Cô gái kia có gì mà hắn phải hành động khác lạ như vậy ? Chính bản thân hắn cũng không rõ.
Thanh âm của cô gái bất ngờ vọng tới kéo hắn về thực tại, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại phong thái, cao ngạo đặt chân vào một cô nhi viện nhỏ bé.
"Dì Dung, chú Tường, cháu về rồi đây!
Mọi người ơi, Liên Nhi về rồi!"
Người còn chưa vào đến nhà thì âm thanh đã đi trước, những người ở bên trong nghe thanh âm quen thuộc liền bước ra.
Lũ nhóc trong cô nhi viện nhìn thấy cô gái nhỏ trở về, vui mừng chạy tung tăng ra đón, chúng ôm lấy cô chẳng khác nào gà con theo mẹ.
Liên Nhi ẵm một bé trai trong tay, đó chính là A Bảo mà cô thương nhất.
"Chị, chị về rồi! A Bảo nhớ chị lắm đó!"
Đứa trẻ dúi đầu vào ngay trước ngực cô gái nũng nịu nói, tay còn không yên phận đặt ngay một bên gò bồng, làm cho người đàn ông mặt lạnh ở phía sau nhìn thấy nổi cơn ghen.
"Nè! Thằng oắt con, bỏ cái tay ra khỏi người vợ ông ngay!"
Hắn phóng nhanh như chớp kéo tay đứa trẻ ra, vì dùng lực mạnh, và vì vẻ mặt hắn quá hung tợn mà làm cậu nhóc hét toáng khóc lên.
"Lâm Vương Minh, anh làm cái gì vậy hả?"
Cô gái nhanh chóng gạt tay hắn, hết bọt mềm cứng dỗ dành đứa trẻ.
Người đàn ông kia là một kẻ cuồng chiếm hữu, chứng kiến cô dành tình thương cho một đứa nhỏ mà phát cáu lên.
"Lý Liên Nhi, tôi là chồng của cô đó! Cô dám để người khác chạm vào..."
Hai tay múa may diễn tả, Liên Nhi chán chường với biểu hiện thái quá của hắn, lạnh lùng nhắc nhở.
"Lâm Tổng, nó chỉ là đứa trẻ, anh làm ơn phân biệt giùm tôi!
Với lại, đây là cô nhi viện, đã về đến đây anh làm ơn đừng khiến tôi khó xử có được không?"
"Cô!"
Thanh âm thốt ra nghẹn lại ở cuốn họng, hắn chưa kịp nói thì bên trong vọng ra tiếng nói cắt ngang tranh cãi.
Hai người quán xuyến cô nhi viện bước ra, nhìn thấy cô gái nhỏ trở về, họ mừng rỡ chạy đến ôm lấy cô, còn bật khóc, vuốt ve mái tóc dài của cô như bậc cha mẹ.
Lâm Vương Minh trông thấy hành động này trong lòng chốc chốc len lỏi một chút buồn tủi.
Lý Liên Nhi không có người thân, thiếu thốn tình cảm bố mẹ từ nhỏ, nhưng ít ra cô cũng có người khác yêu thương cô như con cháu trong gia đình.
Không như hắn, đầy đủ lại chẳng có được tình cảm của bố, hắn sinh ra đã bị coi là trách nhiệm.
Dù ở nhà hay đi học đều bị người khác cô lập, thậm chí còn bị đe dọa đến mạng sống, khiến hắn từ rất nhỏ phải hình thành tính cách ngoan cường, nắm rõ được địa vị của mình mà chèn ép kẻ khác.
Hắn sống trong tranh đấu đến tận bây giờ vốn cũng không còn biết đã được bao nhiêu năm.
Sờ vào con dao luôn mang theo bên mình, trong lòng không khỏi ngậm cười chua chát.
Liên Nhi rất để ý sắc thái của hắn, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì người xung quanh đã xúm lại tra khảo cô và hắn như tội phạm.
Cô gái nhỏ không muốn lộ chuyện mình bị ép sinh con, miễn cưỡng nói dối cả hai chỉ là người yêu của nhau.
Khi cô nói ra lời đó thì sắc mặt của người đàn ông liền tối đen như mực, nhân lúc người khác không để ý, hắn kéo cô lại gần, ghé sát vào tai cô hậm hực hỏi.
"Lý Liên Nhi, tôi rõ ràng là chồng cô...sao cô không dám công khai hả?"
Cổ tay bé nhỏ bị siết chặt, Liên Nhi mệt mỏi với cách hành xử quá đáng.
Đã về cô nhi viện mà hắn cũng không để cô thoải mái đầu óc, buộc lòng phải nói móc hắn.
"Anh làm chồng được bao lâu? Lúc tôi gả cho anh là không tình nguyện, người trong cô nhi viện còn không biết tôi đã lấy chồng!
Nói ra để mọi chuyện thêm rắc rối sao?"
"Cô!..."
Người đàn ông á khẩu ngay tại chỗ, hắn còn chưa kịp suy nghĩ để đối đáp lại thì cô đã giận lẫy bỏ ra sau nhà bếp.
Lâm Vương Minh đứng bất dậy tức thì, muốn đuổi theo đột nhiên bị mấy đứa nhỏ ở đây níu lại, muốn hắn cùng chơi với chúng.
"Anh ơi, ra ngoài chơi với bọn em đi! Ra ngoài đi anh!"
Chúng tay nắm tay kéo ống quần của hắn, bộ mặt mè nheo làm hắn dao động, cũng không nỡ tức giận lên trẻ con vô tội, miễn cưỡng thỏa thuận theo chúng ra ngoài.
Lũ trẻ ở đây rất thân thiện, nhất là A Bảo mà cô gái nhỏ thương nhất, thằng bé cực kì hòa đồng, mặc dù trước đó bị hắn dọa sợ cũng không vì lí do đó mà xa lánh hắn.
- Ở đây đúng là khiến người khác dễ chịu.
Hắn chơi bóng cùng mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng cũng lén nhìn vào trong, cô gái nhỏ về lại cô nhi viện vẫn làm những công việc trước kia, dọn dẹp, nấu ăn, chăm sóc lũ trẻ như một người mẹ.
Nhìn từng cử chỉ hành động dịu dàng của cô, trong một khắc hắn vô thức bị hút hồn, mường tưởng ra khung cảnh cô chăm sóc con của mình.
Còn cả khung cảnh 1 nhà ba người sống thật bình yên.
Làn môi bạc bất giác cười lên thập phần ẩn ý.
Hắn ở cô nhi viện cả ngày không thấy bùn chán, dễ dàng hòa nhập với những người ở đây suýt nữa quên mất thân phận của mình.
Đến chiều tối, Liên Nhi bắt buộc phải cùng hắn trở về, trước khi rời đi, cô và những người ở đây còn quyến luyến, tay bịn rịn.
"Liên Nhi, cháu sớm trở về nhé!
Chúc cháu sớm tìm được người thân!"
Người phụ nữ vỗ lên mu bàn tay cô vài cái, họ ôm nhau buồn bã, Liên Nhi nhanh chóng bị Lâm Vương Minh kéo lên xe.
Lúc rời đi cô đã khóc nhìn qua khung cửa oto, chẳng biết đến khi nào cô mới được trở về.
"Đừng khóc nữa! Chỉ cần cô sớm sinh con cho tôi thì sẽ được về với họ thôi!"
Lời nói ra ngạo mạn, hắn cười nhếch mép như khinh bạc cô gái nhỏ, làm Liên Nhi chỉ biết im lặng không muốn nói.
Xe chạy suốt mấy tiếng cũng về đến Lâm gia, vị tiểu thư kia ở nhà làm khách trông ngóng, vừa thấy xe đỗ vào trước cửa chính đã quên mất thân phận của mình, gấp gáp chạy ra đón người.
"Giang tiểu thư!"
"Tránh ra!"
Liên Nhi vừa cúi chào khách theo phép lịch sự thì nhận ngay cái đẩy ghét bỏ, làm cô suýt nữa té ngã, may mà cô kịp thời chống tay vào góc cột ở gần đó.
Giang Hoa chẳng thèm để mắt tới người xung quanh, chạy tới nhào ôm lấy người đàn ông, bị hắn tuyệt tình đẩy ra mới ý thức được hành động, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, mặt nặng mày nhẹ nói.
"Anh Minh, anh đi đâu từ sáng giờ vậy?
Dì ở nhà trông anh lắm đấy!"
Người đàn ông nhếch đuôi mắt khinh bỉ, dùng tay phủi áo, liếc mắt bủn xỉn vào người cô gái, nhả giọng ngả ngớn.
"Tôi đi đâu kệ tôi! Liên quan gì tới cô mà hỏi?
Mẹ tôi trông cũng không tới phiên cô quản!"
"Anh!"
Giang Hoa á khẩu tức thì, còn chưa nhịp phản ứng hắn đã kéo ngay cô gái nhỏ kia vào trong.
Vừa hay lại gặp ngay mẹ hắn đi tới, hắn chỉ chào hỏi cho có lệ rồi lại đi tiếp.