Đoá Hồng Của Con Mèo FULL


Biến dị của Lăng Nhất vẫn chưa hình thành đúng khuôn mẫu, cơ thể vẫn đang từ từ thay đổi nên thời
gian ngủ của cậu rất dài, Lâm Tư lên giường không bao lâu thì cậu không chịu được mà ngủ gà ngủ
gật, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
—— khi cậu ngủ say, lúc đầu còn núp ở phía đầu giường, sau đó lại lăn qua bên cạnh Lâm Tư, rúc đầu
vào trong ngực của anh.
Máy truyền tin của Lâm Tư rung nhẹ.
“Lâm, tôi đã đọc qua tư liệu và cần phải xác nhận một số thông tin khác.” Là tin nhắn của Trần phu
nhân.
Không giống như Nguyên soái Sjos hung hăng, Trần phu nhân là một học giả, một nhà toán học khôn
ngoan, rất ít nói và tốt bụng.
Điều này không có nghĩa là bà không cần dựa vào sức mạnh đàn ông, nhưng bà ấy cần thận trọng khi
đưa ra quyết định của mình.
Lâm Tư trả lời: “Được, thưa bà.”
“Cậu quyết định nuôi nhóc kia là vì thân phận của nó, đúng không?”
—— “Đối tượng thí nghiệm được hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên, lúc tôi xem thông tin thì đã bị xử lý
trước rồi.

Lúc hệ thống thiết lập sàng lọc các đối tượng, trách tôi không thiết lập độ tuổi tối
thiểu, nhưng…… Bất kể Lăng Nhất là ai đi nữa thì tôi cũng chọn nuôi nó đến tuổi trưởng thành.”
“Được rồi.”
Sau tin nhắn ngắn gọn này, Lâm Tư đợi một lát nhưng không thấy Trần phu nhân gửi tin nhắn tới, mãi
đến tận ba phút sau, màn hình mới hiện ra một
dòng chữ.
“Lâm, cậu và nguyên soái luôn luôn xung đột, Năm nay là năm thứ 137 kể từ khi Voyager rời hành tinh
quê hương rồi.

Cậu vẫn còn sống trong đau đớn ư?”
“Nếu nguyên soái Sjos đừng nhắm vào tôi thì tôi sẽ hạnh phúc hơn nhiều.” Câu trả lời của anh vừa sự
nghi ngờ vừa lảng tránh.
“Tôi hy vọng mình sẽ nhận được một câu trả lời rõ ràng hơn.” Trần phu nhân biết anh đang tránh.
Lâm Tư im lặng một lúc rồi trả lời: “Vâng.”
Trần phu nhân cũng im lặng một lúc, sau đó gửi tin nhắn qua: “Cậu được quyền giám hộ Lăng Nhất đến
khi trưởng thành, tôi hy vọng em nhỏ này sẽ mang lại cho cậu một cuộc sống khác biệt hơn.”
“Cảm ơn bà.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Tư tắt máy liên lạc và tắt đèn trong phòng.

Trong bóng tối, anh đã
lâu không nhắm mắt rồi, bên cạnh chỉ có Lăng Nhất đang khẽ thở nhẹ.
Lăng Nhất đang mơ.
Cậu ngẩng lên và phát hiện khung cảnh này mình chưa bao giờ từng thấy, khác xa trần nhà, nó cao,

dày và xám xịt, một từ xa lạ đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.
Bầu trời.
Cậu đang đứng trước một vật thể tròn cao, có một người phụ nữ đặt tay lên vai cậu.
“Bé cưng, hôm nay bố mẹ không thể đến đón con được.”
Lăng Nhất không nhìn rõ mặt bà, nhưng giọng nói của bà rất dịu dàng.

Cậu cố gắng nhìn rõ, nhưng lại
bị tỉnh dậy ngay lúc này.
“Chuyển gạch đi——lên chuyển gạch mau” có ai đó ở hàng lang kéo dài âm thanh.
Dù đã rời trái đất nhưng đồng hồ 24 giờ vẫn được sử dụng trên tàu vũ trụ, 6 giờ sáng hàng ngày tỉnh
dậy và bắt đầu làm việc.
Lăng Nhất mở mắt ra, thấy rằng Lâm Tư không ở bên cạnh mình nữa.

Cậu dụi mắt, gọi: “Lâm Tư …”
Lâm Tư ở phòng bên kia nghe thấy tiếng gọi liền đi qua, đứng bên giường nói: “Em mặc quần áo đi.”
Hôm qua Lucia bị khu thứ năm đưa để nâng cấp, tạm thời không thể chăm lo cho cuộc sống hàng ngày
của Lăng Nhất được.
Cậu gật đầu.
Ngày hôm qua, Bích Địch đã chuẩn bị quần áo phù hợp với kích cỡ của cậu.

Khoa học vẫn tiếp tục phát
triển, nghề may và dệt đã không còn nữa.

Quần áo được sản xuất thông qua công nghệ giống như in 3D,
có thể nhanh chóng được tạo ra bằng cách nhập một mô hình.
Lăng Nhất cài cúc áo thì phát hiện còn sót lại một dải ruy băng màu nâu, cậu không biết sử dụng nó
nên ngẩng đầu nhìn Lâm Tư.
Lâm Tư kéo dây khỏi tay cậu, vòng qua cổ áo cậu và thắt một chiếc nơ ở mặt trước.
Ngón tay anh dài và mảnh, lúc thắt chiếc nơ thật uyển chuyển và duyên dáng, Lăng Nhất nghĩ thật
tuyệt quá đi mà —— hóa ra tay của anh ấy không chỉ dùng kim đâm vào mình mà còn làm được những điều
như thế này.
Lâm Tư buộc chặt, kéo nó ra, hững hờ nói: “Nhớ chưa?”
Trí nhớ vừa rồi của Lăng Nhất đều tập trung vào tay của Lâm Tư, không có chút ấn tượng nào, cậu
dùng thắt lưng vòng qua hai bên vài vòng rồi sau đó lại ngẩng lên nhìn Lâm Tư.
Khuôn mặt nhỏ nhắn rất đẹp, đôi mắt đen láy ướt át, trông giống như một chú mèo con.
Lâm Tư: “…”
Anh lại mở ra mấy vòng thắt chết chóc vừa rồi của Lăng Nhất, rồi lại làm mẫu một lần, vật nhỏ như
hiểu mà không hiểu gật gật đầu.
Thắt nơ, mặc quần áo rồi xỏ đôi bốt ngắn màu nâu, phong cách của Bích Địch thiên về phong cách
vintage, khiến Lăng Nhất giống như một vị thiếu gia của trang viên trên trái đất thời xa xưa.
Lâm Tư đã viết danh sách những việc cần làm hôm nay.

Anh cần giải tán giai đoạn hai của nhóm thực nghiệm “vô hạn”, phân chia nhân viên sang các dự án
khác, sau đó có dự án hợp tác với khu năm, cuối cùng đưa Lăng Nhất đi báo cáo tại khu ba.
Quyền giám hộ đã giao cho anh nhưng nguyên soái Sjoss yêu cầu phải giám sát chặt chẽ anh và Lăng
Nhất, cậu nhỏ này cần phải hiểu và học cách sử dụng cơ thể của mình, về phương diện này, quân đội
rõ ràng là chuyên nghiệp hơn khu sáu rất nhiều.
Lâm Tư dự định đưa Lăng Nhất đi làm quen với môi trường của con tàu vũ trụ trước, sau đó sẽ đưa cậu
đến khu thứ ba.
Anh mở bức tranh ba chiều của con tàu vũ trụ, Lăng Nhất tò mò nhìn nó.

Khu đầu tiên là khu nghiên
cứu toán học và vật lý.

Trần phu nhân đang ở đây.

Phần trong của khu đầu tiên là một mô phỏng vũ
trụ khổng lồ, được
vận hành bởi 1.500 siêu bộ não để mô phỏng môi trường vũ trụ xung quanh tàu vũ trụ trong hàng nghìn
năm ánh sáng, “Voyager” thiết lập tuyến đường cho phù hợp.

Khu 2 phụ trách quy hoạch tổng thể về
năng lượng và vật liệu, đồng thời cũng là khu vực đặt động cơ chính.
Khu vực thứ 3 thuộc về quân đội, với nhiều tàu vũ trụ nhỏ và tàu đổ bộ, và thường thực hiện các
hoạt động ngoại kích.
Khu thứ 4 bị bỏ lại, khu thứ 5 là khu lớn nhất và là khu công nghiệp máy móc do Trịnh Như phụ
trách, dự án liên quan đến nhiều lĩnh vực.

Khu thứ 7 cũng đã bị bỏ lại.
Khu vực thứ 8 là cơ sở dữ liệu điện tử, nơi có máy tính chủ lớn nhất, lưu trữ tất cả kiến thức và
thông tin có thể được nhập vào trước khi Voyager rời khỏi trái đất.
“Đừng đến quận thứ chín.

Có người đang ngủ đông ở bên trong.” Lâm Tư nói.
Anh nhìn thấy đôi mắt có vẻ hiểu mà không hiểu của Lăng Nhất, nói thêm những từ mà cậu nhỏ có thể
hiểu được: “Có rất nhiều người đang ngủ ở quận chín, đừng làm phiền họ.”
Lăng Nhất gật đầu.
Sau đó, Lâm Tư lấy thiết bị liên lạc mới ra.

Thiết bị liên lạc trông giống như đang một chiếc vòng
bạc bình thường.


Lâm Tư đeo nó vào cổ tay của Lăng Nhất và nói: “Lúc tôi đi vắng, nếu gặp phải
chuyện mình không giải quyết được thì dùng cái này gọi cho Bích Địch, khi nào Bích Địch không giải
quyết được thì gọi cho Trịnh Như, người hôm qua em nhìn thấy ấy, gọi tên là được.”
Anh dừng một chút rồi nói,“Ở trên con tàu này, đầu tiên là phải tin tôi.

Thứ hai, phải tin Trịnh
Như.”
Lăng Nhất lại gật đầu.
Sau khi giải thích những điều cần thiết, Lâm Tư đưa Lăng Nhất đến khu ba.

Khi họ chuẩn bị mở cửa,
máy liên lạc của Lâm Tư rung lên một cách điên cuồng.
Không phải là một tin nhắn ngắn, mà là một cuộc gọi trực tiếp.
Lâm Tư kết nối, khuôn mặt của Trần phu nhân xuất hiện trên hình chiếu lập thể.

Bà ấy trông nghiêm
nghị và nói cực kỳ nhanh: “Lâm, đang làm việc gì thì gác lại đã, khu thứ nhất bị tai nạn thí nghiệm
nhiệt hạch hạt nhân và ô nhiễm nowtron cấp độ bảy.”
Lâm Tư trả lời ngắn gọn: “Được rồi” Sau đó anh cúp máy rồi liên lạc với hệ thống: “Bật toàn bộ khu
phát thanh.”
Sau 0,5 giây, toàn bộ khu vực phát thanh bắt buộc phải kết nối.
“Tất cả thành viên của khu thứ sáu.” Giọng nói của anh luôn lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng ai cũng
có thể nghe ra được sự nghiêm trọng của tình huống.
“Khu thứ nhất bị ô nhiễm nowtron cấp bảy, kế hoạch thứ ba về ô nhiễm hạt nhân đã được mở ra, thiết
bị trị liệu gen đã được chuẩn bị.”
Anh nhìn Lăng Nhất nói: “Xin lỗi, tôi phải đi đây.” Anh vươn tay xoa đầu Lăng Nhất: “Chờ tôi trở
lại.”
Sự việc xảy ra gấp gáp, mở cửa vội vã đi tới chỗ Bích Địch.
“Lâm” cô nói “phi thuyền nhỏ đã đến nơi rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng đi tới.”
Cửa phòng đóng lại trước mặt Lăng Nhất, cậu nhìn cánh cửa đã đóng lại sau đó nhìn về phía căn phòng
trống, nhìn xuống dưới, bĩu bĩu môi, biểu cảm nhìn như sắp khóc.

Cuối cùng đạp dày rồi đi lên
giường nằm cuộn tròn.
Cậu không ngủ được, chỉ có thể cáu kỉnh lăn lộn trên giường, nghĩ đến việc Lâm Tư dùng kim đâm vào
mình, hoặc anh lại tự ném cậu xuống, cậu nghĩ nghĩ ‘anh quả thực là người đáng ghét nhất trên đời’.
Cổ hơi bị chật một chút, vốn dĩ cậu muốn kéo nó ra, nhưng nghĩ đến cảnh Lâm Tư thắt nút, cậu tức
giận hậm hực rồi bỏ tay xuống.
**
Lý do khiến tàu Voyager bay lơ lửng trên tiểu hành tinh TN-III lâu như vậy là do một thí nghiệm
nhiệt hạch quan trọng ở khu thứ nhất.
Do yếu tố rủi ro cao của thí nghiệm, khu nhất từ lâu đã được tách ra khỏi tàu chính và chọn tiến
hành thí nghiệm trong không gian sâu – bây giờ có vẻ như đây là một quyết định sáng suốt.
Giải quyết tổn thất của ô nhiễm hạt nhân là nhiệm vụ của khu thứ nhất và thứ năm, khu vực thứ sáu
chỉ có trách nhiệm cứu người thôi.
Khi dòng Nơtron đi qua cơ thể con người, tác hại của phóng xạ là rất lớn, nó không chỉ làm tổn

thương trực tiếp các mô và gây suy cơ quan mà còn làm hỏng chuỗi gen và sản sinh các hiệu ứng di
truyền ——đây là lĩnh vực của Lâm Tư.
Vì vậy, dù Lâm Tư vừa từ hố đen trở về cũng chỉ được nghỉ ngơi một đêm xong lại phải cống hiến hết
mình cho chuỗi công việc liên tục không ngừng
——trong thời gian ngắn nhất định phải chữa trị chuỗi gen của người bị nhiễm phóng xạ, khắc phục
những hư hỏng có liên quan.

Nhân viên thí nghiệm trong đây đều là những người ưu tú trong ưu tú,
mất đi một người cũng là một tổn thất rất lớn.
Sau khi giải cứu tất cả những người bị thương đã được chuyển đến khu thứ sáu.
Người bị thương đầu tiên mở mắt hai ngày sau đó, tình cờ trở thành người thứ hai phụ trách thí
nghiệm.
“Ngài Lambert, tôi rất tiếc phải nói với ngài rằng; nếu ngài còn tiếp tục thực hiện những thí
nghiệm nguy hiểm như vậy thì tôi sẽ thông báo cho Trần phu nhân yêu cầu dừng dự án của ngài lại.”
Lâm Tư cầm bảng báo cáo chỉ số thể chất của Lambert, vô cảm nói “Hoan nghêng đã tỉnh lại, bây giờ
tôi sẽ báo cáo những vết thương trên người của ngài.”
“Lâm Tư, nghe tôi nói đã, Lâm!” Người đàn ông này đang rất kích động, nhưng Lâm Tư chỉ đẩy kính của
mình và phớt lờ luôn.
“Hệ thống thần kinh trung ương của ngài đã bị ảnh hưởng một số …” “Không, không, Lâm, tôi rất biết
ơn vì cậu đã cứu tôi trở lại, nhưng cậu phải nghe tôi nói—— “
“Tinh thể mắt của ngài có vẻ phức tạp hơn…..” “Lâm!”
Lâm Tư cuối cùng cũng dừng lại và nói: “Thể chất hiện tại của ngài không thích hợp để nói to đâu.”
“Không, Lâm Tư” quý ngài Lambert đây đang có một ánh mắt rực lửa “Cậu biết không? chúng ta thành
công rồi!”
“Hạt nhân hợp nhất?”
“Không chỉ hợp nhất đâu, chúng tôi đã hoàn toàn lật đổ phương pháp hợp nhất truyền thống.

Voyager
không còn cần phải di chuyển giữa các thiên hà để có được nguyên liệu hợp nhất, lãng phí thời gian
đi thuyền quý giá của chúng ta! —— Chúng tôi đã đạt được sự hợp nhất cuối cùng và chỉ cần Hydro làm
nguyên liệu thô! Điều này giống hệt như phản ứng bên trong một ngôi sao! Hydro-nó ở đâu trong vũ
trụ?”
Lambert phấn khích đến nỗi đỏ cả mặt, nhảy trên giường bệnh: “Lâm Tư này, cậu biết điều này có
nghĩa là gì sao?”
Lâm Tư bình tĩnh nhìn ông ta: “Nguồn năng lượng vô hạn?”
“Đúng vậy!” Lambert hưng phấn mà nện người xuống giường, sau đó cười đến vô cùng ấm áp, duỗi tay
ra.
Lâm Tư hiếm khi mới nở nụ cười nhạt, bước về phía trước đập tay với ông ta.
“Chuyến đi của chúng ta không còn bị hạn chế bởi năng lượng nữa, chúng ta có thể đi với tốc độ tối
đa để đến hành tinh mục tiêu.” Lambert rất là hào hứng, nhưng một lúc sau ông lại trầm xuống một
cách kỳ lạ: “Tôi hy vọng
‘mẹ’ trái đất sau lưng của chúng ta có thể thấy điều này, người nhìn những người còn may mắn còn
sống đấu tranh phấn đấu, mẫu tinh của chúng ta….”
Lâm Tư nhìn biển sao mênh mông bên ngoài ô cửa sổ: “Người sẽ thấy.” Tác giả có điều muốn nói: Ông
Lambert “Vui vẻ, hạnh phúc, hạnh phúc.” Lăng Nhất: khóc vì tức giận, khóc vì tức giận, khóc vì tức
giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận