Vốn là hắn thích cô trước, nhưng cái bẫy hắn bầy ra để lấy lòng cô khá tốn thời gian, hắn phải từ từ lấy trái tim cô, như cách cô đã lấy trái tim hắn.
Ban đầu, hắn đơn giản chỉ nghĩ mình thích cô một cách đơn thuần, nhưng thời gian qua đi, hắn liền biết trái tim đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh mắt trong trẻo của cô dễ dàng nắm tâm trí hắn, chỉ là hắn bấy lâu không dám thừa nhận tình cảm.
Khi chiếc váy cởi xuống, hắn liền bắt đầu từ từ hôn từng tấc lên thân thể cô.
Trên da thịt tuyết trắng lưu lại dấu vết đỏ ửng.
Gần mùa đông, trong phòng bếp có máy sưởi ấm áp, Liên Nhi cởi sạch cũng không lạnh.
Ngược lại được vuốt ve làm cô toát mồ hôi, bàn tay nóng bỏng thô ráp đặt lên trước ngực đầy đặn.
Hai bên tuyết nhu no đủ tràn đầy ra nách hắn nắm không hết, há miệng cắn nhẹ lên một ngụm, bầu ngực trơn mềm ngay lập tức hằn dấu răng.
"A ~"
Liên Nhi kinh hồ, lại nhịn không được dựng thẳng eo nhỏ lên, ưỡn ngực vào miệng cho hắn ăn.
Cô ngoan ngoãn nhu tình như nước, mẫm cảm rất giống với tưởng tượng của hắn.
"Không vội!
Thời gian còn nhiều, anh không để chúng ta kết thúc nhanh vậy đâu!
Vợ nhỏ, chúng ta chơi một vài trò chơi nhé?"
Hắn nói xong liền ôm cô gái ngơ ngác đặt sang đầu bàn bên kia, bên trên bày biện rất nhiều thứ.
Hắn với tay lấy cuộn nơ lụa, nhìn ánh mắt khó hiểu ngượng ngùng của cô gái, ôn nhu cười tà.
Những thứ hắn nghĩ ấp ủ trong lòng từ lâu, hiện tại có thể dùng thứ.
Một vòng lại một vòng, dải lụa màu đỏ rực rỡ thít chặt lên bầu ngực no đủ, càng đẩy cao lên trên thành hình dạng d.âm đãng.
Nơi bị buộc hằn đỏ lên, hắn không có dừng lại cúi đầu hôn lên đỉnh ngực ướt át.
"Trói em như vậy còn đẹp hơn cả lúc em mặt đồ ngủ nữa đấy!"
"Ha, anh chưa bao giờ biến thái như vậy, tất cả đều tại em đấy, vợ nhỏ!..."
Hắn quả thật rất biến thái, nhưng có lẽ chỉ với cô gái nhỏ hắn mới làm thế, còn bình thường đến nhìn mỹ nữ hắn cũng không nhìn, từ lâu trong mắt hắn chỉ có duy nhất mình cô, cho nên bất luận giá nào hắn cũng phải thử mức độ điên cuồng của mình.
Đôi tay yếu ớt chống ở trên mặt bàn quầy có chút phát run, đại khái là bởi vì lần đầu tiên chơi trò chơi kích thích như vậy, làm cô có chút mơ hồ, bắt đầu thấy lạnh.
Lâm Vương Minh làm ra việc này còn cười tà khí nhìn cô, khiến cô khẩn trương nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho hắn tuỳ ý động, thậm chí còn thoải mái đến mức phát ra tiếng kêu.
Hai bên ngực bị thít chặt đẩy lên cao áp sát vào nhau, bị hắn ôm cô xuống sàn lạnh.
"Anh...muốn làm gì...thế?"
Tuy rằng thực cảm thấy thẹn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Người đàn ông không trả lời, quỳ gối đem dây lụa đỏ buộc từ bụng xuống giữa háng, vỗ vỗ lên mông tách hai chân cô ra.
Hai ngón tay chọc vào nơi mẫn cảm nhất của cô, bên trong phản ứng mãnh liệt hút lấy ngón tay hắn, xuân thuỷ ngay lập tức thấm đẫm dải lụa chảy xuống kẽ mông.
"Kích thích em một chút!
Để xem...em có ham muốn anh không?"
Hắn lại đứng lên, thân hình cao lớn tràn ngập cảm giác áp bách cùng cảm giác an toàn, dải lụa rực rỡ bị hắn buộc vòng ra sau cổ Liên Nhi, thắt thành hình nơ bướm.
"Em thật xinh đẹp."
Tay to vén mái tóc dài rơi toán loạn của cô dùng nơ buộc lại, hiện tại rất thuận tiện để hắn thỏa mãn.
Đôi môi ngậm lấy phấn môi thơm ngát của cô, từ từ lần ra hai bên tai, rồi xuống cái cổ trắng nõn.
Liên Nhi cảm thấy hơi bất tiện, hắn trói như vậy cô bị hạn chế tự do, khó chịu và bứt rứt.
Chỉ cần động đậy nhẹ một cái thì dải lụa lại mài sát vào cổ cùng ngực, và cả hoa nhỏ bên dưới khiến cô ngưa ngứa.
Đặc biệt là dải lụa buộc dọc vòng qua hai chân thít vào làm hoa nhỏ không chịu nổi.
"Ưm...khó chịu quá...tôi không chịu nổi nữa..."
Đầu ngực bị mài khó chịu, cô duỗi tay muốn cởi vải lụa ra, ngay lập tức hắn trói luôn cả đôi tay mảnh khảnh của cô lại.
"Ngoan nào, chúng ta còn chưa chơi mà, đừng vội!"
"Vội gì chứ?
Tôi khó chịu lắm, anh thả tôi ra đi!"
Cô cảm thấy rất thẹn thùng, toàn thân trần truồng, còn bị trói buộc làm nổi bật lên những điểm nhạy cảm trên thân thể, cảm giác vừa bị làm nhục, không hiểu sao lại nảy sinh khoái cảm.
Ánh mắt thâm thuý của hắn lướt qua phần dưới của cô, đánh giá biết cô đang bị kích thích hắn càng không muốn dừng lại.
"Chúng ta chưa chơi mà, ngoan ngoãn chút đi..."
Hắn cười cười, cúi đầu hôn lên trán cô, ngón tay vân vê vành tai mỏng nộn, khắp mặt cô dính đầy nước miếng của hắn, tiếng nói trầm ổn ưu nhã cất lên.
"Em chảy nhiều nước quá, xem ra rất thích anh chơi đùa em như vậy mà, không phải sao?"
"Không...anh đừng trêu tôi nữa..."
Liên Nhi cố gắng bác bỏ, thấy hắn biến thái còn dùng ngôn ngữ thô bạo nói ra làm cô xấu hổ đến quẫn bách.
Nhưng hắn không tha cho cô dễ dàng, hắn vỗ vào kiều mông xinh, ra lệnh.
"Bò sang chân tủ đi.
Không thì anh sẽ còn trói em nhiều hơn đấy!"
Ánh mắt có chút lãnh khốc, bức thiết Liên Nhi phá lệ nghe theo, từng nhịp khó khăn bò đến chân tủ, mỗi một nhịp ngực sẽ bị buộc đến tê dại, trong bụng nóng bừng như có dòng nhiệt truyền xuống khiến thân thể nhỏ yếu không nhịn được run rẩy.
Đôi môi hé mở hô hấp nhiễu loạn thành tiếng r.ên rỉ.
Cho tới khi làm xong mệnh lệnh của hắn, hai mắt mê ly kèm theo khoái cảm lạ thường, ngoan ngoãn tựa người vào chân tủ.
Lâm Vương Minh đi tới tay còn cầm theo một giỏ hoa quả.
"Nâng chân lên! Em chắc rất đói bụng, để anh đút cho ăn, được không?"
Dưới ánh đèn ái muội, hắn thưởng thức nhìn vải lụa rực rỡ xuyên qua háng cô, đùi ngọc thon dài khép lại che lấp địa phương thần bí giữa hai chân.
So với giỏ hoa quả hắn đang cầm thì cô mới đích thực là món ngon mỹ diệu nhất.
Hai cánh hoa tinh xảo nóng bỏng xúc động, thúc giục hắn tới nếm thử.
Liên Nhi đè lên dải lụa sau lưng nên bị cọ xát vào hoa viên có chút đau, vô thức nâng mông lên vặn vẹo, thì sợi dây lại cọ tới đầu ngực khó chịu.
Cô chỉ có thể nhìn người đàn ông kia đang ăn cherry, nước quả đỏ thấm chảy ra khoé miệng.
Hắn ra lệnh cho cô làm theo mà lại ngồi một mình ăn hoa quả không động tĩnh gì, giống như đang tra tấn tinh thần cô.
"Anh...thả tôi ra được không?
Không thì anh làm nhanh đi, đừng trêu tôi như thế!"
Hoa viên nhỏ bé có cảm giác hư không trống rỗng chưa từng có, nhìn hầu kết hắn lăn lộn nuốt xuống trái cây, cô bị kích thích động tác nâng mông lên xuống ma sát ngày càng nhiều, khó chịu rấm rứt vô cùng.