Hắn đút cho cô được vài muỗng chợt dừng lại, như sực nhớ chuyện gì đó, thành thật hỏi thẳng.
"Lý Liên Nhi, A Bảo là ai?"
"Hả?"
Liên Nhi mở to mắt cáo, đầu óc có chút rối rắm, cô không hiểu ý hắn, ngơ ngác há miệng nhìn.
Người đàn ông tưởng cô đang giả đò thong dong đặt bát cháo xuống, bất thình lình tóm lấy đôi vai ngọc mảnh mai của cô, ánh mắt dữ tợn, hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực bầu không khí tĩnh lặng.
"Lý Liên Nhi, đừng có mà giả đò!
Có phải trước khi cô lấy tôi đã có người bên ngoài đúng không?"
"Tôi...tôi không có!"
Giọng ngắc ngứ, cô gái nhỏ sợ đến toát mồ hôi lạnh sau lưng, cô không rõ vì gì mà hắn đang dịu dàng lại trở nên tức giận, còn đổ oan cho cô có người khác bên ngoài.
Đôi tay mềm yếu gian nan chống chế trên lồng ngực rộng rãi của hắn, giọt lệ mất kiểm soát tuôn ra.
Lực đạo ở tay hắn bỗng mạnh mẽ như muốn bóp nát xương vai của cô, toàn thân đang ê ẩm còn bị hành hạ, cô không chịu được muốn phản kháng song lại bất lực khóc nghẹn.
Hắn chẳng thèm để tâm biểu cảm của cô, nhất nhất tra hỏi cho ra nhẽ.
"Nói! A Bảo là ai mà ngày hôm qua cô sốt luôn miệng gọi tên hắn hả?"
"A Bảo?"
Người cô bị hắn rung lắc, ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, khi này cô mới chợt nhớ cái tên "A Bảo" kia là của một cậu nhóc trong cô nhi viện, rất thân thiết và được cô yêu thương nhất.
"Nói! Có phải cô có người đàn ông khác?"
Cô gái nhỏ còn chưa kịp mở miệng thanh minh bị hắn quát giật mình, tim đập thình thịch dồn dập như muốn nhảy ra ngoài, làm cho tiếng nói thốt ra có phần bập bẹ.
"Đó là...đó là cậu bé tôi chăm sóc trong cô nhi.
Huỳnh Nhiêm Bảo, nó chỉ mới 9 tuổi thôi!
Vì nó rất ngoan và hay quấn quýt bên tôi cho nên..."
Lực bóp ở vai nghe được lời giải thích tự nhiên dần dần vơi đi, Lâm Vương Minh dò xét thái độ của cô gái nhỏ, vẻ sợ sệt đáng thương của cô làm hắn tạm tin tưởng, buông tay khỏi vai cô.
Liên Nhi bị hắn dọa đứng tim, thở hỗn hển như một chú chó bị chết khát.
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua mặt, trở nên ôn nhu như lúc nãy, sờ vào vệt nước còn vương trên má cô, hắn nói.
"Lý Liên Nhi, tôi nhắc cho cô nhớ!
Hiện giờ cô là người của tôi, cấm tuyệt đối có tình ý với kẻ khác!
Nhớ rõ chưa?"
"Rõ!..."
Bị hắn quát vào mặt cô sợ đến mất khống chế gật đầu liên tục, hắn tỏ ra hài lòng cười lên tàn ác, vuốt tóc cô vài cái rồi lại tiếp tục cầm bát cháo cung phụng.
"Ăn đi!"
Cô gái nhỏ không dám phản kháng hắn đút muỗng nào cô buộc lòng phải ăn muỗng đó.
Ăn gần hết cháo thì cửa phòng đột ngột mở, bóng của người phụ nữ quyền lực xuất hiện.
Liên Nhi trông thấy từng tấc da thịt phản ứng mãnh liệt, run rẩy bất giác lùi vào một góc giường.
Lâm Vương Minh ngay tức thì quay đầu ra, thấy mẹ mình đến sắc mặt tối đen, hắn hỏi.
"Mẹ, đây là phòng riêng của vợ con, sao mẹ vào không gõ cửa?"
Tĩnh Yên hoàn toàn phớt lờ câu nói, trực tiếp đến gần, bà bày ra bộ mặt ghét bỏ, gai mắt hướng vào cô gái nhỏ đang run sợ.
"M...ẹ..."
Cô gái nhỏ khẩn trương chào người phụ nữ, cô vẫn còn nhớ bản thân chưa hoàn thành nhiệm vụ của bà giao phó, người hiện giờ tìm đến, còn mang vẻ mặt hầm hầm, chỉ e không phải đến thăm.
Quả nhiên, giây tiếp theo âm thanh của bà phát ra làm Liên Nhi chấn động.
"Lý Liên Nhi, ăn xong thì xuống nhà bếp nấu đồ cho tôi!
Cô làm dâu thì phải biết nấu cho mẹ chồng ăn, không nhiều thì ít, ngày 3 bữa phải có một bữa!
Đã không làm tốt việc được giao còn lười biếng!"
Lời nói ra hết sức phi lí, Lâm Vương Minh liền đặt mạnh bát cháo xuống đầu tủ, không hài lòng đứng dậy xấc xược với mẹ mình.
"Mẹ, nhà chúng ta không thiếu người làm, cô ấy là vợ con, nhiệm vụ của cô ấy là sinh con cho con.
Nếu mẹ muốn làm khó thì cũng phải nhìn xem hiện giờ cô ấy có làm được không chứ?"
Dứt lời, hắn thô bạo kéo ngay đôi tay còn đang quấn băng của Liên Nhi ra trước mặt Tĩnh Yên.
Hành động và lời nói không kiêng nể, thẳng thắn từ chối yêu cầu của Tĩnh Yên.
Hai mẹ con tức lại nhìn nhau gay gắt, bá khí nguy hiểm của cả hai vô tình dọa cho người kẹt ở thế giữa như Liên Nhi sợ sệt, không biết cô đã nuốt bao nhiêu khí lạnh mà tay chân càng lúc càng mềm nhũn.
Ánh mắt dữ tợn của Tĩnh Yên trong một khắc trượt vào người Liên Nhi, làm cô không rét mà run lên.
Bà vốn đến đây làm khó dễ người, nào có chuyện dễ dàng bỏ qua.
Bà lách người bắt ngay tay bị thương của cô gái, bóp mạnh làm Liên Nhi đau đớn ứa nước mắt, rùng mình chẳng khác nào người không mặc quần áo đi dưới trời đông, mà cô lại không thể rút tay, bởi bà giữ quá chặt.
"Nếu giờ không nấu được thì đến phòng trà đọc sách cho tôi nghe!"
Lại thêm yêu cầu không chính đáng, Lâm Vương Minh xác thực không thích mẹ mình gây sự vô cớ, hắn trực tiếp gạt tay mẹ, bước ra chắn trước mặt cô gái nhỏ, cao giọng nói.
"Mẹ, đủ rồi đấy!
Con đã nói cô ấy đang không khỏe, mẹ muốn kiếm chuyện thì đợi người khỏi có được không?
Bây giờ mẹ còn làm khó cô ấy nữa con không nhịn nữa đâu đấy!"
Như đang ra sức bảo vệ cô gái nhỏ, làm cho Liên Nhi ngồi ở sau chợt nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ, tựa hồ có một tia ấm áp từ hắn phủ lên người cô, lúc này lại không còn cảm thấy hắn ác độc như mọi khi.
Tĩnh Yên chứng kiến con trai ra sức che chở cho người ngoài, bà tức đến mức hằn học với hắn.
"Lâm Vương Minh, tôi là mẹ của cậu đấy!
Cậu ăn nói với mẹ như thế hả?"
Người đàn ông làm sao không rõ thái độ hỗn hào của mình, chỉ là hắn đang bảo vệ cho lợi ích của hắn, ích kỷ của hắn, nhất quyết không để người khác phá hoại, dù là mẹ ruột.
"Con xin lỗi!
Nhưng con nói rồi, hiện giờ mẹ không được làm khó cô ấy nữa!
Muốn gì thì cũng phải để người khỏe!"
"Con!"
Tĩnh Yên tức đến độ muốn hộc máu, với tay muốn kéo cô gái đi, hắn khăn khăn đẩy bà ra, tuyệt đối không cho phép đụng vào người.
"Mẹ thích kiếm người đọc sách cho mẹ thì kêu dì Lưu Di đi.
Con và vợ còn có chuyện phải làm, con xin phép!"
Hắn tức khắc bòng ngay cô gái nhỏ rời khỏi phòng, Liên Nhi ngoan ngoãn trong tay hắn run rẩy như chuột mắc mưa, cô ám ảnh cảnh mẹ chồng hà khắc, uất ức rơi lệ.
Ông bà thường có câu - mẹ chồng nàng dâu, bấy giờ cô được nếm trải mùi vị trái đắng này đúng thật quá chua chát, cô cắn môi tủi thân co ro trong lòng người đàn ông.
Thấy cô khóc, hắn là lần đầu động lòng, nhưng lại không biết dỗ dành như thế nào, đành nạt nộ cô.
"Im! Cô mà còn khóc tôi móc mắt cô!"