trưởng, nhưng những tướng lĩnh khác lại muốn đầu hàng. Thù trong giặc ngoài, các cuộc thanh trừng nội bộ cứ thế mà diễn ra. Chiến sự ngày càng gần thủ phủ Đế chế. "Sắp kết thúc rồi... Rhoda... Cuộc sống yên bình... Sắp tới rồi...", Hans hoàn toàn buông bỏ tất cả, anh giờ đây chỉ mong đợi được đầu hàng trước quân Đồng Minh. Rồi lần nữa, anh được gọi về tử thủ Toà Quốc Hội. Anh cứ ngỡ anh lại được đoàn tụ với Rhoda một lần và mãi mãi, nhưng cuộc đời lại lần nữa trêu đùa với số phận của anh...
Hans: -Rhoda?
Rhoda ngồi trên xe bán tải, bên trong là rất nhiều tướng lĩnh trung thành với Quốc trưởng, họ đang thực hiên cuộc di tản cuối cùng. Để đảm bảo tính bí mật nhất, họ đã trừ khử bất kỳ một ai không đồng tình. Máu của chính đồng bào họ đã nhuốm lên đôi tay của họ, giờ đây, Hans lại là mục tiêu tiếp theo. Ngờ đâu, phát súng cho anh lại đến từ Rhoda, người mà anh yêu
Rhoda: -Em xin lỗi... Nhưng vì tương lai của con chúng ta... Em đã đi quá xa để theo anh...
Nói xong, Rhoda rời đi. Hans bị bắn trúng vào vai. Trong lúc anh quằn quại trong cơn đau đớn, tiếng trẻ con khóc vang lên trong góc phòng, anh lê lết cơ thể thương tật của anh đến chỗ đứa trẻ. Mái tóc đen huyền đó, đôi máu đỏ ngầu này, đích thị là con gái của anh. Rhoda chưa bao giờ kể với anh về chuyện này. Anh thấy thật đau xóc khi bị phản bội bởi chính người mình yêu. Ôm cô con gái trong tay, anh bước từng bước nặng nề tới chỗ quân địch, cờ trắng giơ lên xin hàng. Cuối cùng, anh đã có được tự do mà anh luôn mong muốn, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt...
...
[Ba Lan, 1950]
...
Hans hoàn thành nhiệm vụ tuần tra như mọi ngày, không có gì làm khó anh kể từ khi gia nhập Hồng Quân. Tuy chiến tranh vẫn tiếp diễn, lần này lại là từ xung đột bên trong nội quân Đồng Minh, nhưng anh vẫn đang sống một cuộc sống anh hằng mong ước. Danh tiếng của anh vang đi khắp nơi, chiến công bảo vệ biên giới Liên Xô của anh được kể như một huyền thoại sống. Hơn nữa, anh còn cô con gái nhỏ ở nhà, làm người bố đơn thân không dễ dàng gì, nhưng có nhờ có đứa trẻ, anh được an ủi phần nào về sự mất mát của anh...
Hans: -Lại đây nào Lena... Bố về rồi đây...
Hans ôm chầm lấy con gái anh
Hans: -Con giống mẹ quá cơ... Đôi tóc đen huyền này, cả cái gương mặt này nữa... Các dì mà biết con thì chắc các dì sẽ nựng con cả ngày mất...
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn Hans, cô bé chưa bao giờ thấy ai trong gia đình ngoài Hans, phải rồi, anh đã để lạc mất Erika và Emilia, Rhoda cũng đã bỏ anh mà đi, giờ đây cô bé có mỗi Hans là gia đình duy nhất
Hans: -Bố xin lỗi con... Con không xứng đáng bị như thế này...
Hans như sụp đổ ngay khoảnh khắc đó. Anh đã mất quá nhiều, nhưng tại sao mọi thứ vẫn chưa khá hơn được? Tại sao anh vẫn phải chịu đựng từng ngày một?
Hans liên tiếp bỏ nhiệm vụ những ngày sau đó. Đơn vị lo lắng cho anh rất nhiều, nhưng không ai dám làm gì, tuy vậy chỉ có một người...
...
[Quán rượu địa phương]
Hans: -Chào Leo, anh làm gì-
*Chát!*. Âm thanh vang vọng khắp phòng, người lính mặc trên quân phục biên phòng tát thẳng vào mặt Hans trước khi túm lấy cổ áo anh
Leo: -Anh nghĩ anh đang làm gì vậy??!!
Hans: -Tôi chịu quá đủ rồi... Tôi không muốn cố gắn-
*Chát*. Thêm một cú tát nữa
Leo: -Anh nghĩ anh là ai mà dám bỏ bê tất cả đi vậy??!! Con gái anh thì sao??!! Anh định bỏ con bé đi à??! Cả đồng đội anh nữa!! Anh định bỏ mặc họ chết rữa trên biên giới Tổ quốc sao??!! Anh nghĩ anh là ai mà dám có quyền làm như vậy??!!
Hans: -Một người đã mất tất cả...
Leo: -Tôi không cần biết anh mất cái gì! Anh mất, tôi cũng mất!! Mẹ tôi, bố tôi, anh em tôi, tất cả người thân của tôi, ai nấy đều nằm dưới đống đổ nát ngoài kia!! Ai cũng mất mát như anh cả!!! Không phải vì chiến công, vì mất mát, vì hoàn cảnh mà anh tự cho anh cái quyền để dừng lại và hủy hoại xã hội, sau mỗi khó khăn anh đều đã nhận được ban phước rồi... Anh vẫn khó khăn đơn giản vì anh chưa cố gắng đủ. Cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn, ở cuối con đường luôn là phần thưởng lớn nhất, tiền tài danh vọc trí thức, tất cả, đều nằm ở đó. Đường đi mỗi người là như nhau, sự khác biệt chỉ là lối đi của mọi người và cách xử lý mọi chuyện khi gặp vấn đề... Hans, anh là một người tốt, anh là hy vọng của đất nước này... Tỉnh lại đi, không vì tôi, vì tổ quốc, thì cũng vì Lena. Anh đã trải qua đủ khó khăn rồi, đừng để con bé phải chịu khổ giống như anh, trách nhiệm của anh luôn là vậy...
Hans đã ngộ ra chân lý của tất cả. Anh sống đến bây giờ là phép màu, anh sở hữu sức mạnh này là sự ban phước, anh đã nhận đủ nhưng lại luôn than phiền về cuộc sống của mình. Anh lấy cớ quá khứ để thanh minh cho tội lỗi hiện tại. Giờ anh đã nhận đủ, đến lúc anh phải cố gắng cho mọi người mội cuộc đời mà không phải trải qua nhiều khó khăn như anh, đấy mới là cuộc sống...
...
...
[...]
Katyusha: -Vậy chị Lena là chị em cùng cha khác mẹ với bọn con sao??! Thảo nào chị ấy khác so với 4 chị em bọn con quá... Thế ba gặp mẹ như nào vậy? Làm sao mà ba lại có được em Mashina, chị Yomikuni và chị Kislyuk?
Hans: -Nào con... Để ba kể nốt...
...
[...]
Trên đất khách quê người, Hans đã gặp được định mệnh của anh thêm lần nữa...
???: -Thưa anh... Anh phải nằm yên em mới lấy viên đạn được chứ...
Hans: -Phải rồi... Xin lỗi Kliment...
Kliment Voroshilova, một y tá tại bệnh viện dã chiến. Hans ngay từ lần đầu gặp đã bị thu hút bởi cái nhìn khác biệt hẳn của cô ấy, mái tóc trắng xoá như màu tuyết của Siberia, đôi mắt tím như màu của pha lê. Anh cứ thế mà bị cô y tá hớp hồn, rồi lại lần nữa sống lại cảm xúc đó. Nhưng anh vẫn không thể nghe theo con tim lần nữa. Sự phản bội của Rhoda vẫn để lại trong anh một vết thương quá lớn, anh không thể bước tiếp. Tuy vậy, chính Kliment đã nói với anh rằng, "Quá khứ là quá khứ, nó chỉ là tấm gương để mình nhìn lại chính mình để cải thiện bản thân. Đừng để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại và ngăn cho tương lai đến...". Điều đó đã tiếp cho Hans một động lực để bước tiếp, vượt qua ám ảnh mang tên "quá khứ" để bước tiếp đến hiện tại...
...
[...]
Hans quay sang Pershing
Hans: -Pershing, cậu còn trẻ, cậu còn nhiều cơ hội sửa chữa và một tương lai tươi sáng... Việc cậu làm trong quá khứ không phải lý do để cậu tự trao cho mình quyền tự do thái quá, quá khứ đã là quá khứ, đừng để nó ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai... Nên nhớ rằng món quà đã được ban cho cậu, chỉ là lòng tham khiến cậu không nhận ra nó đã đến... Đừng trách đời tàn nhẫn với mình, hãy trách mình cố gắng chưa đủ...
...
...
- End-