Cô không hề yên phận, vừa thoát khỏi tay hắn đã chạy nhào ra cửa sổ muốn rời đi, may mà Lâm Vương Minh kịp thời vươn tay hữu lực chế trụ eo nhỏ cô lại, tránh một kiếp nhảy lầu.
"Liên Nhi, bình tĩnh đi! Anh xin em!"
Giọng trầm thấp, hắn xoa lên lưng giá lạnh của cô gái, cảm nhận từng tấc da thịt đang run sợ khiến hắn đau lòng không thể tả.
Liên Nhi như không tình nguyện, đấm vào trước ngực hắn, vừa khóc vừa mắng nhiếc.
"Lâm Vương Minh, anh là đồ xấu xa! Tôi ghét anh!
Tất cả là tại anh! Tại anh con tôi mới chết!"
Như bức thiết muốn hét lên, nước mắt giàn giụa trên gương mặt đầy chua xót, cô cắn chặt răng đau đớn không đánh nữa, vô lực ngồi bệch xuống sàn lạnh lẽo.
Người đàn ông vẫn còn ôm lấy cô, toàn thân hắn cũng run theo mỗi nhịp thở, vỗ nhẹ vào gáy cổ bé nhỏ, thì thầm.
"Liên Nhi, anh xin lỗi! Là lỗi tại anh!
Em trách anh, hận anh cũng được, em đừng như vậy có được không?
Anh xót lắm!"
"Xót?"
Cô gái nhỏ bỗng cười lên một tiếng âm lãnh, ra sức đẩy người đàn ông ra, túm lấy cổ áo hắn, đôi mắt chứa đựng thù hận và chua chát, giọng vặn vẹo rít qua kẻ răng nói.
"Xót? Anh xót chỗ nào?
Lâm Vương Minh, anh chẳng qua chỉ đang lo cơ thể này không còn sinh con cho anh được nữa đúng không?"
Liên Nhi trừng to mắt cáo, gắt gao kéo hắn thấp người xuống, tĩnh mặt trên mặt cô nổi lên, trong đôi ngươi vương đầy tơ máu đỏ.
Sắc mặt cô một mảnh đỏ ngần, như muốn xé xác người đàn ông làm muôn mảnh.
Lâm Vương Minh chứng kiến tim quặn thắt như ai cầm dao cứa vào, muốn hét lên một tiếng gào đứt hơi lại không thể.
Ngoài bày ra bộ mặt sa sầm ăn năn thì chẳng còn gì hơn được nữa.
"Liên Nhi..."
Hắn ôm lấy cô gái, nhưng cô cự tuyệt, vô tình quờ quạng sau thắt lưng hắn con dao vẫn luôn mang bên mình làm cô càng kịch liệt phản ứng.
Cô la toáng lên như bị thọt tiết, hai chân mảnh khảnh đá toáng loạng, đầu óc nhiễu loạn toàn hình ảnh hắn phóng dao vào người cô.
"Đừng! Đừng đến đây!
Đừng giết con tôi!"
Đôi tay mềm yếu khẩn trương ôm lấy bụng, cô há to miệng la lên muốn khản cổ, vừa khóc vừa lùi người.
"ĐỪNG QUA ĐÂY! ĐỪNG GIẾT CON TÔI!"
"Liên Nhi, em bình tĩnh đi!"
Lâm Vương Minh tức thì rút con dao vứt sang một bên, cả áo khoác bên ngoài cũng lột ra, để lộ toàn bộ chi tiết trên người, chứng minh cho cô gái nhỏ thấy không còn con dao nào trên người hắn.
"Liên Nhi, đừng sợ! Sau này anh không mang dao nữa!
Không bao giờ đụng tới nó nữa, anh hứa với em, mãi mãi không đụng tới!"
Hắn thì thầm bằng giọng nóng bỏng, từ từ tiếp cận cô gái, chỉ còn cách một đoạn nhỏ thì cánh tay của hắn có thể chạm vào người.
Liên Nhi bất ngờ nhảy vọt sang nơi con dao đặt đó, cầm nó lên chĩa về phía hắn.
"Anh cút đi! Đừng bao giờ đến gần tôi!
Anh là đồ sát nhân! Tôi ghét anh, tôi hận anh!"
Con dao nhọn hoắt liên tục chĩa chĩa ra trước, làm cho người đàn ông sợ hãi, tim đập thình thịch.
Không phải hắn sợ cô giết hắn, mà lo sợ có vũ khí trong tay cô sẽ tự làm hại bản thân mình.
"Liên Nhi, bỏ con dao xuống.
Em bình tĩnh nghe anh nói có được không?
Đừng làm chuyện dại dột!"
Thanh âm nhỏ nhẹ, hắn không dám đến quá gần, lo cô gái nổi điên sẽ xảy ra chuyện, hắn không ngừng dùng hết bọt mềm cứng để xoa dịu cô.
"Liên Nhi, em bỏ dao xuống đi!
Đừng làm hại bản thân mình, chẳng phải em rất muốn về cô nhi viện sao?
Anh sẽ đưa em về, chú Tường, dì Dung, còn có A Bảo nữa, mọi người đang trông chờ em mà."
Lời nói ra như có mê lực hấp dẫn, con dao ở phía trước dần dần trượt xuống, Liên Nhi liên tục lẩm bẩm tên gọi của từng người.
"Mọi người...Liên Nhi sợ lắm..."
Nước mắt như pha lê nhỏ tí tách xuống mặt sàn thanh thúy, Lâm Vương Minh cảm thấy cô vơi dần phòng bị, hắn bắt ngay thời cơ này tóm ngay tay cầm dao.
Cô gái nhỏ giật mình hoảng hồn, mất khống chế kháng cự lại, mắt nhắm mắt mở giành giật, vô tình đâm ngay vào trước vai hắn.
Âm thanh như tiếng nổ nhỏ xíu vang lên, mọi hành động của cả hai cũng dừng lại tức thì.
"Ah..."
Hắn gầm lên một tiếng nặng nề, giữ chặt cổ tay kiều xảo của cô gái, máu đỏ nhanh chóng nhuốm đầy chiếc áo sơ mi trắng xanh.
Làm Liên Nhi nhìn thấy đầu óc càng bấn loạn hơn, hoảng hồn rời tay khỏi cán dao.
"Không! Không phải tôi, tôi không có ý!
Tôi không muốn."
Tay dính đầy máu múa may, người đàn ông ra sức giữ chặt không cho cô chạy thoát.
"Buông ra! Đừng, đừng giết tôi! Tôi không cố ý đâu!"
"Liên Nhi, đừng sợ! Anh không làm gì em hết!
Đưng sợ!"
Mặc cô vùng vẫy kịch liệt, hắn kéo lại gần, thở hổn hển thô nặng, dùng hết sự mạnh mẽ rút ngay con dao trước vai, máu bắn vào tấc vải và sàn nhà, càng làm cô gái chứng kiến thêm thất kinh.
Cô kêu khóc náo loạn, người đàn ông thế mà không chịu buông, bất ngờ kéo tay cô, đặt con dao vào lòng bàn tay đang run rẩy, ảm đạm nói.
"Liên Nhi, em hận anh mà đúng không?
Liên Nhi ghét Lâm Vương Minh lắm đúng không?
Anh là sát nhân hại chết con của chúng ta...vậy thì em giết anh đi!
Anh chết rồi sẽ có thể tạ tội với con."
Hắn bất đắc dĩ cười khổ, nước mắt cố kiềm nén sau cùng cũng tuôn rơi, tay hắn đầy máu tươi mạnh mẽ kéo tay cô gái muốn đâm vào người hắn.
Thế nhưng, Liên Nhi kịp thời giữ lại, ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, cô cầm con dao đầy máu vứt ngay ra đất, mặt lạnh như băng tuyết, tàn nhẫn nói.
"Lâm Vương Minh, cho anh có chết tôi cũng không tha thứ cho anh!
Cho dù con dao này có đâm vào bất cứ chỗ nào trên người anh cũng không bao giờ tôi chấp nhận thứ tình yêu kinh tởm đó của anh!"
Dứt lời, cô hất tay hắn ra, lạnh lùng đứng dậy bước thẳng đến giường ngủ.
Lâm Vương Minh ôm lấy vết thương trên người, bình tĩnh nhặt con dao đến trước mặt cô gái.
Hắn vẫn giữ nụ cười ôn nhu, đưa con dao cho cô.
"Liên Nhi, em hãy làm bất cứ điều gì em muốn đi!"
"Điều tôi muốn chính là anh đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Hắn vừa ngừng tiếng Liên Nhi liền bắt nhịp ngay, hương mắt dữ tợn nhìn lên hắn.
Nụ cười ôn nhu dần chuyển sang nụ cười ngặt nghẽo, Liên Nhi còn đang lườm mắt thì bất ngờ hắn dùng chính con dao đó đâm vào tay phải của mình.
"Lâm Vương Minh!"