"Liên Nhi..."
Người đàn ông chưng hửng nhìn cô chòng chọc, vòng tay thu nhỏ theo nhịp thở của hắn, một khắc cũng không nớ lỏng.
"Liên Nhi, em đang nói gì vậy?"
Hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô gái nhỏ dò xét.
Hai mắt ướt đẫm trở nên lạnh lẽo, Liên Nhi bình tĩnh kéo tay hắn ra, nhưng hắn cứ khư giữ lấy, làm cô mặt nặng mặt nhẹ gằn giọng.
"Lâm Vương Minh, tôi muốn về nhà!
Họ là người thân của tôi, giữa tôi và anh nên dừng lại."
"Không, Liên Nhi, có phải em còn giận anh không?"
Hắn lắc đầu liên tục bác bỏ, có làm sao hắn chịu để cô rời xa hắn.
Hơi thở hổn hển của hắn làm Liên Nhi cảm thấy nguy hiểm, từ đôi mắt nhỏ hằn lên tia máu đỏ dữ tợn.
"Liên Nhi, em không thể đi! Em quên..."
"Không quên gì cả!"
Lời chưa nói thành câu trọn vẹn liền bị cô gái nhỏ cướp mất, cô mạnh mẽ kéo tay hắn xuống, bày ra mị thái căm phẫn nói.
"Lâm Vương Minh, tôi không quên mình được anh mua về, cũng không quên mình chỉ là công cụ sinh con cho anh.
Lâm Vương Minh, những gì tôi nợ anh tôi sẽ trả lại hết thảy."
- Trả...lại...
"Không..."
Dường như hắn hiểu ra ý đồ của cô, níu lấy bàn tay lạnh lẽo trong mùa đông, đầu óc nhiễu loạn làm ngôn từ bộc bạch ra có chút không trọn vẹn.
"Không...Liên Nhi, chẳng nợ gì cả! Em là vợ anh, không được phép đi đâu hết!"
"Vợ?"
Nụ cười nhạt nở rộ, Liên Nhi sờ vào bụng mình, dở khóc dở cười chì chiết hắn.
"Lâm Vương Minh, vợ của anh là phải lãnh một dao từ anh, mất đi đứa con sao?"
Cô lườm hắn một cái đầy hận ý rồi bình tĩnh đứng dậy, hắn níu ngay một góc váy của cô, ho lên nặng nề.
"Liên Nhi...anh...."
Cơn tức trong phổi khiến hắn nói không nên lời, khi nãy hắn uy nghiêm lạnh lùng bao nhiêu thì giờ hắn lại hèn mọn níu kéo cô gái nhỏ.
Mặc cho những ánh mắt xáo trộn nhìn hắn đăm đăm, từ người hầu cho đến người thân, không nghĩ tới có lúc đại thiếu gia cao cao tại thượng lại vì một cô gái mà cúi đầu.
Hắn chẳng để ý biểu cảm của người khác, Tĩnh Yên và Lâm Hà Kính có nhắc nhỡ thân phận của hắn thì cũng bị hắn bỏ ngoài tai.
"Liên Nhi, em đừng như vậy có được không?
Em không được đi, anh không cho phép!"
- Không cho phép...
Cô gái nhỏ thở dài, trải qua quá nhiều đau đớn hiện tại cô chỉ muốn được bình yên, không muốn mình bị giam hãm ở nơi đầy nguy hiểm này.
Cô lạnh lùng kéo váy ra khỏi tay hắn, mất mát luyến tiếc, hướng mắt thanh lãnh nhìn.
"Lâm Vương Minh, tôi không muốn ở lại nơi đáng sợ này nữa.
Anh là người mua tôi, số tiền tôi nợ anh tôi sẽ trả, hãy tìm người khác sinh con cho anh đi!"
"Không!"
Người đàn ông đứng bật dậy, vươn tay muốn kéo người liền bị Yash vung tay cản lại.
Anh kéo Liên Nhi ra sau mình, theo hành động của anh, người trong hoàng gia chĩa hàng chục họng súng về phía người Lâm gia.
"Lâm Vương Minh, bước tới một bước thì đừng có trách!"
Giọng trầm thấp cảnh cáo, ánh mắt đượm buồn của Lâm Vương Minh trong chớp mắt trở nên dữ tợn, không một chút kiêng dè vẫn vươn tay muốn kéo người.
Ngay lập tức, cánh tay ấy bị Yash bắt lấy, hai người đàn ông đối kháng nhau bằng ánh nhìn gay gắt, khiến cho cô gái nhỏ lo sợ sẽ xảy ra chuyện xấu, vội vàng can ngăn.
"Đủ rồi đấy!"
"Lâm Vương Minh, tôi đã nói tôi muốn về nhà sao anh không chịu hiểu chứ?"
"Liên Nhi, nhà của em là ở đây, em muốn đến Pháp bỏ lại cô nhi viện và anh sao?"
Lời nói ra mang ý vị, Liên Nhi chợt nhớ đến những người cô yêu thương, cũng nhớ tới lời răn đe của hắn.
Cô nhi viện vẫn nằm trong sự kiểm soát của hắn, chỉ e...cô đi rồi họ sẽ gặp nạn.
Đầu óc bỗng chốc trở nên bối rối, hắn như nắm được nhược điểm của cô mà tấn công, nhẹ nhàng kéo người cô về.
Yash trông thấy liền có chút thô bạo đẩy Lâm Vương Minh, kéo mạnh cô gái về phía sau mình.
"Milla, đừng để hắn thao túng!"
Chỉ một lời nói cô liền bừng tỉnh, Melen đứng cạnh vội ra trước che chở cho cô, nghiêm mặt mắng.
"Lâm Vương Minh, muốn dùng người khác để cưỡng ép con gái tôi sao?
Đúng là hèn hạ!"
"Lâm Vương Minh, trước khi chúng tôi tới đây đòi người đã sắp xếp hết rồi, người trong cô nhi viện đã được đưa đi, số tiền mà Milla nợ anh chúng tôi sẽ thay mặt con bé trả lại!"
Yash nghiến răng nghiến lợi nói ra, rồi anh thoải mái phẩy tay cho người đem đến tận 3 vali đầy ắp tiền, đặt thẳng lên trên bàn một cách kiêu căng.
"Lâm Vương Minh, số tiền này nhiều gấp 10 lần số tiền anh đã mua em gái tôi, đây coi như trả tiền nợ, cũng như trả tiền lãi, tiền ăn ở của Milla.
Sau này đừng làm phiền con bé, chuyện hôn nhân của hai người tôi sẽ nhờ chính phủ bên các người xử lí."
Vali đầy tiền đẩy về phía hắn như một sự sỉ nhục, hắn nổi cơn thịnh nộ hất ngay một chiếc vali.
Số tiền bên trong bị hất văng lên cao, từng tờ lượn lờ rơi xuống.
Ai ai cũng thấy được hắn như đang hóa điên, người bên Lâm gia theo trạng thái của hắn mà trở nên cáu gắt, không một chút chần chừ cũng rút súng chĩa về đối phương.
Ánh nhìn của Lâm Vương Minh chỉ hướng về cô gái nhỏ.
Vừa mới giận dữ hắn lại đột nhiên trở nên mềm yếu, bỏ đi sự kiêu hãnh của mình quỳ dưới dưới dàn lạnh lẽo.
"Lâm Vương Minh."
"Liên Nhi, em đừng đi có được không?
Anh không thể sống thiếu em! Em không thích nơi này thì chúng ta đến nơi khác ở.
Anh không cần tranh giành tài sản gì cả, cũng không muốn em sinh con nữa, anh chỉ cần em.
Liên Nhi, anh xin em hãy tha thứ cho anh có được không?"
Giọng rưng rức thê lương, từng câu từng chữ rõ ràng, Tĩnh Yên nhìn thấy con trai mất hết tôn nghiêm trước mặt bao nhiêu người muốn kéo hắn đứng lại bị Lâm Hà Kính dang tay can ngăn.
Ông lắc đầu ám chỉ cho bà dừng lại, muốn xem Lâm Vương Minh có thể vì tình còn hạ mình đến mức nào ?
Hắn nắm tay cô gái chặt chẽ không ngừng van cầu, kết quả Liên Nhi vẫn là tuyệt tình quay lưng.
"Chúng ta về nhà thôi..."
Cô phiền muộn cất bước, Lâm Vương Minh lập tức đứng dậy, người bên Yash hung hăng chĩa súng.
Bên đó lực lượng hùng hậu, lại là những kẻ quyền cao chức trọng, chỉ cần một người bị thương thì không những Lâm gia gặp nguy, mà cả đất nước này cũng xảy ra tranh chấp.
Lâm Hà Kính không muốn làm to chuyện, cho người thu súng, còn giữ lấy Lâm Vương Minh không cho hắn náo loạn.
"LIÊN NHI! EM QUAY LẠI ĐÂY!!!!"
"LIÊN NHI, ĐỪNG ĐI!!!"