Mấy bà vú ngồi xếp bằng trên giường đánh bài, Phùng thị dựa ở một bên nhai đậu rang húng lìu xem náo nhiệt, thoáng nhìn thấy Phùng Chi bưng bồn nước ấm lên gác mái.
Cô mặc bộ sườn xám đã lỗi thời, nghe nói nhị gia riêng xuất tiền làm đồ mới cho hạ nhân, mỗi người hai bộ, lão thái thái không vui, lăn lộn mất mấy ngày, mỗi người chỉ được làm một bộ, một bộ khác thì lấy quần áo cũ của chủ tử đi sửa lại cũng coi như là một bộ. Bộ sườn xám kẻ ca rô này của Phùng Chi là của đại phu nhân trước khi chưa béo từng mặc qua, lúc ấy còn rộng rãi, lúc này giơ tay nhấc chân lại thành chật, lộ ra bộ ngực đang phát dục, cùng cặp mông căng tròn.
"A Chi mấy năm nay nẩy nở không ít." Bà vú họ Tiết tay nắm bài, lại ngẩng cổ ngó cặp chân dài thẳng tắp nhìn không thấy, hướng Phùng thị cười hì hì: "Cho A Lai nhà ta làm vợ có được không?!"
Phùng thị hừ lỗ mũi: "A Lai cũng xứng!"
"Cái lão bà này tâm cũng quá cao đi." Tiết thị ném bài xuống, biện bạch: "A Lai làm sao không tốt! Không rượu chè bài bạc, không chơi kỹ nữ, tính tình trung hậu, bây giờ còn ở bên ngoài làm lái buôn, cũng thành mua bán có hình có dạng, cũng có chút tích cóp tiền dư, chờ cưới vợ có thể giúp hắn quản nhà."
Trần thị trêu đùa: "Bà tính toán chi li như vậy mà để A Lai giao tiền cho người khác ư?"
Tiết thị nghiêm mặt nói: "Có gì mà luyến tiếc, A Chi thông minh lại biết chữ nghĩa, giao cho con bé, ta đây yên tâm gấp vạn lần."
Lý thị lại chép miệng: "A Lai giống cha hắn, bề ngoài không quá linh hoạt." A Chi với hắn như hoa tươi cắm bãi cứt trâu.
"Bề ngoài đẹp hữu dụng sao." Tiết thị khinh thường: "Có thể làm cơm ăn, làm quần áo, làm ra tiền sao! A Lai vẫn còn là trẻ con, có chút gầy, chờ kết hôn mấy năm, mập lên một chút là được rồi."
Trần thị cười ha ha: "Sao bà biết hắn vẫn là trẻ con? Lại cũng không phải cả ngày đi theo, nghe nói lái buôn thích nhất là tới Đại Thế Giới còn có trường đua ngựa nói chuyện làm ăn, những nơi đó toàn là người kỹ viện, thủ đoạn đanh đá chua ngoa, thích nhất loại tiểu tử mới lớn như A Lai, chuyên thiết bẫy rập làm hắn chui."
"Cháu nghe thấy vú Trần bịa đặt sau lưng cháu đó." Chợt truyền đến một giọng nam, mọi người theo hướng phát ra âm thanh nhìn qua, còn không phải là A Lai, vóc dáng cao gầy, mặc trường sam màu trắng gạo, áo khoác xanh sẫm nẹp thêm lớp vải bông bên ngoài, trên tay đeo nhẫn ngọc thô, hắn cởi mũ, tóc bôi dầu bóng mượt chải vượt ra sau lộ ra vâng trán cao.
Vú Trần không cần phải đắc tội hắn, lời nói mang vài phần giảo hoạt: "Tôi còn chưa nói xong mà, bây giờ cháu cũng trải qua nhiều trường hợp lớn rồi, nào có thể dễ dàng mắc lừa chứ."
Trong lòng mọi người đều hiểu mà cười rộ lên, bà Tiết thừa cơ ném bài trong tay xuống, xuống giường đón con trai, có người khác nhanh chóng ngồi vào chỗ trống, Phùng thị thấy thế liền lên trên gác mái.
Mới qua tháng tư, gác mái đã bắt đầu có chút nóng bức, Phùng Chi rửa mặt cởi bỏ sườn xám, vắt khô khăn chà lau mồ hôi ở cổ và xương quai xanh, lại lấy gương qua nhìn, vùng xương quai xanh có vài vết xanh tím, là nhị lão gia kích cuồng mà cắn ra, cô ngơ ngẩn nhìn chợt nghe tiếng cầu thang kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, vội vàng kéo vạt áo che lấp.
Cô đoán là mẹ cô, đặt khăn vào một bên, rút sách trên bàn ra xem.
Phùng thị ngồi trên giường của cô, tiếp tục ăn mấy viên lạc còn dư lại, lầm bầm lầu bầu: "A Lai thật có tiền đồ, mang nhẫn ngọc tuy thô, nhưng bộ dạng đắc chí, nhìn không quen!"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, đơn giản đi thẳng vào vấn đề: "Học phí có đủ không? Nhị lão gia có cho thừa không? Cả ngày băm băm chặt chặt, vai lưng đau nhức muốn chết, tiền mua thuốc dán cũng không có."
Phùng Chi biết rõ nếu đêm nay không cho bà ấy nhất định sẽ không dừng lại, móc từ túi vải ra số tiền thừa khi trả lại đôi giày da, nhét vào trong tay bà ấy.
Phùng thị đếm qua đếm lại hai lần, tức khắc trầm mặt xuống: "Tao đưa con gái cho hắn chà đạp mà cũng chỉ cho như thế này? Tống cổ ăn mày sao?" Lòng còn nghi vấn liền đứng bật dậy, hai bước vượt qua giật lấy túi tìm kiếm, trừ học phí quả thật cũng không còn, giơ tay tát cô một cái nổi trận lôi đình: "Đồ lỗ vốn trời sinh, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng, ngày mai tao muốn tìm nhị lão gia hỏi cho rõ, nếu không chịu thu phòng, liền gả cho A Lai đi, thừa dịp hắn còn là phận chó săn, tao còn có thể nhiều thêm chút sính lễ."
Phùng Chi đáy mắt rưng rưng, không phục nhìn bà: "Mẹ muốn bị đuổi khỏi phủ thì cứ việc hỏi đi, con có chết cũng không gả cho A Lai." Xoay người bưng chậu nước xuống lầu.
Vú Lý đang la hét hồ bài, vú Trần nhận bài của bà ấy tính toán, nói chỉ có sáu phương, còn thiếu một phương nữa mới tính hồ, vú Lý nói rõ ràng là bảy phương, tại sao lại thiếu một phương, nhất định là bị động tay động chân, hai người tranh cãi đến mặt đỏ bừng, những người khác ở một bên khuyên giải; vú Tiết làm mì xào tôm bóc vỏ cho A Lai ở trước bàn ăn, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
Phùng Chi thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên không ai chú ý tới động tĩnh trên gác mái, cô đi đến ngoài cửa hất nước, nhất thời không muốn vào phòng, dưới mái hiên sáng lên ánh đèn vàng, có chút tối tăm, ánh trăng càng thêm sáng rõ, chiếu rọi trong viện như biển bạc, một con mèo vằn vện cọ chân cô, chợt nghe tiếng mở cửa sau lưng, quay đầu nhìn lại là A Lai từ trong phòng đi ra.
Phùng Chi nhìn hắn nhấp miệng nói: "Anh phát tài rồi!" Nếu không cưỡng ép gán ghép bọn họ thành một đôi, mấy năm nay vẫn là có chút cảm tình.
"Không dám không dám." A Lai xua tay, lời nói tuy khiêm tốn nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ đắc ý.
Phùng Chi có chút tò mò, nghiêng đầu hỏi hắn: "Nghe nói anh làm lái buôn, chủ yếu là làm cái gì?"
A Lai trả lời: "Cái gì cũng làm, dược liệu, châu báu, bất động sản,.... Gần đây anh đang mua bán cổ phiếu của Đại Thế Giới, thu vào cũng khá."
Phùng Chi cười cười không nói chuyện, cũng không có ý xem thường hắn, chỉ là cảm thấy chức nghiệp lái buôn này, luôn có ba năm người vây ở trong góc thì thầm nói nhỏ, khoa tay múa chân, nháy mắt ra hiệu, thần bí khó hiểu, khiến cô nghĩ đến lũ chuột ban đêm đi kiếm ăn, dù chưa làm sao nhưng lại có cảm giác không gặp được người.
Hai người đều trầm mặc một lát, nghe thấy quản sự ở ngoài cửa hô to: "Tắt đèn!"
Phùng Chi hướng hắn gật đầu, muốn đi vào phòng, A Lai móc từ tay áo ra một cái túi: "Anh mua hai cái kẹp tóc hoa thuỷ tinh, còn có một hộp sữa bò, mỗi ngày múc hai muỗng pha nước uống, đẹp da." Phùng Chi không nhận, vội xua tay từ chối: "Em có kẹp tóc dùng, làn da cũng vẫn đẹp, anh cầm đi hiếu kính mẹ anh đi, bà ấy nhất định vui vẻ."
A Lai ném cái túi vào thau của cô, cười nói: "Không biết em thích cái gì, loạn mua, em cứ cầm lấy mà dùng." Nói xong rồi chạy nhanh ra khỏi viện, sau khi hắn làm lái buôn cũng không ở đây qua đêm.
Phùng Chi nhìn chậu do dự một lát, lấy chủ ý vào phòng, mấy người đánh bài đều tan hết, chen trong phòng tắm rửa mặt, cô lặng lẽ đạt cái túi bên gối vú Tiết, trở lại gác mái, tắt đèn, trong lòng lại cảm thấy bất an, châm một ngọn nến, lấy học phí ra đếm lại, quả thực thiếu một tờ.
Nét mặt cô có chút thê lương, dần dần chìm vào trong bóng tối, có chút mông lung.