Liên Nhi định cắn một miếng, âm thanh lanh lảnh đột ngột vang lên làm cô giật bắn người.
"Cô đang làm gì ở đây?"
"Mẹ...?"
Vị phu nhân cao quý từ lúc nào lại xuất hiện sau lưng cô, còn khoanh tay đạo mạo nhìn cô bằng cặp mắt sắc lạnh không đổi.
Mị thái trên mặt Lý Liên Nhi liền đen ngỏm, hai tay có chút căng thăng không kịp giấu hai quả táo.
Tĩnh Yên đăm đăm lướt mắt đánh giá, làm cho Liên Nhi có chút run rẩy.
"Tôi hỏi cô sao không nói? Cô bị câm à?"
Âm thanh dần có chút mất kiên nhẫn, Liên Nhi sợ nhất câu nói mẹ chồng nàng dâu, không tình nguyện cũng mở miệng.
"Con...con đói, nên tìm chút gì ăn ạ..."
Tĩnh Yên chợt khiễng chân đến gần, giật ngay hai quả táo trong tay Liên Nhi, cố tình làm khó.
"Cô chê đồ ăn của Lâm gia chúng tôi hay sao mà phải ăn có 2 quả táo thế này?"
Giọng điệu khiêu khích, Tĩnh Yên lởn vởn ngay một quả táo trước mắt Liên Nhi, người cúi đầu sợ sệt không dám nói, ngón tay không ngừng bấu vào nhau day dứt.
Tất cả hành động đến biểu cảm Tĩnh Yên đều quan sát kĩ lưỡng, đang có ý định làm khó để Liên Nhi nghĩ bà là mẹ chồng độc ác, chủ động rời xa Lâm Vương Minh, liền không do dự tạo ấn tượng xấu với cô gái.
"Mẹ chồng hỏi mà câm như hến không nói!
Đúng là thứ con dâu không biết điều!"
"Con!"
Cô gái phản ứng mãnh liệt, muốn chối bỏ nhưng nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của Tĩnh Yên mà lưỡi như bị ai nuốt mất, miễn cưỡng cúi đầu ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Xin lỗi mẹ, con sai rồi!"
Ai ai cũng nhìn thấy Liên Nhi bị mẹ chồng giáo huấn, không một ai dám hó hé, chỉ có ánh mắt phán xét không ngừng chĩa vào hai người phụ nữ.
Tĩnh Yên xưa nay vốn tốt bụng, đột nhiên trở thành người khó ở, tự bà cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, đành lắng xuống vẻ không hài lòng, ngoài ý muốn nhả giọng.
"Thật chướng mắt!"
"Đem một phần thức ăn đến cho thiếu phu nhân đi!"
- Thức ăn...cho mình...?
Lời nói to rõ làm Liên Nhi chấn động, mới đó thôi cô còn đang bị mắng, chưa gì trong chớp mắt mà người phụ nữ kia đã cho qua, còn sai người cho cô ăn, nhất thời làm đầu óc cô bối rối không phản ứng kịp.
Ngồi hầu mời cô ngồi vào bàn, thức ăn thơm phức được bày ra trước mặt, nhưng Liên Nhi không động đũa, trơ trơ nhìn mãi.
Tĩnh Yên biết cô e ngại, đẩy một phần thức ăn lại gần cô, có chút cọc cằn nói.
"Ăn đi! Cô chê thức ăn của nhà chồng cô sao?"
"Con...không dám..."
Liên Nhi cầm ngay dao và nĩa thuần thục ăn thức ăn trên bàn, cử chỉ hết sức nho nhã, giống với người đã được dạy dỗ bài bản, làm cho Tĩnh Yên có chút kinh ngạc.
Bà nhớ rõ, Lâm Vương Minh mua cô về, chỉ biết cô là cô nhi, nghĩ cô bần hàn, sẽ không có nhiều kiến thức, nhưng xem ra bà đã có chút khinh người quá đáng.
"Ngày mai sẽ có người tới dạy cô các quy tắc trong Lâm gia, giờ ăn uống cũng phải theo quy tắc đó!
Sao này đừng có tùy tiện!"
Dứt lời, bà liền quay gót bỏ đi, Liên Nhi ngớ người một lúc rồi cũng nhanh chóng ăn cho xong phần của mình.
Chiếc bụng đói được lắp đầy, cô về lại căn phòng dành cho mình.
Kim đồng hồ mới điểm vào 7h tối, hẳn còn sớm, có lẽ người đàn ông kia vẫn chưa đến lúc phải tìm cô.
Liên Nhi bèn đi tắm cho thoải mái, lần đầu ở chỗ cao sang có chút khó khăn, cả vòi nước cô cũng không biết sử dụng ra sao, mất hơn 10 phút mới bắt đầu tắm.
Cô ngâm mình trong bồn lớn, lần đầu được thả mình thỏa thích khó tránh khỏi cô lưu luyến, tắm cũng lâu hơn mọi khi.
Đến lúc mở cửa bước ra chiếc khăn bông trong tay liền lập tức rơi xuống đất, một tiếng hét thất thanh vang lên.
"Áaaaaaaa."
Toàn thân mảnh mai phản ứng mãnh liệt, run lên đáng thương như lá rụng mùa thu, người đàn ông kia từ khi nào đã quay về, còn ngồi chễm chệ trên giường.
Cúc áo đã cởi vài cái trước ngực, nghe tiếng hét của cô, hắn ngước mắt u trầm không vừa ý nhìn cô đánh giá.
"Cô đi tắm hay đi ngủ trong đó vậy?
Hơn 40 phút, cô xem nhà tắm là nhà nghỉ à?"
Hắn lắc lắc chiếc đồng hồ trên tay, Liên Nhi không quan tâm lời hắn hỏi, sợ sệt lùi vào thành tường, ngắc ngứ hỏi.
"Anh...tại sao...lại ở đây?"
Lâm Vương Minh liền cười ngờ nghệch, day day cổ áo có chút khó chịu, rồi chậm rãi đứng lên, sải bước miên man đến chỗ cô gái.
Hắn dồn ép Liên Nhi tựa chặt người vào thành tường không khác gì con hàu bám vào đá, một tay hắn chống lên thành tường, tay kia xỏ túi quần, tác phong lãnh khốc của những vị Tổng Tài, hơi khom người nheo mắt phượng ghét bỏ nói ra.
"Não cô bị úng à?
Cô là vợ tôi, tôi không vào đây với vợ thì vào đâu?"
Nghe đến chữ "vợ" Liên Nhi liền sợ run người, hắn nói như thế là đang ám chỉ cô phải thực hiện nghĩa vụ hắn giao ước từ trước.
Phải sinh con cho hắn thì cô mới được trả tự do.
Liên Nhi nghĩ đến chuyện nam nữ hoan ái đã nổi hết da gan, không đủ can đảm tiếp nhận, cô tóm chặt lấy cổ áo của mình, hơi thở dồn dập kiều suyễn viện lí do.
"Nhưng...đây là...phòng của tôi...anh..."
"Phòng nào là của cô?
Tôi nói phòng của cô là cho cô ở chứ không phải cấm chồng của cô ra vào!"
Nói rồi, hắn thong dong nâng cằm cô lên đánh giá, lúc trang điểm lên nhìn cô đã sắc sảo động lòng người, bây giờ dù mặt mộc nhưng vẫn rất đẹp.
Đẹp hơn hẳn các cô gái ăn diện luôn tìm cách lấy lòng hắn, một nét đẹp của đóa hoa trong vùng cấm, nét đẹp ma mị pha trộn chút nguy hiểm này khiến hắn bỏ ra không ít tiền để mua cô làm vợ.
- Xinh như vậy, không làm gì cô thì tôi không phải đàn ông!
Hắn lẩm bẩm như thế trong lòng, Liên Nhi không ngừng nghĩ cách từ chối sự thân mật.
Cô nuốt một ngụm khí lặng, mạnh dạn nói.
"Tôi...đến ngày...để khi khác được không...?"
Mày rậm nhếch một bên kiếm uy nghi, đuôi mắt nhúm lại vài phần nguy hiểm, hắn thừa biết cô đang nói dối liền bóp mặt cô đau điếng.
"Ưm..."
Như muốn bóp nát xương cốt của cô, toàn thân yếu nhược run rẩy, cô muốn kéo tay hắn lại chẳng đủ sức, hắn quá mạnh, chỉ với khối cơ bắp trên tay hắn đã đủ giết chết cô.
Liên Nhi sợ hãi, mềm yếu rơi nước mắt, hắn lại chẳng có chút xót thương, tàn nhẫn nói.
"Cô đừng có mà nói dối tôi, nhớ cho rõ, Lâm gia thế lực rất lớn trong nước, chỉ cần cô và cái cô nhi viện còn nằm trên đất nước này thì đừng có mơ tưởng thoát khỏi tôi khi chưa hoàn thành giao dịch giữa chúng ta.
Tôi bỏ tiền mua lại cái mạng này của cô thì cô là vật sở hữu của tôi!
Tôi không rỗi hơi mà bỏ tiền mua thứ vô tích sự đâu!".