Đóa Hoa Tội Lỗi

Dịch: Hé

11 giờ, Triệu Hương Nông ngồi lên chiếc xe đợi cô trước cổng bệnh viện. Lái xe là một cậu trai đội mũ lưỡi trai, trầm mặc, lái xe về phía ngoại ô Chicago. Triệu Hương Nông ngồi ở hàng ghế sau, nhìn cảnh vật sau khi tuyết tan bên ngoài cửa xe, những tòa nhà cao tầng được thay thế bởi những ngôi nhà nằm thưa thớt hai bên đường, tiếp đến là khu vực lao động tầng lớp thấp, cuối cùng là công xưởng bỏ hoang. Khi Triệu Hương Nông nhìn thấy tét nước lớn trên cao, cô đã lờ mờ đoán được cô sẽ được chiếc xe này đưa đến nơi nào. Chu Nhuận từng dẫn cô đến đây, nhà Chu Nhuận ở gần khu vực này.

Quả nhiên, chiếc xe dừng lại trước tòa giáo đường.

Gần 2 giờ chiều, Triệu Hương Nông đi theo chàng trai đội mũ lưỡi trai vào trong nhà thờ.

Nhà thờ sạch sẽ sáng sủa ngày trước đã trở nên hoang vu, có lẽ Chúa đã được đón đến sống ở nơi xa hoa hơn rồi cũng nên. Trên chiếc ghế dài giành cho giáo dân phủ đầy bụi. Thứ duy nhất vẫn giữ được dáng vẻ của quá khứ chỉ có giấy dán trên cửa sổ mái, chúng vẫn sặc sỡ như cũ.

Men theo lối đi ở chính giữa nhà thờ đi lên, Triệu Hương Nông vô thức chạm tay vào hàng ghế đầu tiên, bước chân không tự chủ được dừng lại, nghiêng đầu qua, nhìn về phía...

Trong ánh sáng rực rỡ từ ô cửa sổ mái, có hai thiếu nữ, một thiếu nữ trùm khăn voăn trắng trên đầu, đang chắp tay cầu nguyện, khuôn mặt cô trong sáng đầy thành tín, cô đang cầu nguyện cho người trong lòng cô được bằng an vui vẻ. Một thiếu nữ khác đứng cạnh đó, cô ăn mặc sang chảnh, thờ ơ đứng nhìn. Trong mắt cô, dáng vẻ thành tín của cô gái kia vô cùng nực cười. Dẫu vậy chuyện đó vẫn không ảnh hưởng đến hai cô gái phát triển tình bạn của mình. Họ đang trốn ở nơi hướng về phía mặt trời, lén lút chia sẻ đặc điểm của người trong lòng mình, người tớ thích có quá nhiều vệ tinh vây quanh, người trong lòng cậu không thích dây dưa với đứa con gái khác. Nói một tràng, hai cô bắt đầu cười khúc khích.

Tiếng cười xuyên qua vòm trời tĩnh lặng, những bi thương nấp trong bóng tối bắt đầu rục rịch.

"Chị nhìn lâu quá rồi đấy, chị dâu ạ." Một giọng nói vang lên.

Triệu Hương Nông uể oải thu lại ánh mắt, nhìn về phía người đang đứng trước mắt cô. Cô ta đã cởi mũ, đang mỉm cười nhìn cô. Khuôn mặt tươi cười kia có một đặc điểm vô cùng bắt mắt, vừa nhoẻn miệng liền lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương.

Triệu Hương Nông nhìn người trước mắt, cô nhớ lại hồi trước Chu Nhuận từng khoe với cô bằng giọng điệu rất đỗi tự hào: Tớ có một đứa em gái, nó rất thông minh đáng yêu.

"Tiểu Dã, tôi nghĩ hẳn là cô còn có cái tên khác nhỉ?"

Người kia trưng ra vẻ mặt "Xem ra chị cũng không ngu lắm", sau đó nói chậm rãi: "Chuẩn luôn, chị đoán đúng rồi, tôi còn tên khác là Chu Nhan. Tên của tôi và chị tôi đến từ câu thành ngữ "Chu viên ngọc nhuận". Tôi là Chu Viên, chị tôi là Chu Nhuận. Tôi cảm thấy nếu tôi mà tên là Chu Viên thì chắc chắn tôi sẽ trở thành một con mập. Ngày nào tôi cũng nì nèo ba mẹ đổi tên cho tôi. Sau đó tôi được đổi tên thành Chu Nhan, nhan trong nhan sắc."

Chu Nhan bước từng bước về phía cô, cô ta lẩm nhẩm câu thành ngữ trong miệng, đắc ý nói: "Triệu Hương Nông, không biết chị có phát hiện ra trong câu thành ngữ còn có một chữ "Ngọc" không. Chị có cảm thấy tên của ba chúng tôi ẩn chứa quan niệm về vận mệnh không? Ngọc, Nhan, Nhuận, nếu bỏ một chữ trong ba chữ đi thì chỉ còn lại một đôi. Tôi cũng đã thành công biến nó thành một đôi rồi, thế nhưng, vì sao chị lại xuất hiện?"

Nói đến đây, ánh mắt Chu Nhan nhìn cô tràn ngập căm hận, như thể nếu cô không xuất hiện thì Chu Nhan và Tống Ngọc Trạch sẽ trở thành một đôi vậy.

"Được rồi, đừng dong dài nữa, nói cho tôi mục đích cô đưa tôi đến đây đi." Triệu Hương Nông nói.

Chu Nhan lại bày ra vẻ mặt "Chị không chịu nghe đúng là chuyện hết sức đáng tiếc", cô ta lại tiến lên trước một bước, giọng điệu và vẻ mặt đầy hả hê: "Triệu Hương Nông, tôi cảm thấy cuộc đời chị đúng là một trò lừa bịp từ đầu đến cuối. Chẳng phải người ta nói chị thông minh lắm sao, người ta tâng bốc trí thông minh của chị, nhưng xem kìa, để tôi đếm xem nào, Tống Ngọc Trạch lừa chị, ba chị cũng lừa chị, đến tôi cũng lừa chị quay như chong chóng."

"Trí thông minh và cuộc sống không hề liên quan, chẳng lẽ cô không biết định lý này sao?" Triệu Hương Nông nói.

Chu Nhan tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ, cô ta bắt đầu thong thả đi vòng quanh cô, tựa như muốn tìm ra chút cảm xúc của cô.

Hành động của cô ta khiến Triệu Hương Nông cảm thấy mất kiên nhẫn, cô vươn tay chặn Chu Nhan lại: "Nghe này Chu Nhan, tôi không muốn đấu võ mồm với một đứa tâm thần đâu."

Lời của cô khiến vẻ mặt Chu Nhan chợt biến.

Triệu Hương Nông mỉm cười với Chu Nhan: "Nói đi, ba tôi đã lừa tôi kiểu gì, còn... Chu Nhuận sao lại chết, trước khi chết cô ấy đã trải qua những gì."

Cuối cùng cô cũng đã hỏi đến vấn đề này, với một tâm tình hết sức bình tĩnh. Bao năm qua, Triệu Hương Nông vẫn luôn thôi miên bản thân tin vào những gì trên báo viết, rằng thiếu nữ thiên tài trượt băng trở nên sa đọa, cô ta mê hàng hiệu, cô ta thích danh lợi, kỹ thuật trên giường của cô ta rất điêu luyện, đàn ông tranh nhau trèo lên giường cô ta, cô ta lẳng lơ, cô ta cắn thuốc, cuối cùng chết vì sốc thuốc, tất nhiên là cô ta chết trên giường của đám đàn ông.

Thủ đoạn trên mạng xã hội luôn luôn có hiệu quả, như Triệu Diên Đình, như Bách Nguyên Tú, cũng như bao tay sát gái si mê những cơ thể thanh thuần ban đầu, tạo ra hình tượng giả là một chuyện quá đỗi dễ dàng với bọn họ, mà cô vì muốn để mình sống thanh thản mà lựa chọn tin vào những chuyện kia.

"Chu Nhan, nếu cô nói cho tôi thì tôi sẽ rất đau khổ đấy." Triệu Hương Nông nói với Chu Nhan. Thế là, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Nhan.

Sau đó, cô nhìn thấy những bức thư mà Chu Nhuận gửi cho Tống Ngọc Trạch.

Dưới ánh mắt ngóng đợi của Chu Nhan, Triệu Hương Nông mở những bức thư đó ra.

Chất giấy đã ố vàng, những con chữ tựa như sắp phai nhạt theo người đã khuất, hóa thành bụi phấn.

Trong thư, Chu Nhuận nói với Tống Ngọc Trạch rằng: Tống Ngọc Trạch, anh vĩnh viễn không biết em nhớ anh đến nhường nào, nhớ bao nhiêu thì cũng hận bấy nhiêu.

Trong thư, Chu Nhuận nói với Tống Ngọc Trạch rằng: Tống Ngọc Trạch à, em đã tưởng tượng người đàn ông đầu tiên ngủ với em thành anh. Giá tiền đêm đầu tiên của em cũng kha khá, em dùng số tiền đó để chuyển ba em sang phòng bệnh và y tá tốt hơn.

Trong thư, Chu Nhuận nói với Tống Ngọc Trạch rằng: Tống Ngọc Trạch à, em rất buồn, dù em đã bỏ ra nhiều như vậy, em vẫn không thể cứu sống ba em. Lúc ba em đi, ánh mắt ông nhìn em rất bi thương, em nghĩ nhất định ông ấy đã biết chuyện của em nhưng lại làm như không biết.


Trong thư, Chu Nhuận nói với Tống Ngọc Trạch rằng: Tống Ngọc Trạch, em thấy tuyệt vọng quá. Vì quá tuyệt vọng nên rất dễ bị mắc lừa. Bọn chúng lừa em có một thứ có thể khiến người ta quên đi một số chuyện phiền não mà lại dễ dàng có được niềm vui. Em đã tin bọn chúng, bọn chúng nói không sai, thật sự có một thứ như vậy, em vừa động vào thứ đó liền quên đi những chuyện không vui, em còn có thể nhìn thấy anh mỗi phút mỗi giây.

Trong thư, Chu Nhuận nói với Tống Ngọc Trạch rằng: Tống Ngọc Trạch, ngày nọ em đi trên đường, trong ánh nắng chói chang, em nhìn thấy bộ dạng của em không còn giống em, sau đó em đã mua vé máy bay đến Úc tìm anh. Tống Ngọc Trạch, nếu lúc đó anh cầm tay em thì tốt biết bao, nếu thế em sẽ không gặp phải những ô nhục sau này rồi.

Trong thư, Chu Nhuận nói với Tống Ngọc Trạch rằng: Tống Ngọc Trạch, ngày hôm đó em rất hận rất hận Triệu Hương Nông. Em tin tưởng cô ta, dựa vào cô ta, nhưng cô ta lại là người đẩy em xuống địa ngục. Tống Ngọc Trạch, anh xem những con quỷ biến thái này đã làm gì với em này, Tống Ngọc Trạch, chúng dùng..."

Đọc đến đây, Triệu Hương Nông không còn dũng khí để đọc tiếp, cô quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy dữ dội. Có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô.

Giọng nói kia vang trên đỉnh đầu cô: "Mới có chút mà đã ngừng rồi, chẳng phải vừa nãy cô còn dũng cảm lắm sao? Triệu Hương Nông, chị khiến tôi thất vọng quá, vì sao không đọc tiếp đi hả? Người viết thư là Chu Nhuận đấy, Chu Nhuận là ai, Chu Nhuận là bạn tốt nhất của Triệu Hương Nông."

Triệu Hương Nông bất động nhìn những bức thư nằm trên mặt đất, sau đó bàn chân đi đôi giày thể thao màu đen đá vào người cô: "Sao không đọc nữa, hử?"

Triệu Hương Nông vẫn không nhúc nhích.

Chu Nhan bật cười khanh khách: "Hay là để tôi đọc nhé, được không Triệu Hương Nông."

Triệu Hương Nông đờ đẫn lắc đầu. Chu Nhan cúi xuống nhặt bức thư lên, Triệu Hương Nông vơ lấy bức thư trước cô ta, cẩn thận giấu thư vào trong ngực.

Thế nhưng...

Giọng nói chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu cô, Triệu Hương Nông duỗi tay bịt tai lại, nhưng một số lời vẫn lọt vào tai cô một cách gián đoạn.

"Không sao, nội dung trong bức thư tôi... thuộc hết rồi. Triệu Hương Nông, sợ chị bỏ sót chỗ nào đó nên tôi đọc cho chị nghe vậy."

Khoảnh khắc đó, Triệu Hương Nông như nhìn thấy thiếu nữ trùm khăn voăn nhìn cô bằng ánh mắt đau thương. Triệu Hương Nông bỏ tay xuống, bắt đầu im lặng lắng nghe, nghe những điều cô nên nghe.

Thứ bảy nào đó, Chu Nhuận bị đưa lên du thuyền. Một đám đàn ông người Ả Rập say bí tỉ bỗng nảy sinh ý tưởng biến thái, một gã nhét con cá vàng vào cơ thể cô bằng cách thức nhục nhã nhất. Chu Nhuận nói, cô vĩnh viễn không thể quên được những tủi nhục vào giây phút đó. Cô nói, Tống Ngọc Trạch à, nếu lúc đó em chết vì quá nhục nhã thì anh có báo thù thay em không? Giết hết đám Ả Rập kia, dạy cho Triệu Hương Nông một bài học, khiến cô ta nếm trải nỗi đau linh hồn bị cắn nuốt. Đêm đó, Chu Nhuân không chết, ngược lại là gã đàn ông kia lại chết vì bạn gã lỡ tay cướp cò súng.

Sau đó, cuộc đời Chu Nhuận như một trang huyết lệ sử, dường như, tất cả những chuyện bi thảm nhất thế gian đều xảy ra với cô. Một tối chơi ở hộp đêm, nước của cô bị bỏ thuốc, trong mấy gã đàn ông lên giường với cô đêm đó có một người bị AIDS. Không lâu sau đó, dưới căn tầng hầm của một nhà nghỉ vào một đêm mưa gió, Chu Nhuận đã bỏ rất nhiều thuốc ngủ vào trong cốc rượu, cô còn để lại một bức thư tuyệt mệnh, người duy nhất được nhắc đến trong thư là Triệu Hương Nông.

Ngày hôm sau, có người phát hiện Chu Nhuận đã chết. Vài ngày sau, cái chết của thiếu nữ thiên tài trượt bằng cũng giống như bao vụ án xảy ra ở Chicago: Lại là một cô gái sống buông thả chết vì sốc thuốc. Vì cô là quán quân của cuộc thi trượt băng nên cái chết của cô đã thu hút không ít sự chú ý. Sau đó, người ta phát hiện hóa ra sau khuôn mặt đơn thuần của cựu quán quân lại che giấu những thứ kinh khủng như vậy.

Còn bức di thư của Chu Nhuận đã không cánh mà bay. Không lâu sau đó, nghe nói có một nhà từ thiện ở Chicago đã cho mẹ của Chu Nhuận một khoản tiền lớn dưới danh nghĩa là tài trợ. Đương nhiên, đó đều là chuyện mà Tống Ngọc Trạch sau này mới tra được. Nói ngắn gọn, những chuyện xảy ra về sau có thể hiểu là một người cha vì để con gái không bị cắn rứt lương tâm mà tàn nhẫn đổ thêm dầu vào lửa sau khi cô gái đáng thương kia chết đi.

À, đúng rồi, người cha kia cũng che giấu tin tức lúc Chu Nhuận chết, cô đã mang thai một tháng. Ba đứa bé là ai, e rằng đến người trong cuộc cũng không rõ.

Thế là, chỉ một hạt giống đố kỵ ban đầu cuối cùng đã biến thành hiệu ứng bươm bướm biến cuộc đời ngắn ngủi của thiên tài trượt băng chưa đầy 17 tuổi thành một tấn bi kịch.

"Triệu Hương Nông, chị của tôi lẽ ra có thể giống như chị, kết hôn vào độ tuổi nên kết hôn, mang thai vào lúc nên mang thai, vậy mà, tại chị mà chị ấy đã mất đi tất cả, thậm chí cả mạng sống của mình."

Triệu Hương Nông nghĩ, có lẽ là thế.

"Người như chị dựa vào đâu mà có được hạnh phúc chứ?"

Đúng thế, người như cô hình như không nên có được hạnh phúc.

"Vì vậy, tôi đã làm chút chuyện, như lén lút trốn khỏi Úc đến gặp chị, tỏ ra đáng thương, sau đó dùng tiền thuê đầu gấu Chicago làm cái chuyện đã từng xảy ra với chị tôi với Lan Thấm, sau đó tôi gọi điện cho Tống Ngọc Trạch. Ừm, tôi phải nói cho chị biết, sở dĩ tôi có thể hoàn thành những việc này một phần còn có công của ba chị đấy. Chẳng phải lúc trước ông ta cho chúng tôi một khoản tiền sao, trên đời này có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ."

Chu Nhan ngồi xổm trước mặt cô, mỉm cười: "Chị dâu, nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của chị trên ti vi lúc đó tôi rất vui. Woa, tôi đã lấy đi một chút hạnh phúc của Triệu Hương Nông rồi, một chút đủ không, dĩ nhiên là không, nên tôi quyết định nói chuyện của chị tôi cho chị. Vì tôi biết, bây giờ mà không nói cho chị thì tôi không bao giờ có cơ hội nữa, thế mà Tống Ngọc Trạch lại sai người điều tra tôi cơ đấy."

"Còn không?" Triệu Hương Nông hỏi, cô nghĩ có phải cô nên rời khỏi đây rồi không, bây giờ cô thấy cơ thể vô cùng khó chịu.

Chu Nhan nghiêng đầu như đang nghĩ xem còn chuyện gì khiến Triệu Hương Nông đau khổ không, sau đó cô ta vén tay áo lên, chỉ vào những vết sẹo trên cánh tay cô ta: "Triệu Hương Nông, chị có muốn biết những vết sẹo cũ trên tay tôi từ đâu mà có không?"

Triệu Hương Nông lắc đầu, đứng dậy, Chu Nhan cũng đứng lên chặn trước mặt cô.

Giây phút đó, ánh mắt cô ta tỏ ra thương xót: "Triệu Hương Nông, tôi cảm thấy Chu Nhuận thật sự đáng thương, chị ta bị người yêu đá, chị ta bị bạn thân phản bội, hơn nữa, chị ta còn bị em gái lừa dối."

"Triệu Hương Nông, tôi nói cho chị một bí mật, chị là người đẩy Chu Nhuận đến trước hố lửa, còn người thật sự đẩy chị ta vào hố lửa là tôi. Vào lúc chị ta vẫn còn đang do dự, tôi đã dùng cách mà tôi lừa chị để lừa chị ta."

Cổ họng Triệu Hương Nông như bị chặn lại.


Đối diện với khuôn mặt đắc ý của Chu Nhan, cô nói: "Đến giờ phút này, cuối cùng tôi cũng biết, có lẽ tôi không phải người lương thiện nhưng tôi biết tôi là một người có lương tri, chỉ có người có lương tri mới biết canh cánh với những lỗi lầm mình đã từng mắc phải."

Chu Nhan nhíu mày, giọng điệu lộ ra chút giận dỗi: "Tôi biết chứ, chính vì tôi biết nên tôi mới tốn nhiều công sức để đưa chị đến đây. Chị không biết để đưa chị đến đây tôi đã khổ cực thế nào đâu. Tôi không tìm được bất cứ cơ hội nào từ chỗ ba chị và Tống Ngọc Trạch, may mà đám bác sĩ kia ngu xuẩn."

"Khoan đã, Triệu Hương Nông, những lời vừa rồi của chị là đang trách cứ tôi sao?" Nói đến đây, giọng Chu Nhan lộ ra chút bất mãn: "Triệu Hương Nông, chị đừng có quên, tôi là một đứa tâm thần, làm mấy việc này đối với tôi chẳng có tí áp lực nào. Tôi không giống chị, làm chút chuyện xấu cũng phải nhìn trước ngó sau, lề mà lề mề, với lại... Triệu Hương Nông, tôi phải nói với chị."

Nói đến đây, Chu Nhan cười khoái chí: "Lương tri cũng không thể giúp chị giữ được con chị."

Theo cái nhìn chòng chọc của Chu Nhan, Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn xuống chân mình.

"Triệu Hương Nông, thấy thế nào? Tận mắt chứng kiến so với việc bị lấy đi một cách lặng lẽ càng chấn động hơn nhỉ?"

Thanh xuân là gì? Thanh xuân của người khác là gì? Thanh xuân của Triệu Hương Nông là gì?

Khi Triệu Hương Nông vẫn chưa kịp ảo não vì đám mụn trứng cá nổi trên mặt do hoocmon thúc đẩy, khi Triệu Hương Nông chưa kịp ngại ngùng vì cặp bánh bao nhỏ mới nhô ra trước ngực, thanh xuân của cô đã chết yểu dưới ánh mắt kỳ quặc của Triệu Diên Đình.

Đối với Triệu Hương Nông, thanh xuân là một vũ hội long trọng tồn tại trong ảo mộng, là một kiểu biểu đạt và tưởng tượng như nhặt món đồ có mối liên hệ mật thiết với thanh xuân mà bạn học làm rơi xuống đất rồi đem về nhà.

Khi màn đêm buông xuống, Triệu Diên Đình lén vào trong phòng cô, thanh xuân là bức màn màu đen trong tưởng tượng, u ám, cô đứng bên ngoài bức màn, bất lực giẫy giụa. Khi Lý Nhu nhìn cô bằng đôi mắt đẫm lệ, thanh xuân là một chiếc gai trong tưởng tượng, dù trong lòng sợ hãi nhưng quyết không trốn tránh. Khi cô ngã xuống mặt băng lạnh lẽo, thanh xuân là một tang lễ long trọng, chiếc ốc vít nho nhỏ đã chôn vùi tất cả tưởng tượng về thanh xuân của Triệu Hương Nông. Cuối cùng, ngay cả tưởng tượng cũng không còn nữa, không còn nữa!

Thanh xuân là gì? Thanh xuân cũng từng là phân cảnh đẹp đến nỗi khiến cô phải rơi lệ.

Phân cảnh đó bắt đầu từ tiếng "Két".

Khi cô mang chiếc giày trượt băng mà cô yêu thích, két----

Thanh xuân bắt đầu từ bầu trời trong xanh của Istanbul, gió thổi qua cánh đồng lúa mạch, cô đội mũ rơm, đạp xe trên con đường trên cánh đồng, gió thổi qua cánh đồng lúa phát ra tiếng xào xạc như chuỗi nhịp điệu dễ thương. Cô ra sức bấm còi xe đạp để biểu đạt sự vui vẻ của mình, không may mũ của cô bị gió thổi bay, ánh mặt trời hun nóng gò má cô như quả táo chín mọng. Chiếc xe của cô từ con đường nhỏ trong thôn đi đến thảo nguyên. Cánh đồng cỏ rực rỡ hoa nở, cô nằm trên cỏ ngửi hương hoa, ngắm trời xanh, nghe nhạc, nhớ chàng thiếu niên anh tuấn cô vừa nhìn thấy ở chợ. Ánh mắt sáng của thiếu niên khiến mặt cô đỏ lựng. Vừa nghĩ cô vừa ảo não, nếu hôm nay cô mặc chiếc váy in hình quả dâu tây thì hay rồi, đó là chiếc váy đẹp nhất trong tủ quần áo của cô. Nếu như hôm nay cô mặc chiếc váy đó, có khi thiếu niên anh tuấn kia sẽ dừng lại xin số điện thoại của cô cũng nên. Đương lúc ảo não, điện thoại của cô reo lên, vừa nhìn thấy số điện thoại trên màn hình cô cuống quít nhận điện thoại, quả nhiên... bên đầu bên kia mẹ đang mắng cô té tát. Hôm nay cô lén đeo đôi bông tai mẹ định đeo để tham gia hôn lễ của một người họ hàng. Chiếc bông tai lóng lánh bắt mắt khiến cô muốn để chúng nằm trên tai cô lâu hơn một chút.

"Vâng, vâng, con bảo đảm con sẽ về ngay và luôn mẹ à." Cô vội vàng dắt xe đạp. Chiếc xe phi như bay trên đường về nhà, vì cô đã dự cảm được bà mẹ đeo phải chiếc bông tai rởm tham dự hôn lễ sau khi biết được chân tướng đang nổi sùng lên.

Trên con đường nhỏ trong thôn, tiếng còi xe và làn váy đang bay bổng, tiếng gió len lỏi qua những bông lúa phát ra tiếng:

Xào xạc----

Triệu Hương Nông 25 tuổi, buổi trưa của ngày cuối cùng trong tháng một, cô tựa đầu vào cánh cửa nhà thờ, nhìn bầu trời sau khi tuyết tan. Sắc trời đã nhạt hơn lúc sáng khi cô ra khỏi nhà, nhưng những đám mây kia vẫn trắng đến chói mắt, khiến cô phải nheo mắt mà nhìn.

Người ta nói năm nay Chicago sẽ đón mùa xuân sớm, cô nghĩ nếu cô cố gắng tìm kiếm biết đâu có thể nhìn thấy dấu hiệu của mùa xuân sớm.

Triệu Hương Nông đã ngồi đó một lúc, nhưng kỳ lạ là chẳng có ai đi qua trước cửa nhà thờ, sau đó Triệu Hương Nông nghĩ làm gì có ai đến nơi hoang vắng này, gần đó xếp đầy rác thải công nghiệp.

Ánh mặt trời dịu hơn một chút, có hai chiếc xe xuất hiện trước cửa nhà thờ. Chiếc xe đi đầu phát ra tiếng phanh chói tai, âm thanh đó khiến cô không kìm được mà bịt tai lại, sau đó có một người bước ra khỏi xe, một người đàn ông.

Người đàn ông kia mặc chiếc áo khoác sẫm màu. Người đàn ông kia có vóc dáng cao lớn khiến đám phụ nữ phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhìn bóng hình kia, Triệu Hương Nông nghĩ, dáng vẻ sau khi trưởng thành của chàng trai anh tuấn cô gặp ở chợ trong tượng tượng của cô có lẽ chính là dáng vẻ như bây giờ.

Thế là, Triệu Hương Nông nhoẻn miệng cười.

Bóng dáng cao lớn chạy về phía cô, nháy mắt đã đến trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mặt trời le lói trên đỉnh đầu người đàn ông, khiến đầu óc cô choáng váng, cô phải mở to mắt để nhận biết đường nét của người đàn ông.

Đẹp trai quá, người đàn ông có đôi mắt của nai, sống mũi cao thẳng, ngũ quan đẹp đẽ khiến trái tim người ta như có chú nai chạy loạn.

Người đàn ông từ từ cúi xuống, khẽ chạm tay vào má cô. Bờ vai người đàn ông run rẩy kịch liệt. Người đàn ông đang khóc, khóc như một đứa trẻ đau lòng, tiếng khóc như một nốt nhạc lạc điệu.

Sau đó, người đàn ông ôm cô vào lòng, nói: "Anh đưa em về nhà."

Giọng nói người đàn ông vô cùng quen thuộc, Triệu Hương Nông gật đầu. Cô nghe lời người đàn ông, đứng dậy, sau đó, cô vô tình nhìn thấy vệt đỏ trên váy của mình, duỗi tay ra, trên tay của cô cũng có.


Trên tay của cô cũng có! Sao trên tay của cô lại có vết này chứ. Sau đó, cô đã nhớ ra.

Đẩy người đàn ông ra, Triệu Hương Nông lùi lại phía sau, cô muốn trốn trong nhà thờ. Cơ thể cô được ôm chặt cứng, Triệu Hương Nông cúi đầu, hung dữ cắn lên bả vai người đang ôm mình.

Khoang miệng cô nếm được mùi máu tươi.

Tựa như chớp mắt cũng tựa như hàng vạn năm ánh sáng, nước mắt cô rơi tí tách, từ hốc mắt, men theo sống mũi đến khóe miệng. Khóe miệng nếm được vị nước mắt bắt đầu mấp máy: "Tống Ngọc Trạch, con chúng ta không còn nữa, vì không được chúc phúc nên con của chúng ta đã lựa chọn rời đi. Tống Ngọc Trạch, con chúng ta dùng cách này để nói cho chúng ta biết nó đã từng đến với thế giới này, con chúng ta dùng cách này để khiến chúng ta nhớ nó."

Tống Ngọc Trạch đứng thẳng tắp, lẳng lặng ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy kia. Chầm chậm vỗ về lưng cô, anh đang đợi, đợi cô khóc đến mệt.

Ngày hôm nay nhất định đã tiêu tốn hết sức lực của cô rồi, gần như đầu vừa chạm vào vai anh cô liền ngủ mất. Tống Ngọc Trạch cẩn thật bế cô lên, anh bế cô đi ra bên ngoài. Những người cùng anh đến đây vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đứng quay lưng lại nhà thờ, không được lại gần một bước.

Tống Ngọc Trạch giao Triệu Hương Nông cho Rice, người phụ nữ này rất thông minh, cô ta biết phải làm gì.

Đợi tất cả mọi người rời khỏi đó, Tống Ngọc Trạch quay trở vào trong nhà thờ.

Máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng Chu Nhan, cô ta đang dựa lên tường, bóng râm che khuất cơ thể cô ta, con dao phẫu thuật găm sâu vào người cô ta, cũng không biết đã đâm vào bộ phận nào, dường như chỉ cần hít thở liền đau, sau đó máu lại trào ra khỏi miệng cô ta. Chu Nhan nhìn đăm đăm về phía cánh cửa nhà thờ, cô ta biết Tống Ngọc Trạch nhất định sẽ đến nơi này.

Giống như tưởng tượng của cô ta, Tống Ngọc Trạch thật sự đã đến, khoác chiếc áo sẫm màu, bước về phía cô ta. Sở dĩ Chu Nhan có thể gắng gượng tới bây giờ là vì giây phút này. Chu Nhan muốn nói với Tống Ngọc Trạch rằng: Anh à, anh xem Triệu Hương Nông đã làm gì với em này? Sao anh có thể làm như vậy? Rõ ràng chị bảo anh bảo vệ em cơ mà, nhưng anh xem anh đã hại em thành bộ dạng gì? Anh, Triệu Hương Nông đã hại em ra nông nỗi này, anh có tự tin tiếp tục ở bên chị ta không? Anh, bây giờ, trên tay Triệu Hương Nông đã gánh theo hai mạng người, à, không phải, là ba mạng.

Dưới ánh mắt chăm chú của Tống Ngọc Trạch, Chu Nhan cuối cùng cũng nói hết những lời đó, không thiếu một chữ nào.

Dường như Tống Ngọc Trạch không nghe thấy lời cô ta nói, anh định bế cô ta lên, cô ta bắt đầu giẫy giụa, cô ta phải khiến mình chết đi, như vậy Triệu Hương Nông sẽ phải sống với sự đau khổ cùng cực trong suốt quãng đời còn lại, phàm là những người có lương tri đều sẽ như vậy.

"Anh, anh định làm gì vậy?"

"Em đang bị thương, bây giờ em cần được chữa trị."

"Không, anh à, em không muốn làm thế."

"Vì sao?"

"Anh đoán xem?" Chu Nhan nhếch miệng cười, đồng thời ra sức vùng vẫy, lại có máu trào ra từ miệng cô ta.

Vì cô ta giẫy giụa nên Tống Ngọc Trạch không cố bế cô ta lên nữa, anh dịu dàng nói bên tai cô ta: "A Nhan ngoan, nghe lời anh trai, về sau anh trai cũng sẽ nghe lời em."

Đây là lời dỗ dành sao? Đúng không nhỉ?

Thế là, Chu Nhan lại hỏi tiếp: "Anh, anh sẽ buồn vì cái chết của em chứ?"

Giọng nói dịu dàng đáp lại cô ta: "A Nhan, anh sẽ không để em chết đâu, dù thế nào anh cũng sẽ không để em chết."

Lời này được Tống Ngọc Trạch nói sao mà hay đến thế, Chu Nhan cảm thấy mình không cần phải chết nữa, Chu Nhan ngoan ngoãn để Tống Ngọc Trạch bế cô ta lên, bước ra khỏi nhà thờ.

"Anh, em yêu anh, anh có biết không?" Chu Nhan hỏi Tống Ngọc Trạch.

"Lúc trước anh không biết, giờ biết rồi." Anh trả lời.

Chu Nhan rất hài lòng với câu trả lời của Tống Ngọc Trạch. Cô ta được Tống Ngọc Trạch bế trong lòng, đi về nơi có ánh sáng rực rỡ, từ lối đi chính giữa nhà thờ, đi ra khỏi cánh cửa tòa giáo đường. Tống Ngọc Trạch bế cô ta vào trong xe. Trên đường đi, dường như cô ta cũng quên mất con dao phẫu thuật vẫn đang cắm trong người cô ta, vì những lời Tống Ngọc Trạch nói, cô ta ra sức tưởng tượng tương lai của mình và Tống Ngọc Trạch.

"Anh, anh cũng sẽ yêu em giống như em yêu anh chứ?"

Lúc Chu Nhan hỏi câu này, Tống Ngọc Trạch đang lái xe, chiếc xe chạy rất vững vàng, dáng vẻ của anh giống như đang chăm chú lái xe, chăm chú đến nỗi giống như không nghe thấy lời cô ta nói vậy.

"Anh, anh cũng sẽ yêu em giống như em yêu anh chứ?" Chu Nhan lại hỏi lại lần nữa.

"Suỵt! A Nhan, bây giờ em đừng nói chuyện, tình trạng của em không tốt lắm, giờ em nên nghỉ ngơi, câu hỏi của em đợi khi nào em khỏe lại anh sẽ trả lời em." Anh nói với cô ta bằng giọng điệu dịu dàng.

Chu Nhan cảm thấy lời của Tống Ngọc Trạch rất có lí, quả thật lúc này cô ta nên nghỉ ngơi, như vậy mới có thể giữ lại mạng sống, như vậy mới có thể nghe được câu trả lời của anh.

Chiếc xe vẫn tiến về phía trước, Chu Nhan ngồi ở ghế phó lái ngắm Tống Ngọc Trạch. Từ đầu đến cuối nét mặt của anh đều hết sức ôn hòa.

Có một chiếc xe đỗ ở gần đó, xe của Tống Ngọc Trạch dừng bên cạnh chiếc xe kia. Có mấy người xuống khỏi chiếc xe kia, họ dùng cáng khênh cô từ xe của Tống Ngọc Trạch lên xe của họ. Chu Nhan túm chặt tay Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch để mặc cô ta nắm tay, hai người cùng lên chiếc xe kia, đi đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, Chu Nhan nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói với những người kia bằng ngữ khí ra lệnh: "Bất kể dùng cách gì cũng phải cứu sống cô ấy."

Lời này khiến Chu Nhan hết sức vui vẻ. Vui đến nỗi cô ta không muốn nghe giọng nói vang lên trong đầu mình: "Đừng ngu ngốc nữa, Chu Nhan, Tống Ngọc Trạch làm như vậy đều là vì Triệu Hương Nông. Mày mà chết thì cuộc đời của Triệu Hương Nông sẽ bị hủy hoại. Chu Nhan, đừng tin những lời ngon ngọt của hắn ta, đừng tin hắn."

Chu Nhan gạt phăng giọng nói kia ra khỏi đầu, nhìn về phía Tống Ngọc Trạch, anh đứng đó làm động tác cố lên với cô ta, dù sắp bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Chu Nhan vẫn túm chặt tay Tống Ngọc Trạch.


"Anh, anh sẽ không lừa em chứ?"

"Dĩ nhiên." Anh trả lời ngay lập tức.

Chu Nhan buông tay Tống Ngọc Trạch, cô ta được đẩy vào trong phòng phẫu thuật. Khi cơ thể dần bị thuốc mê khống chế, khóe mắt cô ta chảy xuống giọt lệ bi thương.

Trong hai mươi mốt năm cuộc đời, đều là cô ta lừa gạt người khác, không ngờ cuối cùng cô ta lại bị người khác lừa gạt, mà người đó còn là người đàn ông cô ta yêu sâu đậm.

Xem chừng bọn họ sẽ cứu sống cô ta bằng bất cứ giá nào. Cô ta không nên nhất thời mê hoặc mà mắc lừa Tống Ngọc Trạch, cô ta nên chết ở trong nhà thờ rồi biến thành cơn ác mộng cả đời của Triệu Hương Nông.

Cũng vào đêm hôm đó, vùng ngoại ô Chicago, tòa giáo đường bị bỏ hoang đã lâu bị rác thải công nghiệp bao quanh bỗng gặp trận hỏa hoạn, nguyên nhân gây cháy nhanh chóng được tra ra, mấy người vô gia cư vì lạnh nên đã nhóm lửa trong nhà thờ nhưng bất cẩn gây ra hỏa hoạn, ngọn lửa bùng lên thiêu rụi tòa giáo đường thành một đống đổ nát.

Triệu Hương Nông tỉnh lại vào nửa đêm sau ba ngày hôn mê, cô ngơ ngẩn nhìn tay mình.

"Em sao rồi?" Tống Ngọc Trạch mặc bộ khử trùng ngồi cạnh đó hỏi cô.

Triệu Hương Nông lắc đầu, cô lại nằm xuống giường, cơ thể cô run rẩy nằm đó. Sau đó, Tống Ngọc Trạch chui vào trong chăn, ôm chặt cô, lặng yên không nói gì, Triệu Hương Nông chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tay Tống Ngọc Trạch.

Bảy ngày sau, Triệu Hương Nông chuyển từ phòng bệnh ICU sang phòng bệnh VIP. Ngày hôm nay, khi tất cả mọi người không có ở đây, Triệu Hương Nông cầm điện thoại lên gọi vào một số điện thoại. Điện thoại vẫn không có người bắt máy. Khi Triệu Hương Nông sắp sửa tuyệt vọng thì cuối cùng cũng có người bắt máy. Giọng điệu quái gở kia khiến Triệu Hương Nông bịt chặt miệng mình, cô cũng không biết lúc đó mình đang cười hay đang khóc.

Gọi xong cuộc điện thoại đó, Triệu Hương Nông bảo Tống Ngọc Trạch bế cô ngồi lên xe lăn, rồi bảo anh đưa cô ra vườn hoa. Giống như người ta nói, Triệu Hương Nông đã nhìn thấy dấu hiệu của mùa xuân sớm ở vườn hoa của bệnh viện tại khu vực cách xa thành thị.

Trước khi ra ngoài, Triệu Hương Nông thoa chút son lên môi mình, nhưng hình như sắc mặt cô vẫn tái nhợt như ma, thế là cô bảo với Tống Ngọc Trạch ra vườn hoa hái bông hoa đẹp nhất đến gặp cô.

Tống Ngọc Trạch đã ra vườn hái bông hoa đẹp nhất đến trước mặt cô, Triệu Hương Nông gài bông hoa lên mang tai, mỉm cười với Tống Ngọc Trạch, hỏi Tống Ngọc Trạch cô có xinh không?

Tống Ngọc Trạch gật đầu, anh ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn cô.

Triệu Hương Nông cúi đầu xuống: "Em đã đọc những bức thư mà Chu Nhuận gửi cho anh rồi."

"Ừm." Anh khẽ đáp một tiếng.

Lòng Triệu Hương Nông bỗng trở nên buồn bã, Tống Ngọc Trạch thật là ngốc, vừa ngốc vừa dại, đến cô cũng không thể chịu nổi nội dung của bức thư chứ nói gì đến anh.

Nhưng người này vẫn đến bên cô, cố chấp nắm lấy tay cô.

"Tống Ngọc Trạch."

"Hửm."

"Chúng ta chia tay đi, em muốn thật sự quên đi những chuyện trước kia, học cách buông bỏ, cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu, anh hiểu không?" Triệu Hương Nông ích kỉ nói.

Tống Ngọc Trạch lặng im, anh đứng dậy, quay lưng lại với cô.

Triệu Hương Nông nhìn bóng lưng của Tống Ngọc Trạch, cắn răng: "Tống Ngọc Trạch, giúp em, được không?"

Đáp lại Triệu Hương Nông là sự im lặng kéo dài.

Hồi lâu sau, Tống Ngọc Trạch quay đầu lại, anh duỗi tay khẽ vuốt ve gò má cô, anh hỏi cô nếu chúng ta chia tay thì mặt em sẽ trở lại dáng vẻ trước kia chứ, giống như một quả táo chín mọng, khiến người nhìn không kìm được muốn cắn một miếng.

Triệu Hương Nông gật đầu.

Bàn tay mân mê gò má cô thoáng buông lỏng, nhưng không rời khỏi khuôn mặt cô. Anh hỏi, phải mất bao lâu em mới thật sự quên đi những chuyện kia?

Triệu Hương Nông lắc đầu, cô cũng không biết.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, lưu luyến mãi mới buông ra. Giọng anh vang lên từ trong hõm vai cô, anh nói được chúng ta chia tay, nhưng em phải hứa với anh, dù người đàn ông đến bên em có đẹp trai như nào, dù những người đó mang những bông hoa xinh đẹp đến trước mặt em thì em cũng không được nhìn bọn họ.

Ngày hôm nay là thượng tuần tháng hai. Từ ngày hôm nay trở đi, Triệu Hương Nông không còn nhìn thấy Tống Ngọc Trạch nữa.

Hạ tuần tháng hai, Triệu Hương Nông rời khỏi bệnh viện. Cô bắt đầu chuẩn bị thủ tục du học ở Thụy Sĩ. Trước khi sang Thụy Sĩ, Triệu Hương Nông gọi điện thoại hẹn Tống Ngọc Trạch đến văn phòng luật sư để làm thủ tục ly hôn.

Thứ hai đầu tiên của trung tuần tháng hai, Triệu Hương Nông đến văn phòng luật sư, nhưng cô không gặp được Tống Ngọc Trạch.

Ngày hôm đó, ở Chicago xảy ra một sự kiện lớn: Nhân vật hot ở Chicago là Tống Ngọc Trạch bị cảnh sát triệu tập vì nghi ngờ liên quan đến vụ mưu sát cô gái Hoa kiều 21 tuổi. Người bị hại có tên tiếng Nhật là Ono Nhan, tên tiếng Trung là Chu Nhan. Tối qua, cô gái được hàng xóm phát hiện chết trong nhà. Theo nhận định ban đầu của pháp y, thời gian tử vong của cô gái Hoa kiều vào khoảng thứ hai tuần trước, cũng có nghĩa là cô gái đã chết được một tuần.

______________

Lâu mới quay lại nên không biết nói gì, chỉ biết chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~~

:">>>>>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận