"Vào nhanh đi!"
Tĩnh Yên không muốn chậm trễ, chửng lại bước chân, xoay người gọi.
Lâm Vương Minh vẫn ung dung không để tâm lời mẹ nói, bước chân hắn vẫn chậm rãi, sải bước vừa đủ để cô gái nhỏ kịp theo.
Bên trong dinh thự này xa hoa không thua gì bên kia, đâu đâu cũng có người hầu đứng đợi phục vụ.
Đi một lúc cũng vào sảnh lớn, đôi mắt cáo của Liên Nhi rất nhanh dòm ngó thăm dò.
Không chỉ mình bên Lâm Vương Minh sang trình diện ông nội của hắn, mà còn có cả bên phía em trai của hắn.
Lâm Tính cùng vợ và mẹ cũng đã đến trước, ba người ngồi chễm chệ trên ghế, vẻ mặt Lâm Vương Minh nhìn thấy người là cau có khó chịu.
Hắn tay nắm tay tỏ vẻ yêu thương cô gái nhỏ, dẫn Liên Nhi theo mẹ đến chào hỏi ông lão ngồi ở vị trí giữa trung tâm.
Liên Nhi từ nhỏ ở trong cô nhi viện được dạy dỗ quy tắc kính trên nhường dưới, cô vừa gặp Lâm Hà Kính liền cúi đầu lễ phép.
"Ông nội."
"Ôi cháu dâu lớn, mau ngồi xuống đi!"
Lâm Hà Kính trong mắt Liên Nhi khi gặp ông luôn là người rất nồng nhiệt, trên mặt lúc nào cũng tươi tắn nở nụ cười rạng rỡ.
Trong lễ cưới đến lúc trình diện ông vẫn thế, cư xử với người khác không hề giống với Lâm Vương Minh.
Cô gái nhỏ rất nghe lời, theo chân người đàn ông ngồi xuống đối diện với bên Lâm Tính, ánh mắt của Lâm Vương Minh đối với bên kia không đổi, cực kì gay gắt.
Liên Nhi không rõ nội tình trong Lâm gia, nhưng quan sát ánh mắt đầy sát khí cô tự hiểu hắn rất ghét em trai của mình.
Cũng phải thôi ! Bởi người kia là con do việc ngoại tình tạo ra, đã thế còn được bước vào Lâm gia, thử hỏi Lâm Vương Minh làm sao không khinh ghét ?
Cô gái nhỏ chỉ biết phong phanh một số tin từ miệng hắn lúc bị ép hôn, cô cũng không rõ ngọn ngành, cũng không muốn nhiều chuyện, hiểu như thế là đủ.
Cô ngồi im hồi hộp, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng không khác gì đang đấu trí một ván cờ, làm cô không ngừng đảo mắt thăm dò.
Lúc này, Lâm Hà Kính lại đột ngột vẫy gọi cô.
"Cháu dâu lớn, sang ngồi gần ông, để ông nhìn cháu kĩ một chút."
Ông nhiệt tình chỉ vào chiếc ghế gần chỗ ông, Liên Nhi dè chừng nhìn ánh mắt của Lâm Vương Minh, khi thấy hắn nhướng mày ám hiệu, cô miễn cưỡng phải bước sang đó.
Liên Nhi vừa đặt mông xuống ghế thì sự gò bó ở đây đã khiến cô không ngừng nắm vào một góc váy, tay chân căng thẳng.
"Đừng căng thẳng thế! Ông đâu ăn thịt cháu!
Từ hôm qua cưới nhau cho đến giờ ông mới nhìn kĩ mặt cháu, đúng là rất xinh đẹp, giống như một đóa hoa vậy!"
Lâm Hà Kính cười lên rất ấm áp, nụ cười dịu dàng làm Liên Nhi cũng lắng xuống bớt sự bối rối, cô cũng cúi đầu nhu mì đáp lại lời khen ngợi.
"Ông nội quá khen, cháu cũng là người bình thường thôi ạ.
Được gả vào Lâm gia là vinh hạnh cho cả cuộc đời cháu."
Cô nói dối đến mức suýt tự mình nôn ọe, nhưng cô không dám để điều đó xảy ra, bởi cô đã giao kèo với người đàn ông kia, vì cô nhi viện, vì những người cô nhớ.
Cho nên, cô phải làm tốt nhiệm vụ.
Còn Lâm Vương Minh, ở kia chứng kiến biểu hiện tốt của cô gái nhỏ, trong lòng dâng lên chút ưng ý lại không thể hiện ra ngoài, vẫn một mặt sắc lạnh không khác gì trời đông đổ tuyết cảnh cáo Liên Nhi.
Đôi bên bắt đầu nói chuyện phiếm, Liên Nhi hiểu chuyện nên nói ra câu nào cũng được Lâm Hà Kính khen ngợi, không hề có chút nào tỏ ra chê bai thân phận cô nhi của cô.
Tuy nhiên, bên Lâm Tính lại không hòa đồng như vậy, vợ của hắn là tiểu thư danh giá, nói chuyện cũng rất chừng mực thế mà Lâm Hà Kính lại không để mắt đến.
Từ nhỏ đến lớn đã là vậy, ông chấp nhận cho hai mẹ con của Lâm Tính được có danh phận trong Lâm gia nhưng chưa từng yêu thương hắn hơn Lâm Vương Minh, làm cho hắn càng thêm ghen ghét, lườm mắt đến đỏ từ mặt ra tới tận mang tai.
- Lâm Hà Kính, Lâm Vương Minh, chờ đó đi, tôi nhất định khiến mấy người phải khổ sở.
Hắn xác thật phải dành số tài sản đang treo thưởng kia, nhất định phải có một đứa con trước Lâm Vương Minh.
Mà, ý nghĩ đó của hắn không thể nào qua được tầm mắt của Lâm Vương Minh, một kẻ mưu mô như hắn sẽ không để Lâm Tính có cơ hội thắng hắn.
- Thứ con hoang như mày mà cũng đòi đấu với tao ? Nực cười.
Hắn lộ ra vẻ khinh bạc thách thức bên kia, Tĩnh Yên ngồi cạnh chứng kiến rất rõ, cố ý kéo tay áo của Lâm Vương Minh nhắc nhở hắn đừng gây chuyện trước mặt Lâm Hà Kính, bà không muốn làm bầu không khí vui vẻ trở thành hỗn độn.
Ánh mắt thanh lãnh của bà hướng vào người phụ nữ kia, người có được tình yêu của chồng bà, thắng bà về phương diện tình cảm nhưng không bao giờ đạp đổ được bà.
Chức vị phu nhân của Lâm gia mãi mãi thuộc về một người là Tĩnh Yên, không cần nhất thiết tranh giành người không yêu mình và mình cũng không yêu họ.
Tĩnh Yên mặc nhiên chỉ khẽ cười, người phụ nữ kia cũng cười đáp lại bà, nhưng là một nụ cười đầy ác ý.
Trong sảnh lớn vang lên âm thanh nói chuyện giòn giã, cô gái nhỏ dù đã thản bớt gò bó nhưng vẫn còn tia căng thẳng, cô ngồi quá lâu với ông lão mà sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.
Lâm Vương Minh rất để ý người, sợ Liên Nhi căng thẳng quá mức mà làm hỏng chuyện của hắn định gọi cô về ngồi cạnh.
Nào ngờ, Tĩnh Yên đã nhanh hơn hắn một bước.
"Liên Nhi, con qua đây ngồi với chồng đi, ngồi mãi ở đó bỏ bơ vơ chồng con thế kia!"
"Dạ?"
Liên Nhi chợt hoang mang, cư nhiên lại ôn nhu khác hẳn lúc ở nhà làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, e dè nhìn sang phía Lâm Vương Minh như hỏi ý.
Ánh mắt hắn dần tối đen, cô không bắt được biểu cảm của cả hai nhất thời cứng đờ hai chân ngồi im tại chỗ.
"Mẹ gọi mà em nghe không hiểu sao?"
"Qua đây!"
Giọng nói âm u hữu lực, người đàn ông không hài lòng gọi, ai ai cũng nhìn thấy được nét mặt nguy hiểm của hắn.
Cô gái nhỏ cũng không ngoại lệ, hoa dung thất sắc khi chứng kiến.
Cô cẩn thận sang ngồi cạnh hắn, mẹ chồng liền lập tức mỉm cười quỷ dị.
Là bà, tinh mắt hơn Lâm Vương Minh, nhận ra sự căng thẳng của cô gái nhỏ muốn lợi dụng điểm này dịu dàng làm cô bối rối, không nhanh chóng làm theo lời mẹ chồng, đánh mất điểm tốt trong mắt người đàn ông.