Đóa Hoa Sơn Dã

Maddie đứng bên cạnh con ngựa của mình và nhìn ra bao quát phong cảnh tuyệt đẹp gần nhà ba cô và cảm thấy như muốn khóc. Nhưng cô không thể khóc-hay ít nhất cô sẽ không khóc. Cô đã có đủ việc đó sẵn rồi.
Nó đã là ba tuần kể từ khi cô rời bỏ 'Ring, ba tuần đằng đẵng, khổ sở. Khi cô tới được nhà ba cô, cô đã vui sướng khi gặp lại ba mẹ và những con người chốn sơn dã, nhưng ở gần họ chẳng khiến cô cảm thấy khá hơn được bao nhiêu. Nghe Tốt đã cưỡi ngựa đến sân trước mười phút sau khi Maddie và Laurel tới nơi, và ông ấy đã thết đãi bạn bè của ông với những câu chuyện về những hành động tự do phóng túng của Maddie với người sĩ quan quân đội. Có một thời gian Maddie thấy những câu chuyện thật hài hước, nhưng không phải bây giờ. Cô đã chào mừng gia đình cô quá mức một chút, rồi cô bước ra ngoài và để họ lại với việc kể chuyện của họ.
Mẹ cô là người đã đi theo cô, và đó là vòng tay mẹ cô mà Maddie đã tựa vào khi cô trút bầu tâm sự về sự thật của những việc đã xảy ra. Maddie kể về nỗi sợ của cô cho Laurel, về nỗi sợ của cô trong khi hát, và, hơn tất cả, cô kể về tình yêu của cô dành cho 'Ring.
“Nhưng anh ấy muốn nhốt con vô trong một cái lồng,” cô nói.
Mẹ cô đã nói rất ít, chỉ lắng nghe, không bình luận.
Trong hai tuần đầu tiên Maddie ở đây những người bạn của ba cô đã thử mọi cách để khiến cô thôi thẫn thờ. Bailey hát ba bài hát mới cho cô, những thứ thô tục khủng khiếp, và hỏi cô giúp đỡ với các tông nhạc, nhưng Maddie chỉ nói rằng ông tự mình đang làm tốt rồi. Ba cô đề xuất cô đi săn cùng ông, nhưng Maddie không muốn đi. Linq nhờ cô giúp ông ấy kiếm những cây con để làm ván trượt mới cho mùa đông sắp đến, nhưng Maddie nói cô thà ở nhà còn hơn. Thomas nói ông muốn viết về những cuộc phiêu lưu của ông ấy hồi còn trẻ và cần Maddie giúp đỡ, nhưng cô không thể giữ tâm trí cô tập trung vào công việc. Nghe Tốt cố gắng trêu chọc cô, nhưng cô chỉ nhìn ông với đôi mắt trống rỗng.
Laurel đánh mất kiên nhẫn với chị mình. “Chị tốt hơn nên ra đi không có anh ta!” cô bé hét lên. “Em cũng chẳng thích anh ta chút nào. Anh ta nghĩ anh ta biết mọi thứ. Anh ta nghĩ anh ta là người duy nhất có thể điều hành cái công ty đó của Jamie, và em cá rằng Jamie có thể tự mình điều hành toàn bộ nó. Anh ấy-”
“Jamie không thể ngừng tán tỉnh đủ lâu để làm được bất cứ chuyện gì,” Maddie nói vẻ đầy mệt mỏi. “Em không biết tí gì về 'Ring. Anh ấy chăm nom cho mọi người. Anh ấy nhận lấy trách nhiệm của thế giới. Và bây giờ anh ấy sẽ phải cô đơn suốt đời.”
“Anh ta sẽ không cô đơn. Anh sẽ kiếm ai khác. Và chị cũng sẽ kiếm một người đàn ông khác và anh ta-”
“Anh chị đã mất cả đời để tìm thấy nhau, và anh chị sẽ không tìm thấy bất kỳ ai khác được nữa. Chị sẽ tiếp tục hát và...” Cô bỏ dỡ. Cho đến khi cô gặp 'Ring cô đã cho là mình có đủ mọi thứ cần có trong đời, nhưng bây giờ không có anh chẳng còn gì có chút ý nghĩa nào nữa.
“Tại sao chị không hát?” Laurel hỏi nhỏ. “Mọi người muốn nghe chị hát. Bailey nói rằng chị không nhớ làm thế nào. Chú ấy nói rằng người đàn ông đó đã khiến chị quên mất cách hát.”
Maddie chớp những giọt nước mắt lại. Lần cuối cùng cô hát là cho 'Ring, khi đã làm tình mấy ngày không nghỉ.
Bây giờ, đứng trên đồi, trông ra khung cảnh sơn dã, cô không biết cô sẽ làm gì với đời cô nữa.
“Vẫn chưa xác định rõ suy nghĩ của con à?”
Maddie quay sang nhìn mẹ cô đang đứng cạnh cô, và cô mỉm cười. Phần còn lại của thế giới nghĩ rằng Jefferson Worth đã một tay khám phá miền Đông, nhưng Maddie biết cuộc đời của ba cô đã dính líu nhiều đến dường nào với vợ ông, và Amy Littleton đã ảnh hưởng đến ông nhiều đến dường nào.
“Xác định suy nghĩ của con về cái gì cơ?” Maddie hỏi.
“Về việc tình yêu có ý nghĩa với con nhiều đến mức nào.” Maddie không trả lời, vì vậy mẹ cô tiếp tục nói. “Khi ba con hỏi cưới mẹ, mẹ đã rất hạnh phúc. Ngay lập tức mẹ bắt đầu nói về cuộc sống của ba mẹ cùng với nhau, về việc làm thế nào ba mẹ trở lại Boston và sống trong căn nhà của ông ngoại con. Mẹ nói rằng Jeff có thể điều hành việc kinh doanh chuyên chở hàng hóa của ông ngoại. Mẹ thậm chí còn kể về những bộ quần áo đẹp đẽ mà mẹ sẽ mua cho Jeffrey.”
Maddie nhìn mẹ cô với vẻ bối rối. Cô biết rằng ông ngoại đã từng khá giàu có và rằng một trong những lý do phản đối Jeff mang một người phụ nữ trẻ ngược lên sông Missouri để vẽ là cuộc sống nhẹ nhàng và xa hoa của bà. Nhưng Maddie không thể hình dung ra cảnh ba cô sống bất cứ đâu trừ miền Tây cả, không thể hình dung ông mặt bất cứ gì trừ quần ống túm da hoẵng.
Amy tiếp tục. “Trong một thời gian mẹ nghĩ mẹ sẽ phải từ bỏ ba con. Mẹ phát ngán đến tận cổ bụi bẩn và bệnh tật ở miền Tây này. Mẹ mệt mỏi với cùng một loại thức ăn hết ngày này qua ngày khác. Mẹ mệt mỏi với những người đàn ông và những thói quen dơ bẩn của họ. Mẹ muốn trở lại miền đông và sống với những người có thể nói cả nguyên câu mà không dùng một từ thô tục. Mẹ muốn sách và âm nhạc và những chiếc đĩa sứ. Mẹ muốn quần áo đẹp.”
Một vài năm trước Maddie sẽ không muốn nghe chuyện này về ba mẹ cô. Trước đây cô luôn muốn nghĩ họ yêu nhau mãi mãi, rằng họ chưa bao giờ có bất kỳ vấn đề nào. “Mẹ đã làm gì?”
“Mẹ rời bỏ ông ấy. Mẹ biết thứ mẹ muốn, và ông ấy không thể đưa nó cho mẹ. Mẹ trở lại miền đông và sống cả một năm mà không có ông ấy.” Amy mỉm cười trong hồi ức. “Nhưng mẹ đã không tính trước mẹ đã thay đổi nhiều đến chừng nào trong năm đó. Mẹ không còn là cùng một quý cô trẻ tuổi lúc rời đi nữa. Mẹ bực bội với những người bạn của mẹ mình khi họ quá dễ dàng sợ hãi bởi những thứ như một con ngựa đang lồng lên. Khi con từng bị bẫy không có nước suốt ba ngày trong khi bọn Apache đang bắn vào con, một con ngựa bồn chồn chẳng có nhiều ý nghĩa cho lắm. Và mẹ luôn làm mọi người sốc với những quan điểm của mẹ. Mẹ không thể chịu đựng sự giả tạo của ‘xã hội’ thêm được nữa.”

“Vì vậy mẹ trở lại với ba?” Maddie nói.
“Vào lúc đó họ có một chiếc tùy thủy đi ngược lên sông, và mẹ đáp nó và đến với ông ấy.”
“Và cầu xin ông nhận lại mẹ.”
Amy phá lên cười. “Không hẳn. Thực tế, còn xa mới tới xin xỏ. Mẹ bảo với ông điều ông phải làm để giữ mẹ lại.” Bà mỉm cười. “Không mất quá lâu để thấy rằng ông ấy cũng khổ sở vì không có mẹ cũng như mẹ không có ông. Mẹ bảo ông ấy mẹ muốn một con ngựa và rằng mẹ sẽ không lang bạt khắp miền Đông trong khi ông có khuynh hướng như thế. Mẹ nói rằng ông được tự do đi bất cứ đâu ông muốn, nhưng mẹ thì sẽ ở yên một chỗ.”
Maddie nhìn trở lại về phía những ngọn núi và mỉm cười. Nó đã được việc với ba mẹ cô bởi vì mỗi mùa hè ba cô đều ra đi thám hiểm, thăm viếng bạn bè ông trong những bộ lạc khác nhau, và vài ông già miền núi vẫn còn sống trên những ngọn đồi. Năm trong số những mùa hè đó Maddie đã đi cùng ông, còn Gemma thì gần như là luôn đi cùng với ba của họ.
“Con phải đi tới chỗ 'Ring và bảo anh ấy rằng còn cần phải hát và anh ấy phải đi cùng con ư?” Maddie hỏi.
“Mẹ không biết. Mẹ chỉ biết rằng mẹ yêu ba con và mẹ đi với ông ấy và mẹ không bao giờ hối hận.”
“Trong trường hợp đó mẹ là người phải nhượng bộ, nhưng bây giờ 'Ring mới là người phải nhượng bộ con.” Maddie úp hai tay lên mặt. “Con thậm chí còn không biết liệu anh ấy có còn sống không. Anh ấy đã đến cái thị trấn khủng khiếp đó kiếm người đàn ông đã bắt Laurel ấy. Nếu 'Ring bị giết, nó sẽ là lỗi của con. Laurel bị bắt bởi vì người đàn ông muốn nghe con hát, và nếu 'Ring-”
Amy vòng cánh tay bà quanh con gái. “Con không thể tự trách mình. Đó là quyết định của cậu ấy.”
“Tất cả những quyết định đều là của anh ấy,” Maddie cay đắng nói.
Đêm đó cô không ngủ được nhiều mà nằm thao thức, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cô không kiếm ra được câu trả lời, nhưng rất lâu trước khi mặt trời mọc, cô ra khỏi giường và thay quần áo.
Bên ngoài căn nhà gạch dài trời vẫn tối, nhưng ba cô đang đợi cô.
“Con sẽ đi tìm anh ấy,” Maddie nói, miệng cô hằn thành một đường cứng rắn. “Con không nên và con có lẽ sẽ hối hận vì làm vậy, như con sẽ đi tìm anh ấy.”
Ba cô nhẹ mỉm cười. “Ba nghĩ con sẽ. Chúng ta nhà Worth thường tìm kiếm những điều chúng ta muốn. Con muốn hát và con đã làm vậy.”
“Và bây giờ con muốn người đàn ông này.”
Jeff cười toe toét với con gái mình.”Con có được điều đó từ mẹ con.”
Maddie nhìn lên ông. 'Ring đã nói Jefferson Worth giờ hẳn phải già rồi, nhưng ông vẫn khá điển trai và Maddie không thể hình dung ra việc sống mà khi ông không còn nữa. Trong một cơn bốc đồng, cô quăng cánh tay mình quanh thắt lưng ông và ôm lấy ông.
Jeff vuốt mái tóc con gái. “Chúng ta đang lãng phí thời gian đấy. Ta hãy đi tóm cậu ta nào.”
Vào lúc họ đã sẵn sàng lên đường, những con ngựa đã đóng yên, hành lý đã đầy đủ, Thomas, Bailey, và Linq tới chuẩn bị đi với họ. Và khi họ lên ngựa, Amy, Laurel, và Nghe Tốt cũng nhập bọn.
Maddie không thể cầm lòng nhìn họ được. Luôn luôn, gia đình cô luôn ở đó vì cô.

“Hãy đi cứu cậu bé này của cháu nào,” Bailey nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Ta đang chờ đợi vài sự náo động đây. Quanh đây yên tĩnh quá. Dẫu cho chuyện chúng ta làm mà lại kèm theo một mớ phụ nữ và trẻ con thế này sẽ có thể đập ta tan tác.”
“Cháu có thể bắn vượt qua chú,” Laurel nói. “Chú quá mù để nhìn thấy quá đầu mũi của mình.”
“Jeff, con bé đó của anh lại dám bất kính kìa,” Bailey càu nhàu.
Maddie mỉm cười với ba cô, và họ bắt đầu xuống núi.
***
Vào ngày thứ hai của chuyến đi thì hoàn toàn bất thình lình Thomas và Jeff ngừng lại, Nghe Tốt xuống ngựa và lẩn vào trong rừng cây, trong khi Linq và Bailey di chuyển ba người phụ nữ vào trong một cái vòng bảo vệ.
Maddie nín thở. Đã qua hàng năm trời từ hồi cô đã từng sống như thế này, khi mỗi chuyện động đều có thể mang đến nguy hiểm. Tất cả họ đều yên lặng hết mức có thể trong khi họ nghe ngóng. Ban đầu Maddie không thể nghe thấy gì, và cô tự hỏi ba cô và những người đàn ông khác có thể nghe thấy chút gì hay không.
Khi cô nghe được thứ gì đó cô không chắc nó là thứ gì, nhưng rồi mắt cô mở to và cô ngồi thẳng dậy. “Đó là anh ấy,” cô thì thầm.
Ba cô quay sang và quắc mắt với cô. Ông đã từng dạy cô không được lên tiếng khi họ có khả năng đang trong vòng nguy hiểm.
Nhưng Maddie lờ ông đi khi cô thúc ngựa tiến tới và bắt đầu xuống núi, những người khác bám sát sau cô.
Cô đã không hát lấy một nốt nhạc suốt hơn ba tuần, nhưng bây giờ, đang trên đà phi nước đại, trượt xuống ngựa, cô bắt đầu hát. Cô không chắc mình đang hát cái gì, nhưng cô nghĩ nó từ vở Carmen, khi Carmen hát về người lính của cô ấy.
'Ring lao nhanh tới từ sườn núi tiến về phía cô, và khi anh đến được với cô, anh kéo cô lên ngựa và bắt đầu hôn cô một cách háo hức.
“Anh không thể làm vậy được,” anh nói. “Anh không thể mất em.”
Maddie không quan tâm tới bất kỳ lời lẽ nào, cô chỉ muốn ôm anh và cảm nhận anh và chạm vào anh. Họ ngồi trên ngựa hôn nhau, cơ thể họ quấn vào nhau, trong khi xung quanh họ mọi người bắt đầu tụ lại, gia đình của Maddie ở một bên, của 'Ring bên còn lại.
Sau một lúc cả hai gia đình bắt đầu thấy sốt ruột, và Jamie thúc ngựa tiến tới. “Cháu là James Montgomery và đó anh trai cháu 'Ring,” anh nói với Thomas và Jeff. Có một chút kinh sợ trong giọng anh trước cuộc gặp gỡ những người đàn ông đã trở thành huyền thoại đối với mình.
'Ring là người nhận ra rằng anh và Maddie có khán giả, và anh cho Buttercup quỳ xuống trước để họ để ẩn mình khỏi quang cảnh rừng cây. 'Ring kéo Maddie ra khỏi anh. “Chúng ta phải nói chuyện,” anh nói.
Maddie sợ nói chuyện. Khi họ hôn hay làm tình, mọi thứ giữa họ ổn cả. Nó chỉ khi họ nói chuyện là họ sẽ mắc vào rắc rối.
“Để sau đi,” cô thì thầm, hôn anh lần nữa.
“Không,” anh nói cứng rắn, rồi anh xuống ngựa và giơ tay lên cho cô. Khi cô đã trên mặt đất, anh giữ cô cách chiều dài một sải tay. “Anh muốn nói điều này ngay bây giờ, trong khi anh còn có thể, vì anh không chắc anh sẽ có đủ can đảm để nói nó lại nữa hay không.”

“Can đảm?” Tim Maddie bắt đầu đập mạnh. “Can đảm nói em gì cơ?”
Anh quay đi khỏi cô, xoay lưng lại với cô. “Can đảm để nói rằng em đã đúng,” anh nói nhỏ.
Maddie chớp mắt đằng sau anh, rồi bước lên đứng trước anh. “Đúng về chuyện gì?”
“Ừm... có lẽ em đã đúng về vài thứ.” Anh nhìn cô và cô thấy rằng có những quầng thâm đen bên dưới mắt anh. Anh cũng không ngủ được nhiều hơn là cô mấy. “Anh khởi hành đi Desperate. Anh có mỗi một ý định đem Yovington trở về ra trước tòa, nhưng anh cứ nghe em nói rằng anh đang theo sau việc trả đũa.”
Anh nhìn đi. “Anh đoán mình đã sống quá nhiều cho cuộc đời cô độc của anh.” Am mỉm cười tại đó. “Cô độc trong một gia đình với chín đứa con. Anh không biết làm thế nào anh có thể nữa, nhưng anh đã làm được.”
Anh nhìn trở lại cô. “Em đã đúng khi em nói rằng anh luôn làm theo những gì anh muốn. Gia đình chưa bao giờ thử ngăn cản anh khỏi làm bất kỳ điều gì anh muốn. Anh đoán mình đã không học được ý nghĩa của sự thỏa hiệp.”
Cô đi tới và đặt tay cô lên ngực anh. “Chuyện gì đã xảy ra trên đường tới Desperate?”
“Anh nhận ra rằng lần đầu tiên trong đời anh có lẽ không đạt được điều anh muốn. Toby nói rằng anh đã bị nuông chiều, rằng tiền bạc nhà Montgomery luôn có thể mua mọi thứ và anh sẽ không biết làm thế nào đối phó mà không có thứ tiền đó. Anh nghĩ ông ấy chẳng biết gì về điều ông ấy đang nói. Tiền bạc chẳng giúp ích được gì cho em khi em bị bắt bởi một đám da đỏ.”
Anh nhìn xuống và mơn trớn má cô. “Khi anh rời bỏ em, anh nghĩ em chỉ đang nổi cơn tam bành. Cái đó có vẻ khá hợp lý để nghĩ tới, nếu xem xét rằng em là một phụ nữ và một ca sĩ opera. Anh nghĩ anh sẽ đi tóm Yovington và rồi đem em trở về Warbrooke và mọi thứ sẽ lại đúng y như anh đã lên kế hoạch cho nó là thế.”
Anh ngừng lại và hít một hơi. “Đó là Jamie đã khiến anh nhận ra điều anh muốn có lẽ sẽ không thành.”
“Cậu ấy đã làm gì?”
“Nó nói rằng nó sẽ nhớ giọng hát của em. Rồi Toby nói ông ấy cũng sẽ nhớ tiếng mèo gào. Anh cười vào họ, nói rằng họ sẽ có thể nghe em bao nhiêu họ muốn khi chúng ta về tới nhà.” 'Ring ngưng lại. “Jamie nói, ‘Không phải lần này, anh à. Lần này anh đã thua.’ Cho đến giây phút đó anh không cho là mình đã nghĩ rằng mọi thứ em nới với ai là gì đó hơn là cơn điên tiết của một cô gái nhỏ.”
Anh nắm lấy tay cô trong tay anh và anh giữ nó chặt đến nỗi làm cô đau, nhưng cô không phản kháng. “Anh đã không ngủ tối hôm đó. Anh chỉ nằm thao thức, nghĩ về cuộc sống không có em. Anh không thể tưởng tượng ra được nó. Anh có tự nhủ với bản thân rằng nếu em không đến sống với anh thì đó là mất mát của em và anh sẽ đi kiếm một người phụ nữ khác, như nó không chút tác dụng gì. Mất bao nhiêu năm anh mới tìm được em, và anh sẽ không để em ra đi như vậy.”
Anh bắt đầu kéo cô vào trong vòng tay mình, nhưng cô bước ra khỏi tầm với của anh. “Hãy kể em nghe mọi thứ. Anh đã làm gì với Yovington?”
Anh mỉm cười với cô và lùa tay vào tóc. “Anh không nghĩ gia đình anh sẽ chịu để anh nghe kết thúc của chuyện này, nhưng anh đã làm những gì em nói.”
“Em đã nói gì cơ?”
“Anh chuyển Yovington sang cho quân đội. Jamie, Toby và anh đã tới Pháo đài Breck, kể cho Đại tá Harrison nghe mọi chuyện, và ông ta đã đem lính truy bắt Yovington. Anh nhấn mạnh rằng tên anh sẽ được chừa ra khỏi vụ này và rằng đại tá có thể nhận hết mọi công trạng, vì vậy có lẽ Harrison già sẽ nhận một tấm mề đay hay gì đó.”
“Và tha thứ cho anh đã khiến đời ông ấy khốn khổ?”
“Anh mong vậy. Anh có thêm một năm nữa để đi trước khi anh rời khỏi quân đội.”
“Và sau đó thì sao?” cô hỏi.
Anh phải mất thời gian trước khi trả lời, và Maddie cảm nhận rằng điều anh sắp nói rất khó khăn đối với anh. “Anh nghĩ về chuyện em nói về bị nhốt trong lồng, và anh cố hiểu điều em đang nói. Tài năng của anh có vẻ là ở việc điều hành một công việc kinh doanh kích cỡ như Hãng tàu Warbrooke, nhưng sẽ ra sao nếu ba anh là một người giàu có nào đó chẳng có gì để làm với tiền của ông và, để chiều theo anh, ông ấy mua một việc kinh doanh cho anh để anh điều hành? Anh sẽ không bao giờ biết liệu anh có tốt thật hay không.” Anh mỉm cười. “Thật là một cảm giác tuyệt vời khi thương thảo thành công một hợp đồng, khi biết rằng nhờ chính đầu óc và hoạch định của em mà em đã thắng lợi. Anh đoán nó hẳn là giống như khi em hát cho những người đến bằng sự ước muốn tự do của chính họ để nghe em hát, không phải bởi họ nợ công ty chồng em một ân tình.”
Anh hít sâu một hơi, và khi anh lên tiếng, cô biết rằng anh đang nói thật lòng. “Anh không thể bảo em từ bỏ nó được. Anh sẽ đi bất cứ đâu em đi. Anh sẽ đi theo em vòng quanh thế giới cho đến chừng nào em còn có thể hát,” anh nhẹ nhàng nói.
Cô nhìn anh trong một lúc trước khi mở miệng. “Và anh sẽ làm gì trong khi em hát? Quản lý đồ dùng sân khấu?”

“Có lẽ anh có thể xem xét lợi ích của Hãng tàu Warbrooke ở những phần khác của thế giới. Em đã từng hát ở Hồng Kông bao giờ chưa?”
Maddie sợ cử động. Đây là điều cô đã muốn. Anh có yêu cô. Cô. Không phải một người phụ nữ anh tạo ra trong tâm trí, mà là cô, Maddie. Và anh cũng yêu LaReina, một người phụ nữ có dính dáng đôi chút tới đời cô bên cạnh việc ở đó với chồng cô bất kể khi nào anh cần đến cô. Anh yêu cái cô là và kẻ cô là và anh sẽ vui lòng cho đi cũng nhiều như là nhận lại.
Cô tặng anh một nụ cười, cố gắng cầm lại những giọt nước mắt hạnh phúc. “Anh biết đấy, em đang suy nghĩ. Có lẽ em có thể hát vòng quanh thế giới vào mùa đông và em có thể trải qua những mùa hè ở Maine với anh, và hát trong cái nhà hát anh tính xây cho em đó.”
Anh đứng đó với hai tay thả hai bên sườn, không chạm vào cô.
“Đó là, nếu anh nghĩ nó sẽ được việc. Liệu anh có thể bỏ công việc của anh nửa năm được không?”
'Ring đặt bàn tay anh lên trên hàm và nắn nó lại. “Anh vẫn có thể cảm thấy nơi Jamie bảo anh rằng những đứa em trai của anh hoàn toàn có đủ khả năng điều hành Hãng tàu Warbrooke mà không có mình.”
“Em sẵn lòng thử nó nếu anh cũng thế,” cô nói.
Mất nguyên một phút trước khi 'Ring lên tiếng, rồi anh chộp lấy cô và xoay cô vòng vòng. “Nó sẽ được việc. Anh sẽ khiến cho nó được việc.” Sau đó anh hôn cô, sâu và dài.
“'Ring, hãy ở đây và-”
“Không,” anh nói cứng rắn. “Anh muốn gặp ba em và những người khác và anh muốn chúng ta cưới nhau ngay tắp lự và anh muốn bắt đầu tiếp quản tài chính của em.”
“Tài chính của em? Cái gì khiến anh nghĩ anh có thể tiếp quản tiền của em? Anh không có đủ của chính anh để quản lý hay sao?”
“Không có người vợ nào của anh sẽ bị lừa cả, và anh tính xem coi-”
“Cho anh biết, em đã hỏi mẹ em về tiền bạc, và bà đã buộc John Fairlie gửi bà bốn cuốn sổ cái một năm về việc em đã kiếm được bao nhiêu và bà ấy đã đầu tư nó vào các thứ.”
“Đầu tư nó vào “các thứ”, hử? Anh mừng được nghe rằng có ai đó trong nhà em có vài ý thức khi nó dính đến tiền bạc. Anh ghét những đứa con của chúng ta lớn lên mà không thể điều hành Hãng tàu Warbrooke.”
“Những đứa con của chúng ta sẽ làm ca sĩ, hay có lẽ nghệ sĩ, và anh sẽ không điều khiển cuộc đời chúng như anh đã cố điều khiển đời em. Và hơn nữa-”
Cô dừng lại bởi anh đang hôn cô, và cô quên hết bất kể thứ gì khác cô định nói.
Lời cảm ơn
JUDE DEVERAUX
Đầu tiên và trước nhất tôi muốn cảm ơn Antonia Lavanne, người đã rất tử tế cho phép tôi trải qua buổi trưa trong xưởng thu âm của cô và lắng nghe cô giảng về những bài học ca hát. Nó thật là một trải nghiệm tuyệt vời.
Tôi muốn cảm ơn những sinh viên giáo viên và Trường Đại học m nhạc Mannes, nơi tôi trải qua một buổi tối lắng nghe một buổi diễn trực tiếp của bộ tứ từ vở Cinderella.
Tôi muốn xin lỗi các bạn độc giả của tôi và Bizet vì đã nói dối về ngày tháng của vở Carmen và để cho nữ chính của tôi hát vở opera một vài năm trước khi nó được viết.
Tôi cũng muốn cảm ơn Thomas Armor cho tên của ông ấy. Tôi đã đưa ông trở thành một người anh hùng, Tom.
Và, như mọi khi, tôi muốn cảm ơn Linda Marrow vì đã lắng nghe... và lắng nghe và lắng nghe và lắng nghe và...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận