[Doanh trại quân đội Bắc Volgograd]
Pershing: -Nó khang trang hơn tôi nghĩ đấy...
Katyusha: -Anh nghĩ nó như thế nào? Chả phải doanh trại bên anh cũng kiểu kiểu này mà?
Pershing: -Có thể nói rằng báo đài bên tôi miêu tả Hồng Quân không sát thực tế lắm...
Katyusha: -Họ tả quân y như tôi thế nào?
Pershing: -Báo đài bảo mấy người như cô thì ăn mặc rách nát, nhân cách thối tha, kiến thức nông cạn, dụng cụ cũng không rồi mặt mũi xấu mù cả mắt ra... Nhưng mà tôi thấy cô ngược lại mà... Đã xinh mà còn tốt tính nữa, chưa kể đam mê học hỏi ngành Y và kiến thức sâu rộng nữa. Tôi cũng khá bất ngờ khi mới gặp cô đó
Katyusha: -Anh dẻo mồm quá đấy...
Katyusha ngại ngùng che mặt đi vì đây là lần đầu ai đó ngoài gia đình cô khen cô mà không chút ngại ngùng nào, nói thẳng ra mà vẫn giữ cái mặt tỉnh bơ như Pershing
Pershing: -Còn bên cô thì sao? Có phải họ miêu tả chúng tôi như những người chiến binh bất khả chiến bại không? Những binh sĩ với công nghệ tân tiến vượt xa trí tưởng tượng?
Katyusha: -Khác gì bọn anh đâu... Chúng tôi có quan niệm rằng lính Mỹ bọn anh toàn mấy ông thiểu năng trí tuệ được đưa vào hàng ngũ để đạt đủ chỉ tiêu quân số thôi! Toàn mấy ông cầm súng còn chưa xong nói gì ra mặt trận! Mặt mũi thì như quái nhân! Chỉ cần một loạt pháo là chạy liền!... Nhưng mà... Tôi thấy anh lại khác... Lần đầu tôi chạm mặt lính Mỹ bằng da bằng thịt... Anh thì đẹp trai...l-lại còn khá khôn ngoan trong xử lý tình huống... Dũng cảm giống như mấy nhân vật siêu anh hùng vậy... Lúc chiến đấu trông anh ngầu lắm luôn á!!
Katyusha lấy hết cam đảm để nói ra nhận xét của cô về Pershing. Khác với anh, cô khó mà bình tĩnh khi nhận xét một người con trai như vậy, chưa kể đó còn là anh Pershing. Ban đầu khen anh, cô đâu có khó khăn như vậy đâu, sao mà giờ này có câu nhận xét thôi đã khiến cô đỏ mặt hết lên rồi? Có lẽ Katyusha đang phát triển một cái gì đó với anh Pershing...
Pershing: -Mặt cô đỏ quá vậy? Cô có sao không?
Katyusha: -K-không...không sao cả... Trời nóng quá ấy mà...
Đi vào trong doanh trại, đây cũng là nơi họ sẽ tạm biệt nhau tạm thời, cho đến khi ổn định quân số và giới thiệu đơn vị, họ sẽ phải ngồi ở hai đơn vị khác nhau
Katyusha: -Ta gắn bó với nhau một khoảng thời gian khá dài nhỉ? Tôi với anh cứ như hình với bóng, giờ chia tay hơi khó ha...
Pershing: -Có cái gì đâu, có nửa ngày chứ mấy. Có khi ngồi buôn với mấy cô quân y còn quên luôn tôi đấy! Bảo trọng nhé, đến cuối ngày tôi đón...
Katyusha: -Chào anh nhé!
...
[Bên Pershing]
Chỉ huy: -Toàn đơn vị!! Tập hợp!! Hôm nay chúng ta đến đây là vì sự an nguy của Tổ quốc!! Hoa Kỳ dám bắn chúng ta khi chúng ta hạ cảnh giác! Vì vậy, Mặt Trận Tối Cao đã đề ra chương trình hợp tác đa phương giữa các đồng minh của-...
Buổi lễ cứ như vậy mà trôi qua. Nó như cái ngày đầu tiên anh vào quân đội vậy. Cũng không khí hào hùng này, cũng những nét mặt hớn hở của những người lính mới. Cho dù khác biệt tư tưởng, những người lính đầu kia chiến tuyến cũng chả khác bọn anh là bao. Chắc là ngày nay sẽ trôi qua êm ả thôi...
[Bên Katyusha]
Katyusha: -Không thể tin nổi... Lại phải đến đây ạ...
Katyusha mở cửa bước vào sảnh, nơi đang tụ họp những quân y tốt nhất của cả khu vực. Mọi chuyện không có gì đáng nói với cô, cho đến khi một người xuất hiện...
Yomikuni: -Đến rồi à em? Bất ngờ khi thấy người chị giỏi giang xinh đẹp của em ở đây đúng không?~
Katyusha: -Ha...ha... Ai lại ngờ bà chị lại ở đây chứ...
Yomikuni, người chị thứ 3 trong gia đình và cũng là người mà Katyusha thấy khó ưa nhất. Bà chị này là đặc biệt nhất trong 4 chị em ruột (trừ Lena ra vì Lena là con riêng của Hans), là người duy nhất thừa hưởng mái tóc trắng của bà Kliment, chưa kể còn đôi mắt xanh màu trời của bố cũng như 4 chị em khác, một sự kết hợp hoàn hảo, khiến ai cũng phải trầm trồ, điều đó cũng khiến Yomikuni nghĩ mình đặc biệt, góp phần tạo nên tính cách hơi tự cao của cô. Yomikuni gần như là bản "cao cấp" hơn của Katyusha, gần như cái gì cũng hơn cô, nhưng cũng chính vì nó, Katyusha thường có bất đồng quan điểm với người chị của cô. Tuy giống với trường hợp của Pershing-Jumbo, mối quan hệ của hai người vẫn rất tốt, không đến nỗi đổ vỡ như anh em nhà Jackson
Yomikuni: -Với chị thì cả nhà này quý nhất cô Tư, thế mà sao ghét chị thế~? Cho chị ôm cái nào!
Katyusha: -Bà chị hơi gần đấy nhá!
Yomikuni: -Ôm cái thôi~
Katyusha: -Không được!!
Yomikuni: -Cái con bé này, cho trai ôm mà không cho chị ôm!
Katyusha: -A-ai nói với chị vậy??! Em nhớ chỉ có mẹ biết thôi mà??!
Yomikuni: -Hôm nay chị dậy muộn, chị đi cũng muộn nhưng được cái đi tàu điện nên mới đến sớm, chị mới nghe kể từ mẹ thôi... Nhưng mà em ôm anh Per-gì gì đó đấy hả??! Bé Kat lớn nhanh quá kìa trời! Mới ngày nào đá đít con trai ông thị trưởng, giờ đã đưa trai lên giường để ôm kìa!!
Katyusha: -Thứ nhất, tên anh ấy là Pershing! Thứ hai, đó chỉ là tai nạn thôi, em ngủ say quá nên mới ôm ảnh ý mà!! Anh Pershing chỉ là người giám sát của em thôi mà!!
Yomikuni: -Thôi đừng dối lòng nữa, chị thấy anh Pershing cũng được mà... Anh ấy tuy nhìn hơi già dặn tý thôi, nhưng giao diện đẹp mà! Lại còn cao ráo, cơ bắp nữa chứ! Có khác gì người yêu chị ở Mỹ không cơ chứ!
Katyusha: -Nói mới nhớ... Bà chị có người yêu bên tận Mỹ nhỉ?...
Yomikuni: -Ừ... Tiếc là anh ấy không qua đây được... Đã trong quân đội lại còn vấn đề gia đình... Không thì chị đã cho ra mắt mẹ và ba rồi...
Katyusha: -Chúng ta đi dạo rồi nói chuyện tiếp không?...
Yomikuni: -Ara? Bé Kat định nói gì sao? Hay lại thừa nhận suốt từng ấy năm bé Kat tỏ ra ghét chị chỉ là giả sao? Hay lại có-
Katyusha: -Bà chị đừng ảo tưởng nữa!! Em chỉ muốn hỏi chút việc thôi mà!!
Yomikuni: -Vậy là không phải à? Buồn ghê...
Katyusha: -Không hiểu sao với tính này bà chị có bạn trai được...
Hai chị em đi dạo quanh khu phức hợp, họ lặng lẽ nhìn qua bên khu của sĩ quan quân đội đang luyện tập, trong đó có Pershing
Katyusha: -Có người yêu khác tư tưởng nó như thế nào vậy chị? Em thấy khác biệt văn hoá, tín ngưỡng, quốc gia...nó chẳng ảnh hưởng mấy... Các chị lớn đều có chồng hay người yêu ngoại quốc cả. Nhưng họ đều chung tư tưởng... Có mỗi chị là có bạn trai bên Mỹ... Chị có trải nghiệm như nào? Hay cách nào để hoà hợp không? Hay là...hiểu nhau hơn và tiến gần hơn chẳng hạn?
Yomikuni: -Cái đó thì tùy người thôi, chị nghĩ là vậy... Anh bạn trai chị với chị lúc đầu gặp nhau như mèo với chó vậy, cứ gặp mặt nhau là lại giở võ mồm để tranh luận xem Xã Hội Chủ Nghĩa hay Tư Bản Chủ Nghĩa tốt hơn... Không ai nghĩ bọn chị có thể ngồi chung một dãy ghế được... Nhưng em biết sao chứ, nam châm trái dấu thì hút nhau... Anh ta để chứng minh quan điểm của mình mà dẫn chị đi khắp nơi luôn, nơi nào cũng cho chị trải nghiệm, tuy nhiều lần vì trải nghiệm đó khiến chị tranh luận thua, nhưng đáng chứ! Cứ thế rồi yêu nhau lúc nào không biết...
Katyusha: -Chị cũng ngỡ ra nhiều điều sau khi đi cùng anh ấy chứ?
Yomikuni: -Quá nhiều là đằng khác! Ai biết rằng cuộc sống bên Mỹ nó lại tiện nghi đến bất ngờ như vậy! Đi thì mới thấy cái hay cái giở của nó, chị thấy khác hoàn toàn báo bên mình mô tả đó, khác hoàn toàn cuộc sống bên mình luôn... Chị nhìn mấy hộ gia đình bình dân bên đó mà phát thèm, chỉ ước sao gia đình mình không nghèo như này...
Katyusha thấy lại giống như chuyến hành trình của cô với Pershing. Họ không cãi nhau quá nhiều cũng vì cái sự trầm tính của Pershing, nhưng sâu trong Katyusha, cô biết rằng Pershing có tư tưởng hoàn toàn khác cô. Anh là con sói đơn độc, luôn đề cao tính tự lập, tự chủ, còn cô lại ủng hộ Chủ Nghĩa Xã Hội, mình vì mọi người và mọi người vì mình. Nhưng trong suốt hành trình, cô thấy Pershing đang dần thay đổi, từ việc làm một người lính Tiên Phong đơn độc tấn công trong bóng tối, đến một người dám cầm súng chống lại chính đồng bào mình để bảo vệ cho những người vô tội. Chính những trải nghiệm mà cô với anh để lại đã thay đổi anh, liệu anh lại đi một mình trên con đường đời nữa không? Katyusha không thể biết được, giờ đây cô chỉ có thể nhìn anh từ xa và mong sao điều đó không thành hiện thực
Yomikuni: -Nhìn ai đấy?
Katyusha: -E-em để ý xem có ai bị chấn thương không thôi...
Yomikuni: -Đùa chứ... Chị thấy yêu nhau thật lòng thì sẽ bỏ qua mọi rào cản để đến với nhau... Chị nghĩ em sẽ làm được!
Katyusha không nói gì, hai chị em nhìn nhau rồi cười. Người chị cũng hiểu tâm tư của đứa em, dù gì cũng là chị gái nó suốt 17 năm, làm sao không biết được nó đang lo lắng cho tương lai. Yomikuni chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Katyusha rồi cười
Yomikuni: -Chị làm được, mẹ làm được, em cũng có thể làm được mà, mọi người tin tưởng vào em!
Katyusha: -Em cảm ơn, cuối cùng bà chị cũng nói được vài câu ra hồn nhỉ...
Yomikuni: -Mất công chị chia sẻ thật lòng với em!! Bé Kat làm chị đau lòng đó...
...
...
[Cuối ngày]
Katyusha: -Anh đây rồi! Anh làm gì lâu vậy!
Pershing: -Có mấy đồng chí gạ tôi làm vài kèo võ thuật mà... Cuốn quá nên tôi quên giờ đó...
Katyusha: -Thật luôn đó!! Tôi đợi anh gần tiếng rồi đó!! Về chỗ nghỉ cho tôi nào!! Muộn quá rồi đấy!!
Pershing: -Xin lỗi...
Katyusha cố tình đi sát hơn với Pershing so với mọi người, cố gắng nắm với lấy tay của anh
Katyusha: -Anh Pershing này... Anh từng nghĩ đến chuyện...tiếp bước một mình mãi mãi trên con đường đời chưa? Hay anh muốn đi cùng ai đó?
Pershing: -Tôi cũng khó mà biết được... Tôi đã tự bước đi khá lâu rồi... Tôi cũng quen với sự cô đơn rồi... Nhưng nghĩ lại thì có bạn đồng hành cũng chả mất gì, nên là...chắc chắn rồi, tôi phải có ai đó đi cùng tôi nữa!
Katyusha: -Anh thay đổi nhiều ha...
Pershing: -Cô nói gì cơ?
Katyusha: -Không có gì!! Về nhà rồi làm bữa tối cho tôi thôi!! Cả ngày nay đói quá rồi!!
Pershing: -Rồi rồi thưa công chúa...
...
...
- End-