Tĩnh Yên ngầm hiểu ý cô gái, nụ cười dần mất nhân tính hiện rõ trên khuôn mặt bất nhân.
Hai người nhanh chóng sai bảo Lưu Di ở lại canh chừng, còn bản thân thì chờ người đàn ông kia trở về.
Biết được hôm nay Lâm Vương Minh không bận bịu, nên hắn tranh thủ về nhà rất sớm, Tĩnh Yên bắt lấy thời cơ ở ngoài sảnh cùng Giang Hoa diễn một vở kịch.
Xe vừa lái vào trong, người đàn ông bước ra liền nhìn thấy hai con người kia đang nói chuyện phiếm, như đang gây sự chú ý.
Hắn hoàn toàn không để mắt tới, trực tiếp lướt qua người, bước chân của hắn có phần hơi vội, hướng thẳng về phòng cô gái nhỏ.
Tĩnh Yên và Giang Hoa lập tức lén lút nhìn theo, sau đó bắt đầu kế hoạch, chạy ngay ra khuôn viên xem xét tình hình.
Lúc này, Liên Nhi vẫn còn đang nói chuyện phiếm với Thiên Kỳ, không hề biết nguy hiểm đang cận kề.
Sau khi xác nhận cô vẫn còn đang ngang nhiên nói chuyện với người đàn ông khác, Tĩnh Yên và Giang Hoa lại quay lại chỗ gần phòng của cô gái, đợi Lâm Vương Minh tìm không thấy người đi ra.
Quả nhiên, giây sau cánh cửa đang đóng chặt tức thì mở ra, bước chân có phần vội vã âm lên giục giã.
Lâm Vương Minh vừa đi chưa được bao nhiêu bước phía sau bất ngờ truyền đến thanh âm quen thuộc.
"A Minh, con mới về nhà thấy mẹ và Giang Hoa không chào hỏi lại vội đi tìm cô gái kia sao?"
Người phụ nữ bắt bài ngay, thành công lôi kéo người đàn ông quay đầu.
Trong chớp mắt, Lâm Vương Minh điều chỉnh lại trạng thái lãnh đạm, bị mẹ nhắc nhở hắn đã không vui, còn thấy Giang Hoa đi cùng bà, hắn liền nhìn không vừa ý, hời hợt đáp.
"Mẹ à, con về phải kiểm tra cô ấy có đi lung tung hay không thôi!
Con sợ người nhân cơ hội con không có ở nhà rồi bỏ trốn, có gì to tát đâu mà mẹ phải hoạnh họe con?"
Hắn xỏ tay vào túi quần, luôn là tác phong nho nhã phong ưu, nhìn người khác chỉ bằng phân nữa ánh mắt, u ám liếc vào Giang Hoa ở phía sau, làm cho Tĩnh Yên đôi lúc cũng khó chịu.
Thế nhưng, hiện giờ thái độ của hắn không thể ảnh hưởng đến kế hoạch của bà, đạm nhiên cười khinh bạc trước mặt hắn.
"Lâm đại thiếu gia, cậu nghĩ Lâm gia là chỗ nào mà người tầm thường như Lý Liên Nhi có thể trốn đi?
Thay vì lo cô ta trốn sao không lo cô ta buồn chán sinh nông nổi tìm kiếm đàn ông khác!"
Lời nói ra mang ý vị, Lâm Vương Minh nghe như sét đánh ngang tai, tức thì mắc bẫy.
Sắc mặt hắn bao phủ một màu đen mịt mù, vô thức tóm lấy đôi vai của người phụ nữa, gắt gỏng tra hỏi.
"Mẹ vừa nói cái gì? Nói như vậy là sao chứ?
Lý Liên Nhi đang ở đâu?"
Hắn dồn dập hỏi, Giang Hoa hùa theo kế hoạch, bạo gan gạt tay hắn, to giọng như con gái ruột bảo vệ mẹ.
"Anh Minh, đây là mẹ của anh đó, đừng có động tay động chân như vậy!
Anh muốn biết mẹ nói như vậy có ý gì thì ra hoa viên mà xem, lúc đấy sẽ rõ thôi!"
"Hoa viên! "
Độc âm trong miệng, không một chút nghi ngờ, Lâm Vương Minh sải bước dài miên man ra ngay chỗ hoa viên.
Tức khắc, đập vào mắt hắn là cô gái nhỏ đang cười nói vui vẻ với anh chàng làm vườn, biểu cảm dường như rất thân thiết, làm cho nội tâm hắn bỗng phát hỏa.
Mắt đen láy như bùng nổ lửa ghen nổi lên vài tơ máu đỏ, hắn vo tay thành nắm đấm trực tiếp đi đến chỗ cả hai, không nói không rằng đấm vào mặt Thiên Kỳ.
"Thiên Kỳ!"
Cô gái nhỏ hốt hoảng trước khung cảnh, Thiên Kỳ lãnh một đấm uy lực chảy cả máu ra khóe miệng, đầu óc quay cuồng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người xây xẩm mặt mày đang lồm cồm thì bị hắn tóm lấy cổ áo kéo đứng lên, khi cú đấm thứ hai sắp giáng vào mặt anh thì đột ngột dừng lại.
"Lâm Vương Minh, anh làm cái gì vậy hả?
Sao lại đánh người ta chứ?"
Liên Nhi to gan lớn mật kéo lấy cánh tay rắn chắc của hắn cản lại hành động.
Hắn đang nổi cơn thịnh nổi, thấy cô tình tứ với người đàn ông khác còn dám bảo vệ, chống đối lại hắn, càng làm hắn nổi điên, kéo ngay cô trở về phòng.
Thiên Kỳ ăn một đấm không rõ nguyên nhân, hướng mắt chòng chọc theo bóng lưng của người.
Lâm Vương Minh lôi kéo cô gái nhỏ một cách thô bạo, mặc cô hỏi cô la như thế nào hắn cũng không trả lời, cho đến khi về đến phòng riêng.
Tĩnh Yên và Giang Hoa cũng lén lút theo sau hóng hớt, cười tà đắc ý với kế hoạch.
Người đàn ông kéo cô gái vào đến nơi liền chốt khóa cửa, cường ngạnh đẩy Liên Nhi ngã người lên giường, không cho cô kịp phản ứng, phủ thân to lớn đè lên người, bóp lấy cổ thon trắng như sứ, dùng sức mạnh của đàn ông kìm hãm cô dưới nệm.
"Lâm Vương Minh, thả ra!
Anh làm cái trò gì vậy? Anh đang làm đau tôi đấy!"
"Ưm!"
Người dường như hóa thú dữ, chẳng thèm nghe cô nói, bất ngờ khóa hai tay cô lên đỉnh đầu, tay kia bóp chặt chẽ mặt cô, làm răng vô tình cắn vào môi bật máu.
Liên Nhi cảm nhận cơn đau day dứt, gian nan giãy giụa trong vô lực.
"Đau quá! Thả tôi ra!"
"Lý Liên Nhi, biết đau mà cô dám ở sau lưng tôi qua lại với người đàn ông khác sao?
Cô quên mất lời tôi dặn rồi à?"
Lực tay khủng khiếp bóp lấy cằm non mịn như muốn bóp nát xương cốt, Liên Nhi đau đớn đến ứa nước mặt, không rõ tại sao người đàn ông này lại hỏi giận đến kịch liệt như vậy ?
"Lâm Vương Minh! anh đang nói cái gì vậy?
Tôi thật sự không hiểu?"
Cô khổ sở thốt lời, nước mắt vì đau mà bắt đầu rơi ra như thác đổ, từng giọt như trân châu vụn vỡ, đáng thương vô cùng.
Người đàn ông khi ghen không hề có chút giao động, để bản tính chiếm hữu lên đến cùng cực, bóp đến mức máu rỉ ra ở khóe môi hắn vẫn chưa chịu nguôi cơn.
"Lý Liên Nhi, đừng có mà giả đò ngây thơ!
Có phải những lúc tôi ra ngoài làm việc cô và tên làm vườn kia đã nhiều lần qua lại đúng không?"
"Tôi! không có!"
Liên Nhi cố phản bác, dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi sự giam cầm nhưng người này quá mạnh mẽ, bất luận cô có làm gì cũng vô ích.
Bị người đàn ông áp chế không thể phản kháng, chỉ còn biết dùng lời lẽ để lấy lại trong sạch cho bản thân.
"Lâm Vương Minh, tôi và Thiên Kỳ trong sạch!
Tôi ra hoa viên ngắm hoa vô tình gặp ân nhân của mình, nói chuyện vài câu có gì là quá đáng mà anh nói tôi lén lút sau lưng anh chứ?"
"Cô còn dám công khai nói chuyện với đàn ông khác?"
Lời nói ra không thể giải nguy, càng làm cho hắn nổi cơn tam bành, từ bóp mặt chuyển sang bóp cổ, bóp đến mức cô gái nhỏ trợn trắng hai mắt, mất đi dưỡng khí hắn mới chịu buông tay.