"Đừng ngạc nhiên như thế!
Tôi là chồng em, đối tốt với em là điều nên làm."
Nói xong, hắn tự tiện hôn lên mắt cô, dịu dàng đến mức làm cô cứng đờ toàn thân, thẫn thờ để hắn bòng cô về phòng.
Mấy ngày tiếp theo hắn chăm sóc vết thương của cô rất cẩn thận, còn dặn dò người hầu thường xuyên nấu đồ tẩm bổ.
Những lúc hắn không có nhà, cô cũng không sợ bị mẹ chồng hoạnh họe, bởi từ cái ngày hôm đó thái độ gay gắt của bà cũng dần lắng xuống vài phần.
Chỉ duy nhất cô gái kia vẫn còn gây sự, thế nhưng cô không để tâm, vì mỗi lần người kiếm chuyện đều bị Hạnh Nhi dùng uy quyền của Lâm Vương Minh đe dọa.
Buổi tối, họ dùng bữa với nhau vẫn như thường lệ, Liên Nhi luôn người ăn xong cuối cùng.
Bình thường, Lâm Vương Minh sẽ trở về phòng trước cô, tuy nhiên hôm nay hắn có chút khác lạ, còn ngồi đó nhìn cô chằm chằm.
"Lâm..."
"Chồng!"
Mày rậm nhướng cao nhắc nhở, Liên Nhi liền luống cuống gọi cho đúng danh xưng.
"Chồng...sao anh còn chưa đi vậy?"
Thanh âm nhút nhát, Liên Nhi cảm thấy không thể nuốt tiếp thức ăn bèn dừng lại.
Người đàn ông cứ thế mà cười lên có chút hào sảng, không đáp lời cô ngay mà ngoắt tay cho những người hầu ra ngoài.
Cánh cửa hay mở đột nhiên đóng chặt, làm cô gái nhỏ cảm thấy bất an.
"Anh...đang làm...cái gì vậy?"
"Em ăn no chưa?"
Hắn đột nhiên chống cằm nhìn cô bằng ánh mắt có phần biến thái, khiến Liên Nhi dù no hay không cũng phải nói dối né tránh.
"No rồi!"
Cô gấp gáp đặt đũa xuống, dùng khăn lau miệng thật nhanh, linh cảm không ngừng mách bảo cô chuyện chẳng lành, nhưng cô còn chưa kịp chạy đã bị người đàn ông giữ lấy cổ tay, dùng sức đem cô kéo lại ngồi lên đùi.
"Chạy đi đâu?
Nếu em đã ăn no thì giờ đến lượt anh!
Mấy nay em bỏ anh đói lắm rồi!"
"Gì chứ?"
"Anh...đang nói cái gì vậy hả?"
Cô gái nhỏ hiểu ý của hắn, song cố tình không hiểu, muốn dùng sự ngây thơ để trốn thoát, nhưng lại vô tình khiến hắn hưng phấn hơn.
"Đừng giả ngốc, vợ à!
Em càng làm bộ anh càng thích em hơn đấy!
Hôm nay chúng ta làm ở đây!"
"Gì chứ?"
Hoa dung thất sắc, Liên Nhi còn chưa kịp định hình liền bị Lâm Vương Minh bế xốc lên ngay một chiếc bàn dài, thân hình hắn cao lớn đàn áp làm cô thấy mềm nhũn cả chân.
Bất luận là dung mạo tuấn tú hay vóc dáng thon dài đều quá phù hợp với sở thích của bao nhiêu thiếu nữ, Liên Nhi cũng suýt chút bị hắn mê hoặc.
"Liên Nhi, nghe Hạnh Nhi nói em rất thích ăn cherry...
Vừa hay ở đây cũng có, anh giúp em ăn nhé..."
Tay hắn nắm ngay giỏ hoa quả gần bên khẩn trương nói vào tai cô gái nhỏ, mắt thấy hắn tới gần hô hấp của cô không tự chủ dồn dập lên.
Ánh mắt đạm mạc sâu như đầm nước của hắn thao túng đầu óc cô có chút bối rối, ngắc ngứ nói.
"Không...không cần đâu!
Tôi...tự ăn được..."
"Ngoan nào, anh không làm em đau đâu!"
Hắn kéo ngay giỏ hoa quả lại gần, cười tà làm Liên Nhi càng thêm hỗn loạn, mất tự chủ cựa quậy trên bàn.
Nhìn qua, hắn là một người đàn ông rất bá đạo xâm lược, ngữ khí nói chuyện đều mang theo vài phần lạnh lẽo.
Chỉ là một tiếng trầm lãnh thốt ra với cô lại có chút ôn nhu, làm cô rối động tâm can càng thêm cúi thấp đầu xuống thẹn thùng.
"Lâm..."
"Chồng, đừng để anh nhắc nhiều lần chứ?"
Hắn cúi gần mặt nhau, thuận tay lấy một trái cherry đỏ căng bóng bỏ vào miệng ăn thử.
"Ngọt thật!
Liên Nhi, để anh giúp em thưởng thức!"
Vừa nuốt khỏi cổ họng hắn lấy thêm một trái, ngậm giữa cánh môi bạc, rồi bắt lấy hai vai trắng nộn mảnh mai, cưỡng chế không cho cô cựa quậy, dùng miệng đút cherry cho cô.
Quả mọng bị hắn cắn một nửa, nửa kia trôi tuột vào miệng nhỏ của cô gái.
Hắn vừa hôn vừa thưởng thức mật ngọt từ quả, từ khoang miệng thơm tho của Liên Nhi, say mê cắn mút không tha.
Sau một hồi triền miên, hắn tùy tiện nhả hạt, liếm cánh môi mỏng một cách biến thái.
Bộ dáng hắn như thế lại trông cực kỳ đẹp mắt, cho dù là đang ăn hay làm bất cứ điều gì đều mê người.
Liên Nhi thất thần nhìn si mê, cô độc thân hai mươi mấy năm nay lần đầu tiên thấy hormon nữ tính trong cơ thể bộc phát vì người đàn ông.
Trong căn phòng, ánh đèn nhu hoà phủ lên thân hình thon dài phía trước.
Cô không khống chế được vươn tay ôm lấy eo hắn.
Vòng eo của hắn nhỏ gọn rắn chắc không chút mỡ thừa đến mê người.
"Anh...làm gì...thì mau làm đi..."
Nơi đây không phải là phòng riêng, cả hai làm chuyện đó ngay tại đây khiến Liên Nhi có chút ngượng, muốn hắn nhanh chóng một chút sớm kết thúc.
Nhưng hắn không nói gì, làm cô càng rối rắm hơn, khi lấy lại tinh thần thì môi cô từ lúc nào lại chạm vào đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Khắp người lửa nóng xao động, bên tai là hơi thở người đàn ông gợi cảm trầm thấp, dụ dỗ cô phát ra tiếng r.ên rỉ kiều mị.
"Liên Nhi, em thật thơm.
Anh thật muốn đem em nhốt lại ở đây mãi mãi."
Liên Nhi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, nhất thời bối rối nước mắt thi nhau chảy ra.
"Lâm Vương Minh, đừng trêu tôi nữa..."
Cô cũng không biết chính mình làm sao lại như vậy, nóng như ngã vào trong biển lửa, nửa muốn trốn chạy, nửa lại muốn hắn nhanh chóng hơn một chút.
Người đàn ông khát vọng muốn có được cô, khi đối diện với gương mặt mĩ miều thì càng mê muội, trong mắt chỉ còn có cô.
"Vợ nhỏ, em đẹp quá, thật không muốn để em chạy mất mà..."
"Lâm Vương Minh...anh..."
Cô tự nhiên có cảm giác nơi hạ thân mẫn cảm ướt loạn, dịch thuỷ bất kham chảy ra ướt đáy quần lót.
Dường như cơ thể này đã quen với người đàn ông, hắn chỉ vừa mới hôn mà cô đã nguyện ý dâng bản thân mình.
Hắn đột nhiên cười, nâng khuôn mặt đỏ bừng của cô lên, ôn nhu nói.
"Vợ nhỏ, ngạc nhiên sao?
Anh càng lúc càng mê luyến em rồi, chắc anh đang điên lên vì em mất."
Liên Nhi như bị mê hoặc, đôi môi trái tim sưng đỏ vì nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy nói đáp lại lời hắn.
"Anh...thật sự thích tôi?"
"Thật!
Rất thích!
Thích đến mức chỉ em gật đầu chúng ta sẽ yêu nhau!"
Hắn nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, ý cười trầm thấp nói ra không dễ nghe còn như trêu chọc, vậy mà Liên Nhi tự dưng lại si mê, rung động.
Cô nhìn ngón tay thon dài của hắn chầm chậm cởi váy của mình ra, trong lòng ngập tràn hưng phấn.
"Anh thích cơ thể tôi không?"
Lâm Vương Minh đương nhiên là thích ! Thích đến bức thiết muốn đem cô lột sạch, muốn kéo hai chân nhỏ ra hung hăng chiếm lấy cô.
Bất quá không nóng vội, đêm nay hắn có rất nhiều thời gian ăn cô.