Ánh mắt thất thần có chút cuồng si nhìn mãi không rời, Lâm Vương Minh cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành, hắn nhìn theo hướng mắt của vị hoàng tử, phát hiện ra người này lại nhìn vợ mình say đắm.
Hắn ngay lập tức bước ra ngay tầm mắt của Yash che lấp, khuôn mặt anh tuấn của hắn mím cười âm lãnh, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng.
"Chẳng hay hoàng tử và hoàng hậu của quý quốc tại sao lại đến một Lâm gia nhỏ nhoi của chúng tôi?"
Ngữ khí không kiêng nể, Yash thừa biết người đàn ông này rất cao ngạo, dù là ai hắn cũng không để trong mắt.
Yash chẳng muốn bận tâm, cũng không muốn dài dòng, xua tay lười biếng cho người hầu làm việc.
Một sấp giấy đặt ra trước mặt họ, người kia trịnh trọng thông báo.
"Đây là giấy xét nghiệm ADN mẹ con của hoàng hậu và Lâm đại thiếu phu nhân của ngài.
Kết quả trùng khớp 99%, chứng mình vợ ngài chính là con gái thất lạc của hoàng hậu, là công chúa Milla mất tích vào 18 năm trước."
"CÔNG CHÚA!!!"
Cả dinh thự chấn động, cô gái nhỏ đứng ở kia nghe được cũng không khỏi bàng hoàng, bước chân lơ đãng ra trước, liền bị Lâm Vương Minh vươn tay giữ lấy cô.
Chẳng mấy chốc, tiếng xôn xao bàn tán nổi lên, Lâm Hà Kính luôn là người điềm tĩnh nhất, bình tĩnh mà hỏi chuyện.
"Thưa...hoàng tử và hoàng hậu đây có nhầm lẫn không?
Làm sao cháu dâu của tôi chỉ là một người bình thường lại có thể là công chúa mất tích của quý quốc ở Pháp chứ?"
"Không nhầm! Trước khi đến nhận lại người chúng tôi đã điều tra rất kĩ càng rồi!"
Thừa biết sẽ bị hỏi như thế, Yash rất thư thả đáp lại, ánh mắt dần lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang chau mày kia.
Sắc mặt một màu xám xịt, Lâm Vương Minh thể hiệu thái độ hoài nghi rõ rệt.
Chuyện người thân của Liên Nhi, hắn cũng đã cho người đi tìm tin tức, kết quả tìm mãi không ra.
Bất thình lình từ đâu lại có người đến nhận thân thích, lại là hoàng tử và hoàng hậu ở một quốc đảo xa xôi.
Nói không sinh lòng nghi ngờ thì chắc chắn là nói dối.
"Xin lỗi các vị, nhưng tôi nghĩ chắc chắn có hiểu lầm!
Vợ của tôi không thể nào là công chúa được!"
Hắn chẳng thèm nhìn xuống giấy xét nghiệm, khư khư giữ chặt tay cô gái nhỏ, dùng ám mắt nguy hiểm không cho phép cô ngó vào tờ giấy ấy.
Lúc này, lực tay của hắn vô cùng mạnh mẽ, tựa hồ muốn bóp gãy xương của cô.
Người chẳng giống kẻ đang bệnh nặng, làm Liên Nhi chăm chú nhìn sắc diện của hắn.
Một màu tối đen khiến cô nhìn không ra, rốt cuộc là hắn bệnh thật hay suốt những ngày qua chỉ giả vờ làm cô xiêu lòng ?
Toàn thân cô có cảm giác sát khí của hắn vô cùng lớn mạnh, bao phủ cả dinh thự.
Hơi thở thành thục nóng rực nguy hiểm tràn ngập làm cô sợ hãi, như nhìn thấy Lâm Vương Minh của trước kia, Lâm Vương Minh của ngày đến mua cô từ bọn buôn người.
Người ngồi đối diện cũng nhận ra sát khí của hắn, nhưng họ không để tâm, mắt dán chặt vào cô gái nhỏ.
Nhất là người phụ nữ, hai mắt u buồn ngấn lệ nghẹn ngào, gọi.
"Milla!"
Liên Nhi nghe giọng nói rất quen thuộc, nhưng cô chẳng tài nào nhớ được.
Khi cô đang trầm tư thì Lâm Vương Minh bất ngờ cầm giấy xét nghiệm lên xem xét, cười tà đầy ác ý.
"Xét nghiệm ADN mẹ con...tại sao không phải là cha con?
Hoàng tử và hoàng hậu đây có nhầm lẫn gì không?"
Hắn cư nhiên thả tờ giấy xuống một cách khiếm nhã, tay kia vẫn giữ cô gái nhỏ như sợ mất.
Hắn bày ra bộ dáng ngả ngớn như bẹo gan kẻ đối diện, ánh mắt lạnh lẽo như chim cắt săn mồi, khí thế của hắn đúng là không thể xem thường.
Thế nhưng, đối phương là hoàng tử của một nước, Yash không thể sợ hãi trước kẻ cấp bậc thấp hơn mình, điềm nhiên nói.
"Chúng tôi không nhầm đâu!
Lâm Tổng, đừng để tôi phải nhắc lại chứ?"
Mày rậm nhướng cao mang đến cho người ta cảm giác đàn áp, thanh âm cứng rắn như đá.
Cả dinh thự đều nhốn nháo, Lâm Vương Minh vẫn giữ vẻ cao ngạo, đối kháng đối phương.
Hai người đàn ông như hai viên đạn bắn vào nhau, lườm nhau như có tia điện qua ánh mắt đối phương, chẳng bên nào nhường bên nào.
"Hoàng tử Yash...nếu tôi nhớ không lầm anh chính vị bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật cho vợ tôi nhỉ?
Một vị hoàng tử cao quý tại sao lại làm một bác sĩ tầm thường thế kia?
Các người thật sự là người của hoàng gia!"
"Hỗn láo!!!"
Người theo hầu nạt nộ, trợn trừng mắt liền bị Yash vươn tay cản lại, ám chỉ cho người đừng manh động.
Từ cử chỉ cho đến hành động đều rất ưu nhã, thể hiện đúng bản chất cao quý của một quý tộc, Yash bình tĩnh giải thích rõ mọi chuyện.
18 năm về trước, trước khi vào hoàng tộc Melen đã có chồng, còn sinh con.
Sau đó cuộc hôn nhân tan vỡ nhanh chóng, và bà gặp được John Robert, khi ấy còn là hoàng tử.
Ông cũng đã có con riêng là Yash, cuộc hôn nhân của ông cũng giống hệt Melen, tan vỡ đầy mất mát.
Hai trái tim từng bị tổn thương gặp nhau liền nảy sinh tình cảm, sau khi Melen kết hôn với John, cả hai đã đến đất nước này du lịch, mang theo Yash và cô gái nhỏ theo cùng.
Họ nghỉ lại ở một địa điểm, vì John đang trong thời gian sắp lên cai trị quốc đảo sẽ khó tránh khỏi bị kẻ muốn tranh đoạt ám sát.
Ông lại thương yêu vợ, không màng nguy hiểm ra nước ngoài du lịch, để cho kẻ khác có cơ hội.
Chúng đã cho người ám sát, dù không thành công nhưng từ lần đó họ đã thất lạc cô gái nhỏ.
Cũng vì lí do đó mà Yash quyết định đến nơi này theo học y thuật, cốt là để có một ngày tìm ra em gái.
"Ngày Lâm Tổng đây đưa người vào bệnh viện, chính tôi tiếp nhận ca phẫu thuật, cũng nhìn thấy trên eo của cô ấy có một vết bớt giống hệt với em gái thật lạc của tôi.
Vì thế, tôi đã âm thầm lấy mẫu tóc đi xét nghiệm, còn cho người điều tra thân phận của cô ấy."
Yash trình bày sự việc rất chi tiết, sau đó chống tay lên gối, che khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt nhỏ sắc lẹm nhìn người đối diện nói tiếp.
"Lý Liên Nhi, được đưa vào cô nhi viện năm 8 tuổi, cùng với năm thất lạc, mất trí nhớ và đang tìm lại người thân.
Hơn thế nữa, tôi còn biết một việc động trời, Lâm Tổng đã ép hôn em gái của tôi nhỉ?
Còn hại con bé xảy thai?"
Giọng âm u hữu lực, tia nguy hiểm từ trong đôi ngươi lộ rõ, không chỉ một mình người đàn ông, mà cả người phụ nữ ngồi cạnh cũng nhìn Lâm Vương Minh bằng ánh nhìn phẫn nộ.
Hắn nhận ra họ đến đây không có ý tốt, không phải đơn giản đến nhận người thân.
Nói trắng là đến đòi người, muốn cướp đi người con gái hắn yêu.