Ngày nhiệm vụ thứ 2, vết thương ở chân Pershing đã tiến triển rất tốt, anh có thể đi lại, nhưng với cái phổi chưa phục hồi hẳn, anh phải tránh vận động mạnh. Pershing lành nhanh như vậy cũng một phần do bản thân anh cũng quen bị đánh đập nhiều, nhưng anh vẫn thầm nghĩ rằng anh nên cảm ơn Katyusha. Nhắc đến Katyusha, anh quay sang nhìn cô, cô đang ngủ gật, tay vẫn lăm lăm cầm cuốn sách Y học cũ nát được chắp vá của cô. Pershing nhìn đồng hồ, bây giờ là 5:16 sáng.
- Kat, Kat, dậy đi...
- Thôi mà Pa... Cho con 5 phút nữa đi...
- Không có Pa nào ở đây đâu. Là tôi đây, Pershing...
Katyusha lập tức ngồi thẳng dậy.
- C-coi như anh chưa nghe thấy gì hết...!
- ... Ừ, coi là vậy đi...
Pershing thấy được 1 mặt mới của Katyusha, một cô gái 17 tuổi đi tình nguyện nhưng vẫn được ba gọi dậy. Anh sống gần như độc lập từ bé nên việc này khiến anh cảm thấy khá kì lạ, nhưng thú vị.
- Tôi đã hồi phục xong, giờ cho tôi lối ra đi.
- Cái gì??? Trong tưng đấy thời gian á?!! Anh là quái vật à?!! Tôi còn không đưa anh Aspirin để chống viêm và sưng, mà anh đã đi lại và hoạt động bình thường!?
- Nói sao nhỉ... Tôi vẫn phải tránh chạy vì khớp chân tôi vẫn hơi đau và phổi tôi không phục hồi kịp để chạy, nhưng tôi đi lại được rồi...
- Anh...không còn là người nữa... Trong tất cả những người tôi đã sơ cứu, tôi chưa bao giờ thấy ai hồi phục nhanh như anh cả!! Có lẽ tôi nên lấy anh về nghiên cứu...
- Dừng ở đó được rồi, chỉ tôi lối ra đi... Tôi còn phải bác báo cáo ghi nhận tử trận của tôi nữa, kiểu gì giờ này tôi cũng bị coi là tử trận rồi, tận 2 ngày nhiệm vụ cơ mà...
- Thôi được rồi...-Katyusha nhấc 1 viên đá to lên, để lộ ra 1 lối đi nhỏ, cô nhảy vào trước rồi gọi anh- Theo tôi nào, đừng để bị kẹt với thân hình to con đấy nhé...
Pershing khó khăn lách qua lối đi ra ngoài. Sau một hồi, cuối cùng anh cũng thoát được. Nhìn cảnh quan khu rừng xung quanh, anh thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã thoát.
- Tada! Chúc mừng anh đã thoát! Giờ thì, như thoả thuận, nhỉ?
Pershing gật đầu, anh giật mạnh huy hiệu Quân đoàn trên đồng phục của anh.
- Trung đoàn 177 Súng Trường, Tập đoàn Quân Tiên phong số 6, nhớ cho kỹ đấy...
- Cảm ơn!- Katyusha hạnh phúc giơ cái huy hiệu lên, nâng niu nó như một chiếc cúp vô địch, chiến công đầu tiên của cô- Chào nhé, Pershing, và tất nhiên, mong không phải gặp anh trong lúc này...
- Bảo trọng...
Pershing quay đầu rời đi, anh hướng về biên giới tranh chấp phía Tây. Anh mang theo hi vọng trở về với đơn vị, có thể anh còn được thưởng. Không biết sau lần này anh có được miễn nhiệm vụ vài hôm không, nhưng anh chắc chắn sẽ không nhận nhiệm vụ nào trong 1 ngày nữa. Đầu anh tràn đầy hi vọng, nhưng khi anh đến nơi, sự thật lại không như mơ. Hàng rào thép được lắp đặt, chòi canh cũng có lính gác. Đây không phải khu vực tranh chấp, đây là biên giới! Trong cơn hoang mang, anh quay sang hỏi 1 anh lính trên chòi canh.
- Này cậu kia!!
Người lính kia nâng súng lên định bắn, sau khi nhận ra là đồng đội, anh chạy xuống bốt gác.
- Tôi có thể giúp gì cho anh?
- Cho tôi vào, tôi có quá nhiều câu hỏi...
- Thưa anh, anh không thể ra vào lúc này, lô tù binh cuối cùng đã được chuyển. Tôi e rằng họ đã cho rằng anh tử trận rồi. Hiệp định đình chiến đang có hiệu lực, chỉ cho phép tù binh và người có phận sự được qua biên giới. Chưa kể, tôi không thể xác định anh là địch hay ta. Anh còn không có huy hiệu Quân đoàn trên áo...
Pershing nhớ ra anh đã đưa cho Katyusha huy hiệu của anh. Anh từng nghĩ nó chả có gì to tác, nhưng giờ anh quá hối hận.
- Chuyện dài lắm... Thử tìm tên cho tôi. Pershing Lee Jackson, Trung Đoàn Súng trường 177!
Anh lính gác lập tức chạy đi tìm thông tin, anh thấy Pershing đã được xác nhận là tử trận, cũng không thể xác nhận người trước mặt anh có phải "Pershing" hay không
- Xin lỗi nhưng anh đã bị coi là chết. Tôi không thể giúp gì cho anh. Vì an ninh khối Hiệp Uớc chung!
- Cho tôi nói chuyện với Trung Tá Jackson...
Anh lính gác chạy vào doanh trại rồi đi ra cùng với 1 Sĩ quan cấp cao. Pershing và người Sĩ quan kia nhìn nhau 1 hồi trước khi Pershing mở lời
- Anh Jumbo... Giải thích cho em, thế này là sao?
Jumbo, người Sĩ quan đó là anh trai ruột của Pershing. Tuy vậy, 2 người chưa bao giờ thực sự gần gũi, tại cái bóng thành công quá lớn của Jumbo đã che mờ đi Pershing. Giờ đây, sau 8 năm bỏ đi, 2 người mới gặp được nhau.
- Từ từ nào! Chú chưa gặp anh trong 8 năm, chú bỏ đi không lý do! Giờ điều đầu tiên chú quan tâm là vụ này á?
- Em không cần nói lý do, em rời đi là việc của em. Trả lời trọng tâm đi Jumbo. Chuyện này là sao? Tại sao lại có hàng rào này?
- Vẫn cứng đầu nhỉ... Thôi được rồi... Chú bị lạc nên chưa nghe đài nhỉ? Tóm tắt ngắn, bọn chỉ huy thoả hiệp với địch vì chúng ta đang sa lầy, đánh thì chẳng thấm mà đất thì vẫn mất. Anh không biết họ đang ấp ủ gì. Nhưng anh chỉ biết đoàn tù binh cuối cùng đã về hôm qua, tức là giờ ra vào là không thể. Ngay cả anh không làm gì được...
- Cái gì?! Nhưng em đã phục vụ tổ quố-
- Ngay cả thế, anh cũng chả làm gì được, anh mà cho chú vào là cả 2 rách việc đó. Anh không liều được. Anh còn quá nhiều thứ, anh không thể để chúng ta bị triệu tập lên Toà án hìn-
- Anh đã lấy quá nhiều thứ từ em rồi!! Giờ anh không dám cho em vào??! Từ lúc nhỏ đến giờ, anh luôn khiến em bị coi như rác, như súc vật. Em nghĩ anh chỉ đơn thuần làm những gì anh phải làm. Vậy mà giờ đây... Không, anh giống như ba thôi, anh là thằng khốn...
- ...
Pershing quay đầu rời đi. Jumbo bất lực ngồi bệt xuống đất. Người em trai sau 8 năm tìm kiếm, Jumbo phải chạy đến đơn vị của Pershing giây trước anh còn mừng vì nó đã trở lại, giờ đây anh chỉ cảm thấy tội lỗi khi chính mình không thể giúp được thằng em, giờ đây lại mất nó lần nữa trong sự bất lực. "Khi nào mày mới nhận ra anh đang cố giúp mày..."
...
Trong khi đó, Pershing đi về phía cánh rừng sây thẳm. Anh cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đơn vị không đón nhận, anh trai cũng vì danh nghĩa mà cũng chỉ đứng nhìn. Dường như cả thế giới này đang chối bỏ anh. Lần nữa, anh cảm thấy thật tuyệt vọng, anh không còn nơi nào để đi. Lạc lối nơi xứ người, Pershing không còn lực chọn nào khác, 1 là đầu hàng Quân Kháng chiến, 2 là quyết tử với họ. Là một người không bao giờ chà đạp lên lá cờ tổ quốc, anh xác súng lên, vào sinh ra tử thêm lần nữa. Anh còn nhớ vị trí 34-57 từ nhiệm vụ, đó là ổ Quân Kháng chiến. Không nghĩ nhiều, Pershing lao thẳng vô vị trí. Nhờ khoá huấn luyện nâng cao từ chương trình Lính Tiên phong Đặc biệt, anh dễ dàng lách qua hệ thống an ninh vốn đã được thả lỏng nhờ Hiệp định đình chiến. Anh đột nhập vào phòng Chỉ huy, khi chuẩn bị xả súng để đồng quy vô tận với đầu não địch, anh lại thấy bóng dáng Katyusha, người duy nhất coi anh là con người, người duy nhất coi trọng cái mạng quèn của anh. Anh khựng lại trong khoảnh khắc, một khoảnh thời gian rất ngắn để đấu tranh có nên nổ súng hay không, "Con bé còn quá trẻ, mà nó còn cứu mình 1 mạng, không thể nổ súng được". Tuy vậy, khoảng khắc ngắn vậy được người chỉ huy bên kia chớp lấy. Không một động tác thừa, người đó quay đầu lại cầm lấy nòng súng của Pershing, giật lấy rồi ném nó sang 1 bên. 2 bên nhanh chóng chuyển sang súng lục gài bên hông, Pershing không tin nổi, đó là một phản xạ phi thường, con người không thể có cảm nhận về môi trường xung quanh và phản xạ như chớp vậy, giây trước anh còn sau lưng hắn, giờ đã mặt đối mặt. Không khí trong phòng nóng dần lên, 1 động tác nhỏ có thể kết thúc tất cả...
- Ba ơi dừng lại!
...
- End-