Tiếng bước chân dồn dập chẳng khác người đi chạy giặt, nhìn thấy cửa phòng người phụ nữ đang mở Liên Nhi chỉ vừa mới đến đã la lên.
"ĐỪNG ĂN CHÁO!"
*Phập*
Thanh âm to lớn vọng tới rồi đột ngột tắt ngấm, mắt cáo mở to ửng hơi nước, đôi ngươi đen láy thu vào khung cảnh người đàn ông đang chưng hửng nhìn cô trong tư thế phóng dao.
Lâm Vương Minh cũng ở trong phòng của người phụ nữ kia, nhưng điều Liên Nhi không ngờ tới...
Cơ thể mảnh mai tức khắc truyền đến cơn đau tột cùng, cô nhìn xuống bụng mình, mũi dao do chính Lâm Vương Minh phóng ra đã đấm thẳng vào bụng cô.
"LIÊN NHI!!!"
Tiếng vọng đau đớn quanh quẩn bên tai, cô gái nhỏ không còn chút sức lực đổ kềnh ra sàn, một mảng đỏ thẫm ồ ạt chảy ra.
Máu từ vết thương và khỏe miệng tuôn như thác đổ.
Lâm Vương Minh lập tức đến đỡ lấy người cô, hắn gấp gáp chạy như ma đuổi, vừa chạy vừa hét lớn.
"MAU LẤY XE ĐẾN BỆNH VIỆN NHANH!"....
Tĩnh Yên trong phòng chứng kiến cũng bạt mạng đuổi theo, còn khẩn trương gọi bác sĩ riêng trong dinh thự ra hỗ trợ.
Người đàn ông với sải chân dài nhanh chóng ra đến bên ngoài, mỗi bước đi của hắn đều có vệt máu của cô gái nhỏ lưu lại.
Liên Nhi trong tiềm thức mơ hồ, nắm lấy một góc áo của hắn thì thào đáng thương.
"Đừng...ăn cháo...
Có...độc...mẹ đừng...ăn..."
Đến cuối khi cận kề cái chết cô vẫn nghĩ cho người khác, mặc cho hơi thở đã ngắt quãng vẫn cảnh báo.
Lâm Vương Minh đặt cô người trong xe, kéo luôn cả bác sĩ riêng theo cùng giúp hắn xử lí vết thương tạm thời.
Liên Nhi sớm đã rơi vào trạng thái mơ hồ, đôi ngươi mờ đục nhiễm đầy hơi nước, cô vừa khóc vừa thì thầm, lặp đi lặp lại câu nói ấy.
"Đừng...ăn cháo...
Có...độc...mẹ đừng...ăn..."
Cánh tay nhỏ bé trắng tinh như ngó sen bị hắn ra sức giữ chặt, nghe giọng rưng rức của cô mà đau đến tê tâm.
Là hắn, chính hắn đã phóng cô một dao.
Cũng vì, dạo trước trong dinh thự bị tấn công mà hắn dâng lên cảnh giác quá độ.
Chỉ vừa nghe âm thanh, không phân biệt là bạn hay địch hắn theo thói quen phóng dao phòng vệ.
Kết quả, hắn tự tay tiễn tính mạng của người hắn yêu thương nhất cận kề với địa ngục.
"Liên Nhi, cố lên!
Sắp đến bệnh viện rồi, em và con sẽ không sao đâu!
Liên Nhi, em phải sống, bằng bất cứ giá nào cũng phải sống!"
Hắn áp bàn tay đầy máu của cô lên má, nhìn cô mơ hồ đau đớn mà cảm xúc hắn như muốn bùng nổ, tim đau khó tả, như ai đó bóp lấy cổ hắn, không thể nói tiếp, hô hấp cũng khó khăn theo nhịp thở trì hoãn của cô.
Máu ở bụng vẫn đang tuôn, bác sĩ khẩn trương giúp cô cầm máu, cô vẫn còn một chút ý thức, chỉ cần đến bệnh viện kịp lúc sẽ giữ được tính mạng.
Bàn tay đặt trên má người đàn ông bắt đầu lạnh lẽo dần, mí mắt mệt mỏi dần sụp xuống, không còn âm thanh lẩm bẩm, chỉ còn hơi thở dốc và đôi môi mọng đầy máu mấp máy.
Liên Nhi bắt đầu chuyển biến xấu, cuối cùng cũng buông bỏ chống đối rơi vào trạng thái mê man.
"Liên Nhi! Liên Nhi!"
"Liên Nhi, mở mắt ra!
Em không được chết, mở mắt ra nhìn anh đi!"
Giọng sợ hãi, hắn ra sức gọi liên tục nhưng không có động tĩnh, bác sĩ thấy tình trạng của cô gái đang xấu đi, hối thúc tài xế không ngừng.
Chẳng mấy chốc cũng vào đến bệnh viện, cô gái nhỏ được đưa vào phòng cấp cứu, Lâm Vương Minh bị giữ ở bên ngoài chờ đợi, người hắn đầy máu tanh nồng, chàng ràng ngoài hành lang.
Người ở trong đang quay cuồng, y tá và bác sĩ trẻ bận rộn không nghỉ tay, nhưng đột nhiên lại có chút chửng lại khi anh nhìn thấy vết bớt nhỏ ngay eo cô gái.
Nó giống hệt vết bớt của em gái thất lạc, làm anh chốc chốc đứng hình mất mấy giây, được y tá nhắc nhở anh mới cuống cuồng vào việc.
Bên ngoài, nội tâm người đàn ông cồn cào, không ngừng sợ hãi.
Một người từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ phải mạnh mẽ quật cường, phải biết gặp nguy không loạn.
Thế mà, hiện giờ những điều đó trong đầu hắn đã bị một thế lực nào đó đánh bại.
Hắn chắp hai tay cầu nguyện, thần linh, Đức Phật, bồ tát, Chúa,...bất cứ ai có thể cứu lấy vợ hắn, hắn cũng sẵn sàng quỳ xuống khẩn xin.
Đôi mắt lạnh lùng mọi khi bắt đầu ửng đỏ, hơi nước trong mắt phiếm hồng, chỉ thêm một đả kích nữa chúng sẽ trào ra như mưa trút.
Hắn đi đến ngay trước cửa phòng, cố gắng nhìn vào trong, nhưng thứ hắn thấy là một lớp kính mờ đục, mờ đến mức hắn đột nhiên như nhìn thấy tương lai tối tăm của hắn.
"Liên Nhi, em nhất định phải sống!
Chỉ cần em sống...em muốn hành hạ anh như thế nào cũng được..."
Mũi cao cọ ngay cánh cửa lạnh lẽo hối lỗi, hắn đứng chờ rất lâu, mẹ hắn cùng cô gái tâm địa độc ác kia cũng vào đến bệnh viện, hồi hộp cùng hắn ở bên ngoài.
Rất lâu sau đó, cánh cửa đóng chặt cũng mở, bác sĩ ở bên trong vội vã thông báo cho hắn.
"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
"Lâm Tổng, vợ của ngài đã qua cơn nguy kịch, may mà được đưa đến kịp thời, nhưng mất máu nhiều sẽ hôn mê khá lâu mới tỉnh lại."
Người bác sĩ từ tốn nói, Lâm Vương Minh liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa ổn định được mấy giây lại nhận tiếp tin dữ.
"Lâm Tổng, tuy mạng người giữ được nhưng...cái thai trong bụng phu nhân ngài không thể giữ...
Chúng tôi rất tiếc, con dao đâm ngay vào bụng, còn mất máu qua nhiều, cộng thêm phu nhân lại ngã người mạnh...đã dẫn đến xảy thai rồi..."
"Xin chia buồn với ngài..."
"Xảy thai..."
Độc âm trong miệng, mày rậm nhíu chặt không khỏi chua xót, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh.
Giọt nước mắt cố kiềm nén cuối cùng cũng mất đi tuyến phòng thủ cuối cùng, lệ nóng tràn từ khóe mắt cay xòe dọc xuống chân cằm.
Hắn khóc không thành tiếng, cả người cứng ngắc không nói nên lời, Tĩnh Yên trông thấy biết hắn đau đến nhường nào, bà vội vàng cho bác sĩ lui đi, thấp giọng trấn an hắn.
"A Minh, con bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó.
Liên Nhi không sao là được, con mất rồi sau này vẫn còn cơ hội.
Con đừng thương tâm quá độ, phải lo cho Liên Nhi trước đã."
Khuôn mặt của Tĩnh Yên méo mó u buồn, chưa bao giờ bà thấy một Lâm Vương Minh bần thần như thế.
Hắn hoàn toàn không còn nghe được lời khuyên của mẹ, thở nặng bước tập tễnh đến trước cửa phòng, lệ rơi rồi lại ngừng, mấp máy gì đó mà cả bản thân hắn cũng không biết.
Người khác đau buồn vì nhận tin dữ, chỉ có Giang Hoa hay tin không khỏi ngậm cười trong bụng.