Đoá Hoa Giữa Khói Lửa

...

Xin chào! Tôi là Alaska Jackson, và một ngày của tôi, nó khá là điên rồ...

Tôi sống trong một gia đình nhỏ ở bang Texas, Hoa Kỳ. Nhà tôi có 4 người, bao gồm tôi, bố tôi, mẹ tôi và cô em gái nhỏ nữa! Bố tôi là Pershing Jackson, bố tôi nói rằng ông ấy từng làm ở quân đội trước khi chuyển nghề sang dạy học ở ngôi trường gần nhà, bố Pershing khá trầm, nhưng khi về nhà, ông ấy lúc nào cũng vui vẻ cả! Còn mẹ tôi, Katyusha Jackson, nhưng họ của mẹ thời trẻ là Voroshilova, tôi vẫn chưa hiểu sao mẹ lại đổi tên, rõ ràng Voroshilova nghe hay vậy mà... Mẹ tôi là một người Nga, tôi lúc nào cũng tò mò về nước Nga lắm, theo mẹ kể, nó ở tít bên kia của thế giới, nơi mà quang năm có tuyết, nhưng con người lại luôn ấm áp và thân thiện, tôi vẫn luôn muốn đến Nga để xem nơi mẹ đã sinh ra và lớn lên như nào! Tôi còn một cô em gái nhỏ, Katherina Jackson, con bé trông giống hệt mẹ tôi vậy, nhưng tính lại giống bố tôi, con bé ở trường ít nói và giao tiếp lắm, lúc nào cũng ôm khư khư con gấu bông, vì vậy con bé cũng hay bị bắt nạt ở trường, đã xinh đẹp, dễ thương mà lại ít nói, bọn con trai lúc nào cũng bu quanh ẻm... Nhưng khi ở quanh bố hoặc mẹ, con bé lại năng động và nói nhiều đến lạ thường, có khi đó là cơ chế tiết kiệm năng lượng của con bé chăng? Còn tôi, Alaska Jackson, là một cô con gái ngoan ngoãn ở nhà, tôi tuy có mái tóc và tính cách của mẹ tôi, nhưng tôi lại có đôi mắt hổ phách của bố tôi! Đôi mắt có một không hai này chứng tỏ tôi là đặc biệt, là con gái của Pershing Jackson huyền thoại! Tôi khá tự hào về bố tôi, người đã bảo vệ đất nước này để chúng tôi có được tự do như bây giờ!

Một ngày của tôi bắt đầu bằng việc dậy và nhấc cơ thể mình ra khỏi giường, đó là cả một quá trình. Thực sự luôn, chính phủ cần phải lùi thời gian vào lớp muộn hơn! Sao mà trẻ em có thể dậy sớm như này được chứ?!!

Katherina: -Chị hai dậy chưa ạ?-Katherina đã đứng chờ sẵn tôi ở góc phòng rồi

Chắc là có trường hợp ngoại lệ... Chả hiểu sao con bé với bố mẹ dậy sớm như vậy được. Bố mẹ là người lớn nên dễ hiểu, nhưng trường hợp của Kather bé nhỏ thì vẫn cần phải nghiên cứu thêm...

Alaska: -Chị dậy rồi, ta đi đánh răng rửa mặt ha?

Katherina: -Vâng...

...

Alaska: -Em không nhất thiết phải ôm bạn Zoe lúc đánh răng chứ? Bạn ấy có thể bị ướt đó...

Katherina: -Em sợ bạn Zoe sẽ chạy đi mất...

Con bé này, có con gấu bông mà em cũng sợ mất sao? Dù gì cũng là con gấu do ông nội tặng mà, con bé quý nó lắm, có khi quý con gấu hơn cả chị gái nó...

Katyusha: -Katherina, Alaska ơi! Hai con xuống ăn đi! Ba sắp đi rồi đó!

Alaska & Katherina: -Vầng ạ!!

Mẹ tôi luôn dậy sớm nhất nhà và chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà luôn, chỉ có mỗi mẹ tôi ở nhà vào buổi trưa, vì cả ba bố con đi làm và đi học tới chiều mới về, nên mới phải tranh thủ buổi sáng làm đồ ăn cho cả ba cha con

Katyusha: -Nay là thứ sáu rồi đó, tối mai có định gọi cho ông bà ngoại không hả mấy đứa?

Alaska: -Có! Bọn con muốn hỏi ông ngoại nhiều điều lắm! Như là cái mảnh vỡ kỳ lạ mẹ luôn đeo trên cổ kia kìa... Con định hỏi mãi nhưng quên..

Katyusha: -Mẹ nói rồi! Cái đó không nói được mà! Hỏi nữa là mẹ bắt học tiếng Đức đấy nhá mấy đứa~. Tiếng Nga không phải trùm cuối đâu~

Mẹ tôi đáng sợ quá... Dù nhà tôi không dùng bạo lực làm giải pháp cho các vấn đề, nhưng mẹ tôi lại hay dùng giáo dục để đe doạ chúng tôi... Đúng là "Giáo dục là vũ khí mạnh nhất để thay đổi thế giới"...


Katherina: -Con không liên quan mà~ Có mỗi chị Alaska hỏi thôi!

Alaska: -Chị tưởng em cũng-

Con bé quay sang nhếch mép với tôi. Thì ra con bé lừa tôi để tôi nói ra rồi tôi hứng đòn, không biết con em mình học thói này ở đâu

Katyusha: -Nào nào, ai không quan trọng, quan trọng là các con nhanh nhanh lên, ba đang đợi ngoài ô tô đó... Đưa cho ba hộp cơm luôn nha!

Tôi lấy hộp cơm của mình rồi ngó sang hộp của bố, mẹ tôi hôm nay bất cẩn quên mất rằng mẹ tôi gắn tờ giấy ghi dòng chữ "Люблю тебя, мой муж!!!". Với kiến thức 2 năm tiếng Nga của tôi, tôi khá chắc tôi biết dòng chữ này là gì ("Yêu anh, chồng của em!!!")

Alaska: -Mẹ à... Lần sau mẹ nên giấu kỹ hơn...

Katyusha: ///

Katherina: -Nó ghi gì vậy chị hai?

Alaska: -Một chút suy nghĩ của mẹ về ba thôi... Đi thôi nhỉ, Kather?

Katherina: -Hai đứa đi cẩn thẩn nha! Nhớ đừng la cà để ba đưa đón dễ dàng nhé!

Chúng tôi chạy đến gara, nơi bố tôi đang đợi sẵn, ông ấy đang ngồi trong xe, vừa nghe radio về trận khúc gôn cầu vừa đọc báo

Alaska: -Con chào ba!

Katherina: -Chào ba...!

Pershing: -Hai đứa xong rồi đấy à? Mang đủ đồ chưa đó?

Alaska: -Hết rồi ạ! Với cả mẹ chuẩn bị cơm cho ba nè, có cả lời nhắn đặc biệt nữa nè, có cần con dịch cho không?

Pershing: -E-hèm... Chắc không cần đâu, bố biết đọc mà... Thắt dây vào đi, chúng ta di chuyển!

...

Pershing: -Hai đứa học hành chăm chỉ nhé! Bố đi làm đây!

Alaska & Katherina: -Vầng ạ! Con chào ba!


Ngay khi xe của bố tôi đi khỏi, đã có nhóm con trai tiếp cận chúng tôi, lại là khứa Patton, nó có biết bỏ cuộc không vậy

Patton: -Xem chúng ta có gì nào? Vẫn là em gái với con gấu bông nhỏ...

Alaska: -Cậu dai vậy, Patton? Hay cậu thích em gái tôi nên toàn bu quanh con bé?

Patton: -Cậu điên à!! Tôi không thích Katherina!! T-Tôi chỉ bắt nạt nó vì tôi th-thích! Và con bé c-c-cũng dễ bắt nạt nữa, yeah!! Ai lại đi mang một con gấu bông ngu ngốc tới trường!

Katherina: -Zoe không ngu, anh Patton đã làm Zoe tức giận...

Patton: -Thì sao? Nó làm gì đượ-

Ngay sau đó có quả bóng từ sân chơi gần đó bay đến, đập trúng vào đầu Patton khiến cu cậu đập mặt xuống đất, giờ tôi dám không nghĩ cô em gái tôi là người thường... Nhưng không chỉ có cậu Patton hứng thú với con em gái tôi đâu...

Du côn ngẫu nhiên nào đó: -Cô em ở đây làm gì vậy? Cho anh xin con gấu nhé!

Katherina: -Trả đây...

Katherina cũng chỉ hời hợt phản kháng. Chắc con bé có toang tính gì rồi. Đột nhiên Patton lao vào

Patton: -Không được!! Nó là đối tượng bắt nạt của bố mày!! Cút nhanh!!

Và rồi hai khứa kia lao vào phang nhau như thường lệ. Bọn tôi cũng chả rảnh ngồi xem, cho nên chúng tôi vào lớp trước

Patton: -Mày tránh xa khỏi cô ấy ra!! Vì cô ấy là của tao!!!... Này Kather-... Em đâu rồi? Katherina!! Anh chưa nói xong mà!!

...

[Sau giờ học]

Alaska: -Cuối cùng cũng xong... Sao cảm giác ngày nào cũng dài vậy...? Chị muốn về nhà chơi game quá...

Katherina: -Em thấy đi học vui mà...

Alaska: -Xem ai đang nói kìa...


Chả hiểu sao học lực của tôi với Katherina lại chênh lệch đến vậy. Con bé lúc nào cũng đứng đầu cả khối, điểm không phải A thì cũng là A+. Còn tôi, cũng giống như con bé, tôi không có nổi một điểm B nào trong suốt cả năm qua, vì tôi chỉ được C là cao nhất. Nhưng bố mẹ tôi lại không bao giờ mắng tôi hay đem con em ra so sánh, điều đó cũng làm tôi thấy an tâm phần nào, thật hạnh phúc sao khi có cô em gái giỏi giang xinh đẹp với bố mẹ tâm lý và ân cần

Pershing: -Alaska! Katherina! Bố đến rồi đây!

Katherina: -Ba...!

Alaska: -Con chào ba!

Pershing: -Nay đi học có gì vui không?

Alaska: -Nay con được anh trai lớp trên nói chuyện đó!! Vui quá trời luôn!!

Pershing: -Mê trai cũng di truyền được... Đúng là con gái Katyusha rồi... Còn Katherina thì sao? Có gì đặc biệt hôm nay không?

Katherina: -Không có gì ạ... Chỉ là nay tự nhiên Zoe muốn về sớm hơn thôi ạ...

Pershing:...

Alaska:...

Katherina: -Sao mọi người nhìn em như vậy? Zoe nói gì sai sao?

Alaska: -Nó hơi kỳ thôi ("Con bé thật sự có vấn đề")

Pershing: -Nếu không có gì thì ta về thôi ha? Chắc mẹ đang đợi ở nhà rồi

...

Và đó là một buổi chiều của tôi. Buổi tối, mọi thứ lại chả có gì đặc biệt mấy, tôi thì lên phòng ngồi chơi game với nhắn tin, còn Katherina thì ngủ nguyên chiều rồi mò dậy ăn tối. Bữa tối cũng chỉ loanh quanh những chuyện lặt vặt trong ngày của mọi người. Nhưng thú vị nhất là trước khi ngủ, mẹ sẽ luôn kể cho chúng tôi câu chuyện về thời chiến của mẹ tôi, nhưng chả hiểu sao bố tôi không bao giờ làm vậy, tôi cũng thấy khó hiểu

Alaska: -Đây là mẹ đúng không?

Katyusha: -Đúng rồi! Mẹ được chuyển vào tiểu đội 57 lúc này đó! Tuy là trong đội nhưng mẹ ít khi đồng hành cùng họ lắm, toàn ngồi ở hậu phương đợi tín hiệu cầu cứu thôi

Katherina: -Trông mẹ bây giờ vẫn đẹp như ngày đó... Tưởng chừng như thời gian không ảnh hưởng tới mẹ...

Alaska: -Sao phần ảnh của chú này lại bị xé vậy? Trông chú đó rõ đẹp trai và cao ráo mà?

Katyusha: -Ảnh này mẹ giữ không kỹ nên bị vậy đó...

Alaska: -Chú ấy chắc đẹp trai lắm nhỉ, đúng không mẹ...


Katyusha: -Đúng vậy... "Chú" ấy đẹp trai lắm... Chắc giờ "chú" ấy có vợ đẹp con khôn rồi ha...

Alaska: -Các chú còn lại thì sao ạ? Họ cũng có gia đình chứ...

Katyusha: -Họ đều nguyện ở lại nơi chiến trường rồi... Nhờ có bố con thì họ mới được yên nghỉ trong hoà bình...

Katherina: -Mẹ có ảnh của bố không? Con muốn xem bố hồi trẻ...

Katyusha: -Ảnh của bố chỉ có trước khi gặp mẹ thôi, đây này!

Mẹ tôi đưa cho tôi một bức ảnh cũ, một bức ảnh có màu

Alaska: -Bố ngày xưa trông đẹp trai vậy sao??! Sướng nhất mẹ còn gì nữa!!

Katherina:...

Katyusha: -Dừng thôi! Dịch vụ của các bạn đã đến hạn rồi! Vui lòng ngủ ngon để có thể dùng tiếp dịch vụ!

Alaska: -Nhưng mà con muốn xem ảnh của bố nữa cơ! Mẹ mới cho xem có 1 ảnh!

Katherina: -Phải! Hôm nay là chưa đủ...!

Katyusha: -Dịch vụ đã kết thúc, xin vui lòng ngủ ngoan nhen!

Mẹ tôi là vậy đấy, luôn dừng khi mọi chuyện đang rất thú vị, xoay chúng tôi như chong chóng khi kể về mấy câu chuyện của họ. Nhưng không sao, tôi vẫn biết kha khá thông tin, một ngày nào đó tôi sẽ dựng lại đầy đủ câu chuyện thú vị của bố mẹ tôi thời chiến!

...

"...Và đó là một ngày bình thường của tôi! Một câu chuyện đời thường nhưng không bình thường của thiếu nữ xinh đẹp Alaska!"

Katyusha: -Alaska! Dừng viết nhật ký đi con! Mẹ tắt điện đây!

Alaska: -V-vầng ạ!

...

- End-

(P/S: Nếu các bạn định hỏi mình, thì đúng vậy, mình đang hết ý tưởng nên phải viết chap đặc biệt để kịp tiến độ. Nhưng yên tâm, mình chắc chắn với các bạn rằng chương tiếp theo sẽ là chương 16 nhé! ;))





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận