Đêm đó quần áo của Phùng Chi đều bị Thường nhị gia xé nát rồi, sáng sớm hôm sau đã sai người đưa tới hơn mười bộ, đều là mặt hàng cao cấp gấm vóc lụa là, khó khăn lắm mới chọn được một bộ sườn xám màu xanh lá, khuy áo lại đổi thành hạt trân châu, cực kỳ tinh xảo.
Cô đang sầu não nhưng Thường nhị gia lại rất thích, tay lại thuận theo vạt áo của cô bò lên trên đến tận hông, lại sờ soạng vuốt ve hắn lại muốn, hắn nói: "Sợ cái gì, ai hỏi em liền nói là tôi tặng."
Cô cũng không có lá gan đó.
Tần Uyển hỏi có phải mẹ cô mua cho không, lại lắc đầu cười nói: "Nhất định không phải, vải bông liêu trên thị trường toàn là màu xanh lam, có thể nhuộm thành màu xanh lá cây như này cũng không dễ, khuy áo bằng trân châu trắng muốt mượt mịn, cũng không phải loại tầm thường, bộ sườn xám này cũng phải đáng bảy tám trăm đồng, mẹ cháu sao có thể bỏ ra mua được."
Bà lớn phú quý giàu sang như Tần Uyển, ngày thường đều cùng các chị em có dòng dõi và tuổi tác xấp xỉ nhau không phải chơi mạt chược chính là đi dạo các cửa hàng thời trang, châu báu, sớm luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh, bà đánh giá luỗn có tám chín phần là đúng.
Má Phùng Chi đỏ ửng, cắn môi không nói gì, Tần Uyển tự cười rộ lên: "Cháu không nói ta cũng biết là ai tặng!"
Trong lòng Phùng Chi phút chốc căng thẳng, khẽ đưa hay bàn tay đang run lên ra phía sau, nghe bà ấy nói tiếp: "Xấu hổ cái gì chứ, là A Lai tặng phải không? Ta đã sớm biết rồi."
"A Lai?!" tại sao lại nhắc đến anh ta.
Tần Uyển "Ừ" một tiếng: "Bây giờ A Lai làm lái buôn, cũng xuôi gió xuôi nước mà phát tài, không nghĩ tới cũng có chút tài năng, nói chuyện về cổ phiếu cũng rõ ràng mạch lạc. Lần trước ta muốn giới thiệu Thải Nga cho y, y còn nói chỉ thích mình cháu." Thải Nga đang múc cháo ở bên cạnh đó, vô ý làm rớt ra ngoài, vội dùng khăn lặng lẽ lau đi.
Phùng Chi ngạc nhiên định nói gì đó lại nuốt trở về, nên lấy cớ thế nào cho tốt để rời đi.
Dục Trinh đặt bát cơm xuống, cầm cốc trà thơm súc miệng, nói cảm ơn chị dâu chiêu đãi, đẩy cô đi ra ngoài: "Nhanh đi học đường, sắp muộn rồi."
Nghe được Tần Uyển lanh lảnh nói: "A Chi còn chưa nói gì, em thẹn thùng cái gì, tâm tư của con gái lớn mười tám khúc quanh cô, còn ỡm ờ." Cũng nghe không rõ là nói ai.
Dục Trinh lôi kéo Phùng Chi đi một mạch ra sân, lúc dừng lại thở dốc, cô ấy nói: "Chị dâu này của tớ ngay cả sợi tóc cũng lộ ra khôn khéo, cạu không chạy nhanh sẽ lộ hết đến cả nhân bánh."
Phùng Chi cười rộ lên: "Lộ nhân gì chứ, tớ cũng không phải hạt mè trong bánh trôi nước."
Dục Trinh ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi cong khóe miệng, đắc ý nói: "Chuyện của cậu và anh hai cũng không gạt được tớ đâu."
Vẻ đỏ ửng trên mặt Phùng Chi biến mất, im lặng nghe cô ây nói: "Đêm đó tớ thấy cậu lên xe của anh hai, cả một đêm cũng không quay về, trên đường đi học tớ cố ý vòng sang đường Nam Kinh, thấy anh hai tiễn cậu ra, anh ấy còn hôn cậu...."
Phùng Chi ngắt lời cô ấy: "Cậu muốn như thế nào?"
Dục Trinh hơi giật mình, nhún nhún vai: "Không muốn thế nào cả, tớ không rảnh quản chuyện của hai người, cũng lười đi kể cho người khác nghe. Nhưng chuyện của tớ cậu cũng đừng quản, cũng không được nói cho ai biết."
Cô biết cô ấy đang nói đến chuyện hôm cô đi tìm mèo ở nhà đối diện bắt gặp cô ấy. Phùng Chi thả lỏng người, gật gật đầu đáp ứng.
Hai người sắp đến cổng lớn, Dục Trinh mời cô ngồi cùng xe, cô cười nói: "Túi xách còn chưa lấy, cũng còn sớm, ngồi xe điện đi học cũng không muộn."
Chào tạm biệt xong cô muốn đi trở về, Dục Trinh bỗng nhiên túm chặt cánh tay cô, ghé sát vào bên tai nói thầm: "Tớ nhờ cậu giúp tớ một chuyện." lấy ra một tấm vé xem phim từ túi áo: "Cậu giúp tớ đưa tới phòng 304 ở tòa đối diện, cậu cũng biết anh ấy, Chu Hi Thánh."
"Là anh ta!" Phùng Chi lắp bắp kinh hãi, đám nữ sinh ở trường tụ tập với nhau, nói chuyện đều không rời khỏi ba nhân vật phong vân năm hai ở trường nam sinh, đứng đầu là Chu Hi Thánh, cô chỉ thấy dáng người từ xa, khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cao gầy, dáng người không lớn.
Hóa ra cũng là con nhà nghèo.
Phùng Chi cũng không muốn nhúng vào vũng nước đục này, dù sao Dục Trinh cũng đã sớm đính thân, cô xua tay cự tuyệt: "Mới nói không quản chuyện của nhau xong mà."
"Cậu giúp tớ một lần thôi." Dục Trinh uể oải: "Cậu cũng không phải không biết cả một phủ thám tử, chỉ chờ nắm bím tóc của tớ sao."
Phùng Chi nhìn cô thực sự đáng thương, phì cười, nhận lấy tấm vé: "Chỉ lần này không có lần sau."
Trở về phòng lấy túi xách, cô liền đi qua phố đối diện, bếp lò cũ trước cổng vòm đã mở ra, nhìn vào trong ánh sáng mờ mịp tối om, chỉ có bếp than đang cháy tỏa ra ánh lửa, bên trên đặt mấy ấm đồng lớn, đang réo ùng ục ùng ục sôi, khắp nơi khói trắng mờ mịt, bảy tám hộ gia đình đều ra đấy lấy nước nóng.
Một bên đặt một cái bàn nửa cũ nửa mới cùng mấy cái ghế mây cũ, mấy người cao tuổi ngồi vây quanh, ăn khô trà nói chuyện phiếm. anh thợ cắt tóc lần trước tới cũng gặp qua cũng ở đây, đang cạo râu cho khách hàng, người nọ nằm trên ghế ngẩng mặt, chung quanh miệng bôi lớp bọt màu trắng ngà, không hề nhúc nhích, giống như đã ngủ rồi.
Phùng Chi lại đến gần một chút, liền thấy Chu Hi Thánh chính xếp hàng, một tay ôm phích nước, một tay cầm tờ báo in đầy mực chăm chú đọc, hắn mặc một bộ áo dài bằng vải bố, vải đã bị giặt đến trắng bệch rồi, mấy chỗ còn có mảnh vá, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra, tóc anh ta rất đen còn làn da rất, cả người như ở trong sương mù, giống như quyển sách cổ xưa.