Còn hắn, ung dung tự tại ngồi lên ghế sofa, tựa người vào thành, gác hai tay sảng khoái, còn vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía cô gái nhỏ.
Hắn bày ra bộ dáng có phần ngả ngớn bất lương, hệt như cái ngày hắn đến chỗ buôn người mua cô.
Khi ấy, Liên Nhi cùng những người khác bị bắt, quỳ dưới đất những những nô lệ, tay chân còn bị trói, trên người còn có vết thương của việc bị đánh đập.
Cô nhớ như in khung cảnh đáng sợ kia, hắn đến giao dịch, ngồi trên ghế tùy hứng kêu những tên buôn ngẩng mặt từng người lên cho hắn xem.
Khi đến Liên Nhi, hắn chợt chửng lại nhìn cô rất lâu, hắn hỏi.
"Cô gái này, không bán thì các người định làm gì?"
Những kẻ kia cười lên ghê rợn, dõng dạc nói với hắn sẽ lấy nội tạng của cô bán, vì thân thể của cô nhìn khá tốt, chắc chắn bảo dưỡng sức khỏe tốt, nội tạng của cô bán cũng sẽ có giá cao hơn những người khác.
Liên Nhi nghe đến đó liền sợ mất mật, tự mình chui đầu vào chốn nguy hiểm, chật vật bò tới chân hắn van cầu cứu mạng.
Hắn thong dong vương nâng cằm cô lên ngắm nghía, chấm ngay từ lần đầu nhìn thấy, dứt khoát mua người.
Liên Nhi còn tưởng hắn có lòng tốt, cứu cô một mạng nên đã cầu xin hắn cho mình thời gian trả lại số tiền hắn đã chuộc người.
Nào ngờ...mọi thứ không như cô tưởng tượng, là cô ngu dốt không nhìn ra dụng ý của hắn, đưa cô về, còn ép cô phải làm vợ.
Cuộc đời cô từ lúc gặp hắn toàn là nước mắt, cô sợ hắn từ trong xương tủy sợ ra, nỗi sợ ngắn vào máu không thể chối bỏ.
"Lâm...Vương Minh..."
Cái khí tuất từ hắn làm đầu óc cô trống rỗng, miệng nhỏ cứ há ra không nói, ú ớ mãi không thành chữ.
Hắn đọc được hết thảy tâm lí sợ sệt của cô, tự mình lên tiếng trước.
"Cô yên tâm đi, hiện giờ cô ra nông nỗi này tôi không có hứng thú trừng phạt cô đâu."
Người vừa nói, mí mắt vừa nheo chặt gay gắt, sát khí ầm ầm ồ tới chỗ Liên Nhi, làm cho cô xắm nắm hai tay đau đớn.
Hắn cứ như ma vương địa ngục, chỉ cần nhìn cô đã thấy sợ chứ đừng nói nghe âm thanh của hắn.
Mọi thứ từ hắn cô đều thấy sợ hãi, cho dù hắn đính chính không làm gì thì hiện giờ cô vẫn không thể buông lỏng phòng bị.
Cô chui rút vào một góc tối, cố tìm kiếm thứ gì đó để nắm lấy lấy bình tĩnh, hắn vẫn còn ngồi đó dùng thái độ vân đạm phong kinh nhìn cô, khàn giọng nói.
"Lý Liên Nhi, cô cũng giỏi thật đấy...
Hai tay tơi tả như thế mà cô vẫn cố chịu đựng nhổ cỏ sao?"
Vẻ mặt lạnh như băng cùng câu nói hời hợt thiếu suy nghĩ của hắn thành công chọc giận cô gái nhỏ đang uất ức, Liên Nhi nhìn tấm thân tàn của mình không nhịn được mà to gan lớn mật trả treo lại hắn.
"Lâm Tổng, đây không phải là điều anh và mẹ anh muốn sao?
Tôi làm dâu họ Lâm nhà anh ngày đầu đã phải chịu hình phạt không thể phản kháng, tôi lấy gì kêu than?"
Mắt cáo trợn tròn, Liên Nhi nói chữ nào là liếc xéo hắn chữ đó, cô tỏ ra tức giận nhưng cơ thể rét run vì sợ hãi phản chủ rõ rệt.
Lâm Vương Minh nhìn thấy hết thảy biểu cảm của cô, bị cô xấc xược nhưng hắn không bực, ngược lại bất ngờ ôn nhu quan tâm cô.
"Lý Liên Nhi, mẹ tôi giao hình phạt cô không biết tìm cách tự bảo vệ bản thân sao?
Mẹ tôi bắt cô không ăn không uống, cô như vậy mà cũng làm theo ư?"
Lời nói ra có chút châm chọc nhưng không giấu nổi sự lo lắng, Liên Nhi đang uất hận nghe chẳng lọt tai, mạnh dạn cãi lại hắn.
"Lâm Tổng, là anh bắt tôi nhất nhất phải nghe lời của anh và mẹ anh mà?
Nếu tôi dám làm trái chẳng phải tôi và cô nhi viện của tôi sẽ gặp nạn sao?"
Liên Nhi cười đểu, bày bộ mặt gợn đòn với hắn, hơi nước trong mắt phiếm hồng, ngoài mặt cô mạnh mẽ song lòng cô lại sợ người đàn ông kia đến tột cùng, nói ra ra chữ nào là cô lại rùng mình lên chữ đó.
Biểu hiện của cô trông mắt hắn hóa thành cáo nhỏ yếu đuối đáng yêu, làm cho hắn sinh biến thái muốn trêu ghẹo cô.
Hắn rời mông khỏi ghế, một mạch tới chỗ cô gái, làm Liên Nhi muốn trốn cũng không được.
Hắn tóm ngay mắc cá chân kiều xảo của cô, tay kia nhanh như chớp giữ lấy gáy cổ cô, nhướng mày kiếm uy nghiêm.
"Lý Liên Nhi, hôm nay cô dám bắt bẻ tôi sao?"
"Tôi...tôi..."
"Thả tôi ra..."
Hai tay yếu ớt vụng về đánh trước ngực hắn, Liên Nhi sợ đến xanh mặt, còn chưa kịp định thần thoắt cái hắn lại rút dao phòng thân kề dưới cằm non mịn, hăm dọa cô.
"Cô thử phản kháng tôi lần nữa xem, cổ cô cứng hay là dao tôi bén?"
Mũi dao sắt nhọn dí vào da thịt dọa Liên Nhi kinh hồn khiếp đảm, hai tay đầy băng quấn căng thẳng kìm hãm tay hắn.
"Đừng! Lâm Vương Minh, đừng giết tôi!
Chẳng phải tôi là người sinh con cho anh sao? Giết tôi rồi thì ai sinh chứ?"
Cô gái nhỏ nhanh chóng dùng giá trị của bản thân ra làm lá chắn, tưởng chừng hắn chịu nghe lời.
Nào ngờ, hắn lại phì cười bỡn cợt cô hơn.
"Lý Liên Nhi, cô đang dọa tôi à?
Cùng lắm cô chết rồi thì lấy vợ khác, đâu phải một mình cô là con gái?"
"Anh!..."
Mặt mày Liên Nhi tái mét, cô ngửa cổ bên nào mũi dao cũng dí theo cô bên đó, toàn thân cô không ngừng run rẩy đáng thương như lá rụng mùa thu.
Trông cô sợ hãi, luống cuống lại càng làm hắn thêm thích thú.
Trêu thì cũng đã trêu, hắn cũng không nỡ giết cô thật, cất ngay con dao.
"Lý Liên Nhi, tôi không cho phép cô bắt bẻ lại tôi, nhưng cũng không bảo cô ngu dốt không biết tìm cách bảo vệ bản thân mình.
Về sau, nếu mẹ tôi thương hại thân thể cô, cô phải nói cho tôi biết!"
"Nhớ kĩ, cơ thể của cô chỉ mình tôi mới được phép động vào!"
Hắn siết chặt tóc sau gáy dặn dò, Liên Nhi không dám không nghe, gật đầu lia lịa.
Cô lồm cồm ôm đầu gối, bị hắn dọa sợ đến mức nước mắt trực trào tuôn ra, hắn vương ngón tay lạnh lẽo quẹt đi, sau đó bòng cô về giường.
Biết cô nhịn đói cả một ngày, sớm đã chuẩn bị thức ăn, là một bát cháo đậu đỏ, đích thân hắn hầu cho cô.
"Hả miệng ra!"
"Tôi tự...làm được..."
Liên Nhi không dám nhận sự sủng ái kinh người này, hai tay run rẩy muốn cầm bát cháo, tức thì cô hứng chịu ánh mắt chết chóc từ hắn, khiến cô phải khựng lại hành động.
"Tay cô như vậy tự ăn được sao?"
Thanh âm sắc lạnh như băng, hắn không cho cô gái nhỏ chạm tay, đặc biệt cung phụng cô, từng muỗng cháo trước khi đến miệng cô hắn đều thổi cho bớt nóng.
Cô gái nhỏ là vật trong tay hắn, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn, há miệng nuốt cháo mà cứ như nuốt mảnh sành, ruột gan đau đớn đứt đoạn.