Thiên Kỳ sau khi rời đi, định tìm đến báo cáo với Lâm Vương Minh tình trạng của cô gái, nhưng rồi anh sực nhớ, cô gái kia là đang bị phạt, có báo thì hắn cũng chẳng rủ lòng.
Tính tình hắn rất nóng nảy, chiếm hữu cao, ngộ nhỡ anh báo tin lại làm hắn hiểu nhầm, nổi giận lại phạt nặng cô gái đáng thương kia hơn, nghĩ đi nghĩ lại anh không thể mạo hiểm.
Thế là, anh quyết định chàng ràng ở khuôn viên canh chừng, đứng cách thật xa cô gái nhỏ, vừa lén lút quan sát vừa làm nhiệm vụ hàng ngày của mình.
Những ánh sáng lờ mờ len lỏi qua từng khung cảnh trong khuôn viên, mặt trời đang lặng, Liên Nhi mệt mỏi quỳ trên lớp đất đá, cô chán nản trong lòng, đến cuối cùng bản thân vẫn không kịp hoàn thành nhiệm vụ.
"Lý Liên Nhi!"
Từng đằng xa vọng đến âm thanh, người phụ nữ quyền lực trong dinh thự lại đến, Liên Nhi chậm rãi đứng lên, giấu đi đôi tay đầy vết xước ra sau lưng.
Tĩnh Yên cùng người hầu thân cận đến xem tình hình, hình phạt đã kết thúc, vẫn còn một khoảng cỏ chưa được nhổ.
Bà vừa nhìn đã không thuận mắt, không phải vì Liên Nhi không hoàn thành nhiệm vụ mà vì bà nhìn thấy cô đã te tua như thế mà vẫn không chịu vùng dậy rời khỏi Lâm gia.
Bà u trầm không vừa ý lại tìm cách hà khắc với cô.
"Lý Liên Nhi, có tí việc cô cũng làm không xong!
Con trai tôi lấy cô về chỉ biết mỗi chuyện lên giường rồi sinh con thôi sao?"
"Mẹ!"
Lời nói không tiết chế động chạm lòng tự tôn, Liên Nhi ấm ức đủ điều không nhịn được mà phản bác lại mẹ chồng.
"Mẹ, con không phải hạng người đó!
Mong mẹ đừng sỉ nhục con như thế!
Con nhận lỗi vì mình không hoàn thành nhiệm vụ nhưng không phải vì vậy mà mẹ muốn gán ghép cho con như thế nào cũng được!"
"Vậy thì cô không phục sao?"
Người phụ nữ bắt nhịp ngay khi Liên Nhi vừa dứt câu, bá khí của mẹ chồng luôn lấn át con dâu.
Liên Nhi trong lòng có không phục thì cũng không được phép nói ra, mỗi lần cô nhớ đến sự đe dọa của Lâm Vương Minh lại không cam lòng đè nén cảm xúc, cúi đầu hèn mọn như trước.
"Con xin lỗi...con không làm xong việc, mẹ cứ trách phạt đi."
Thanh âm chua chát pha vào uất hận, cô gái nhỏ cắn lấy môi chặn đứng tiếng khóc nghẹn ở cuốn họng.
Tĩnh Yên chứng kiến sự cam chịu của cô càng thêm bứt rứt trong lòng, bà đã ra tay ác đến thế mà cô vẫn chưa tỉnh ngộ quay đầu, làm cho bà bắt buộc tiếp tục làm khó cô.
"Dù sao cũng đã nhổ gần hết, cô tiếp tục làm cho xong đi rồi về phòng.
Ngày mai tôi sẽ xử trí cô!"
"Dạ mẹ."
Giọng mệt mỏi, Liên Nhi cúi đầu nghe lời chẳng khác nào một chú chó, bóng người khuất dần cô cũng quay lại với nhiệm vụ.
Vầng trán lấm lem căng lên chùn xuống liên tục, vì phơi nắng cả ngày, không ăn không uống mà đầu óc choáng váng, hai mắt dần tối đen, hình ảnh rõ rệt ngay trước mắt bỗng bay lượn mờ ảo như mộng cảnh.
Có lẽ vì chật vật, làm đến mức kiệt sức mà Liên Nhi sinh ảo giác, cô cố gượng đến bên chỗ tảng đá cảnh, chống tay lên đó lấy lại thần trí.
Cô đảo mắt một vòng quan sát thật kĩ, còn khá nhiều cỏ, ít nhiều nhổ xong cũng phải là buổi đêm, gương mặt nhợt nhạt tức thì lộ rõ vẻ bất mãn, nhìn đôi bàn tay không có chỗ nào lành lặn, oán hận Lâm Vương Minh vô biên.
"Đồ ác ma!"
Liên Nhi mắng thầm, suýt không kiềm chế được cảm xúc khóc ngay đó.
May mắn, não của cô xuất hiện hình ảnh của những người cô yêu thương ở cô nhi viện, ép buộc cô ổn định tâm lý trở lại.
Tuy nhiên, cơ thể yếu đuối vốn đã không còn chút sức lực, cái bụng của cô không còn truyền tới cảm giác đói mà thay vào đó là cơn đau quằn quại, gương mặt cô chốc chốc phờ phạc, hốc hác nhanh đến chóng mặt.
Gió và sương lạnh ồ ạt kéo đến cơ thể cô, sự uất hận, sự thống khổ dồn nén vào trái tim nhỏ nho, hai mắt cô rơm rớm, ngẩng mặt lên trời cao, ước gì có một phép màu nào đó giúp cô vượt qua kiếp nạn này.
Liên Nhi thở một hơi thật não nề, đôi mắt mờ đục ngó từng ngọn cỏ xanh rờn, sự thật luôn nghiệt ngã khiến cô phải gạt bỏ đi những suy nghĩ mơ mộng, cô ngồi xuống lại phải tiếp tục công việc.
Bất thình lình, cả cơ thể mảnh mai bỗng mềm nhũn, người không trọng lực đổ kềnh ra đất, hai mắt đẹp đẽ dần một khép lại, chút sức lực cuối cùng không trụ nổi mà ngất đi.
Thứ duy nhất đôi mắt lưu lại trước khi cô rơi vào mê mang, là bóng hình của một ai đó đang chạy đến, gọi rất to nhưng không thể nghe.
"Thiếu phu nhân!"
Thiên Kỳ hô gọi, nhanh chân đến chỗ cô gái nhỏ, tận mắt thấy cô ngất, anh hốt hoảng không thôi, bản thân chỉ vừa mới rời mắt cô một chút liền xảy ra chuyện.
Anh nhanh tay đỡ cô lên, da thịt anh bỗng chốc truyền đến cảm giác nóng như lửa đốt, nóng đến mức bỏng rát, nhìn kĩ cô gái đang rất khó thở, người lấm tấm mồ hôi lạnh, anh sờ lên trán cô, đột ngột rút tay về.
- Ôi trời...
Cô gái nhỏ giống như bị sốc nhiệt, cũng giống bị sốt, Thiên Kỳ không phải bác sĩ không biết cô bị gì.
Chỉ biết cô đang gặp nguy hiểm, có thể là do sương gió và nắng gắt ở đây ảnh hưởng tới cơ thể của cô, lại không ăn uống gì mà ngất đi.
Thiên Kỳ không nghĩ ngợi nhiều, mạng người quan trọng, lập tức cõng cô gái nhỏ chạy bạt mạng vào trong.
"Thiếu phu nhân, cố lên một chút!
Tôi đưa cô đến chỗ bác sĩ!"
Anh thì thào, mắt quan tâm liếc ra sau, chỉ mong cô gái nhỏ có thể nghe được, khích lệ tinh thần của cô vào lúc này.
Người lúc ngất đi cực kì nặng, khiến cho Thiên Kỳ đèo bòng cô vô cùng khó khăn, đi nặng nề không thể chạy nhanh hết mức, cố gắng dùng hết sức của mình anh mới thành công chạy gần đến chỗ bác sĩ riêng.
Đúng lúc này, Hạnh Nhi đi ngang bắt gặp, bất ngờ trông thấy Thiên Kỳ cõng cô gái nhỏ làm cô bàng hoàng tột độ.
- Tại sao Thiên Kỳ lại cõng thiếu phu nhân ?
- Bộ dạng này...không lẽ cả hai...
Trong đầu Hạnh Nhi lóe lên suy nghĩ lệch lạc, mắt hướng chòng chọc vào người đàn ông đang chạy đến không chớp.
Bỗng, tiếng gọi đằng xa của Thiên Kỳ vang tới cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Hạnh Nhi, mau đến giúp một tay đi!
Thiếu phu nhân ngất rồi!"
Anh hô hoán, cô gái đang đứng tồng ngồng chợt khôi phục ý thức, nhìn người đàn ông vẫy tay ra hiệu, Hạnh Nhi dẹp bỏ ngay suy nghĩ xấu tức tốc đến cứu người.