Đoá Hồng Của Con Mèo FULL


Đêm sắp đến, giờ làm việc sắp kết thúc.

Con tàu vũ trụ giống như một cỗ máy hoạt động hoàn hảo, nó
đi qua một ngày bình thường bằng một cách có trật tự.
Lăng Nhất phải đi họp.

Một mình Lâm Tư đến khu vực dữ liệu để nộp báo cáo dự án mới nhất của giai
đoạn ba dự án vô hạn, tình cờ gặp Trịnh Thư.
Trịnh Thư đang nhận thông tin chi tiết về một dự án.

“Chimera?” Lâm Tư liếc nhìn.
“Ừm” Trịnh Thư sao chép dữ liệu vào chip nhớ, “Tôi sợ dự án này sẽ được khởi động lại.”
Lâm Tư đến gần Trịnh Thư, Trịnh Thư cho Lâm Tư xem toàn cảnh dự án: “Mặc dù nó bị hầu hết các nhà
nghiên cứu khoa học bỏ phiếu phủ quyết, nhưng gần đây mọi chuyện lại thay đổi.”
Chimera, thí nghiệm kết hợp mô động vật với máy móc để tạo ra máy móc sống, thí nghiệm được nửa
chừng đã bị dừng lại vì vấn đề đạo đức.
“Nói thế nào?” Lâm Tư hỏi.
“Có nhớ vũ khí chống vật chất ở khu 1 không?” Lâm Tư gật đầu.
Đây là một dự án do ông Lambert chủ trì, súyt nữa xảy ra một tai nạn nghiên cứu
khoa học nghiêm trọng, anh và Đường Ninh được ban lãnh đạo cấp cao nhờ đến giúp đỡ.
Trở ngại lớn nhất đối với việc nghiên cứu vũ khí chống vật chất là thùng chứa — nó đòi hỏi kim loại
có độ bền cao để chịu được trường tác dụng đặc biệt.

Khu nhất đã phát triển một hợp kim đáp ứng
tiêu chuẩn.

Tuy nhiên, mật độ của nó quá khủng khiếp và khó chuẩn bị, điều này làm cho vũ khí rất
cồng kềnh và không thể sử dụng một cách linh hoạt.
Trịnh Thư nói: “Bây giờ họ có một ý tưởng mới, đó là Chimera Metal.

Về mặt lý thuyết, Chimera Metal
đáp ứng được các yêu cầu.

Nó có nhiều đặc tính đáng kinh ngạc và có thể được sản xuất với số lượng
lớn.

Vì vậy, khu nhất đã đề xuất với Nguyên Soái và Trần phu nhân… và vì tầm quan trọng của vũ khí
chống vật chất, đơn đăng ký này đã được chấp thuận.”
“Tôi hiểu rồi.” Lâm Tư đáp.
Luôn có những biện pháp đặc biệt trong những trường hợp đặc biệt.

Giống như giai đoạn ba của vô hạn
cuối cùng cũng có thể được thực hiện dưới sự đe dọa của virus màu tím, đối với sự trưởng thành của
công nghệ chống vật chất, việc khởi động lại một dự án đã bị đình chỉ liên quan đến các vấn đề đạo
đức cũng là chuyện dễ hiểu.
Anh cẩn thận xem xét các chi tiết và kết quả của dự án Chimera, cuối cùng kết luận: “Rất kinh
khủng.”
“Đúng vậy” Trịnh Thư cười nói “Đây là một dự án rất thiên tài.

Nếu nó không bị dừng
lại giữa chừng thì gần như đã xong rồi.”
“Kết quả hiện có của dự án này có thể tạo ra robot sinh học ……” Lâm Tư nói “Thực sự đặt ra các câu
hỏi về đạo đức.”
khi một robot có hệ thần kinh sinh học có khả năng phát triển và tiến hóa, nếu nó có thể hhận được
sức mạnh như con người thì sao? Ai đó có thể giải rằng mặc dù nó có một phần sinh học thì nó sẽ
không có cảm xúc của con người.

Nhưng mà, theo hiệu suất của Vivian, hệ thống cảm xúc được hỗ trợ
bởi trí tuệ nhân tạo thì đã hoàn toàn trưởng thành.
Nếu những thứ này được kết hợp với nhau, thử tưởng tượng xem – khi bạn tháo rời một con robot sinh
học và nó kêu đau, thì bạn xử lý nó như thế
nào?
“Những giả định trong khoa học viễn tưởng sẽ không xuất hiện, chúng ta từ chối xem xét vấn đề đạo
đức.” Trịnh Thư nói những gì anh muốn nói “Các kết quả của dự án Chimera sẽ chỉ được sử dụng cho
các thùng chứa phản vật chất.”
“Ừ.” Lâm Tư đáp, chợt thấy một kế hoạch khác của dự án.
“Nộp đơn cho khu chín để tìm xác chết từ tai nạn ngủ đông… Ngoài động vật, họ còn sử dụng mô
người?” Lâm Tư cau mày.
“Một số hành động của họ cũng điên rồ như ý tưởng của dự án này vậy.” Trịnh Thư nhún vai “Cấm cũng
có sai đâu.”
Lâm Tư mỉm cười và đồng ý với câu nói của Trịnh Thư.
“Cậu cũng sắp bận rồi.” Trịnh Thư nhìn thông tin anh định nộp.
“Ừ” Lâm Tư nghĩ về lịch trình gần đây “Hoàn thành vắc-xin, và sau đó là vô hạn … Thực ra, chúng tôi
vẫn phải nghiên cứu hai sinh vật vô danh do đoàn thám hiểm mang về kia, nhưng bây giờ do tôi không
có manh mối nên đã bỏ nó sang một bên.”
“Chú ý nghỉ ngơi.” Trịnh Thư nói xong, hơi nhíu mày, nhớ tới đêm đó Adelaide nửa say
đã bình luận về Lâm Tư, liền hỏi anh: “…Cậu và Lăng Nhất?”
“Yêu nhau.” Lâm Tư không hề che giấu.
“Thật sao?” lúc đầu Trịnh Thư rất ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Tôi thực sự không ngờ… Tôi không
cảm thấy vẫn có một chút sai lầm cho đến khi Adelaide nói ra.”
“Vậy thì anh hơi đờ đẫn rồi.” Lâm Tư nói.
“Thực ra từ trước đến giờ người luôn dính lấy nhau.” Lâm Tư suy nghĩ một lúc: “Đúng vậy.”
So với trước đây, cách hòa hợp hiện tại của anh và Lăng Nhất có lẽ chỉ là những hành động thân
mật hơn giữa những người yêu nhau.

Cảm giác ở cùng nhau cũng có chút khác, nhưng không có
khác biệt quá lớn.
“Có phải vì ngay từ đầu tôi và em ấy đã quá thân thiết không?” Lâm Tư và Trịnh Thư đi cạnh nhau
trong hành lang “Tôi thực sự không biết cách nuôi dạy con cái…trước kia phải hỏi anh.”
“Không phải vậy.” Trịnh Thư nhẹ nhàng nói “Adelaide nói rằng thực tế mọi thứ về một người đều là do
định mệnh.

Tôi nghĩ lại sau đó và thấy rằng nó thực sự là như vậy.”
“Có thể” Lâm Tư nói.
“Dù sao thì hiện tại hai người cũng đang ở trong tình trạng tốt hơn rất nhiều.”
Trịnh Thư nói “Chúc hai người có một khoảng thời gian vui vẻ.” “Cảm ơn.”
Cuối hành lang, họ đi theo các hướng khác nhau, Trịnh Thư đến khu năm, và Lâm Tư đến phòng của Lăng
Nhất ở khu ba.
Khi họ tách ra, Lâm Tư đột nhiên nheo mắt.
Chiếc nhẫn trên tay Trịnh Thư hơi khúc xạ ánh sáng bạc dưới ánh đèn, ánh sáng này kỳ lạ đến mức chỉ
cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể nhận ra.
Nó là một loại hợp kim đặc biệt không có công dụng thực tế, nó chỉ đẹp, nhìn bề ngoài giống như bạc
nguyên chất thông thường, thực chất nó có cấu tạo đặc biệt, khi quay nó giống như dòng sông bạc
đang chảy, nó sẽ phản chiếu khác cấu trúc vi mô dưới các ánh sáng khác nhau.
Đây là thứ mà Trịnh Thư đã nghiên cứu sau giờ học khi còn là sinh viên, cuối cùng, anh đã dùng kim
loại này để làm nhẫn đính hôn với Lăng Tĩnh.
Thật vậy, người yêu mà mọi người sẽ chọn thực ra là do định mệnh, bởi vì tính cách của anh ta quyết
định những người có phẩm chất mà anh ta sẽ bị thu hút.

Có lẽ chỉ có một người trên thế giới này đáp
ứng được tất cả các yêu cầu, và khi người đó đã mất ——
Rất nhiều năm đã trôi qua, Trịnh Thư chưa hề tháo chiếc nhẫn này ra.
Trên đời này không có nhiều thứ viên mãn, mất với có luôn đi cùng nhau như hình với bóng, Lâm Tư
nhìn bóng lưng của Trịnh Thư rời đi, trong lòng chợt dâng lên một loại nỗi buồn đồng cảm.
Tàu Voyager tưởng chừng bình lặng và yên bình, nhưng thực ra nó đã có sóng ngầm, sóng gió và khủng
hoảng không biết sẽ ập đến lúc nào, tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng hết sức.
Khi anh trở lại phòng, Lăng Nhất đã ở đó.

Cậu đang chăm sóc hoa và cây cối.
Những hạt giống mà Lâm Tư xin đã được cậu gieo trồng đúng cách, cây nào cũng phát triển mạnh mẽ,
tươi tốt tươi tốt, rất đẹp mắt.
Nhìn cách cậu tưới từng chậu cây một, Lâm Tư chợt nhớ đến cái cốc trồng cỏ mèo đã bị bé Lăng Nhất
phá lúc giận anh, khẽ mỉm cười.
Sau khi tưới nước, Lăng Nhất lấy một số đồ dùng để trồng một số giống hoa hồng.
—— Loại cây này nói chung không phải gieo trồng qua hạt giống, bởi vì tỷ lệ nảy mầm rất thấp, về
sau phải chăm sóc rất nhiều, Lăng Nhất cũng có khả năng trồng được.
Người đẹp và cây cỏ hoa lá, đẹp đến nao lòng.
Lăng Nhất chăm sóc xong cây rồi rửa tay, sau đó ngồi cạnh Lâm Tư không động đậy.
Lâm Tư tắt giao diện đọc của thiết bị liên lạc ở cổ tay, tập trung nghịch lồng ngực của Lăng Nhất,
anh nghĩ: sống như này đúng là không uổng.
Lăng Nhất cầm tay phải của Lâm Tư, lật đi lật lại nhìn.

Tay Lâm Tư luôn rất đẹp.
Cậu không biết rằng mình đã bàn tay này cầm kim đâm hàng nghìn mấy mũi vào người nữa, cậu cầm nó
thôi đã cảm thấy hơi tê rồi, nhưng cậu rất thích cầm nó.
Kết cấu trắng mịn như sứ này thường lạnh lẽo, từng khớp xương đều tỉ mỉ, cậu chạm vào từng chút
một, véo đầu ngón tay xinh đẹp của anh một cái, chơi đùa như thế nào cũng không đủ.
Cậu muốn cắn một miếng nhưng đành chịu, cuối cùng đưa lên môi hôn lên.

Lâm Tư bật cười khi theo dõi
chuyển động của cậu, áp ngón tay lên đôi môi mềm mại của cậu.
Lăng Nhất bỏ tay anh ra, nắm lấy cổ anh, đứng dậy hôn nặng nề, đè người anh xuống giường.
Sau khi hôn đủ, cậu nằm sang một bên, đáp chăn lên người rồi nhích vài lần, có vẻ khó chịu.
Cảm giác như có một chút lo lắng và một chút bồn chồn.
Lâm Tư theo dõi động tác của cậu rồi nhướng mày: “Em phát tình à?” Lăng Nhất: “Dạ?”
Lâm Tư ngồi dậy, từ trên cao nhìn cậu, đột nhiên nói: “Tôi nhớ ra một chuyện…”
Lăng Nhất:?
“Có người sẽ bị phát triển chậm, sẽ không quan sát được các đặc điểm giới tính phụ khi người đó
trưởng thành.

Tôi từng lấy một ống máu để kiểm tra nồng độ hormone của họ.”
Giọng Lâm Tư lúc này trầm hơn bình thường một chút, hơi khàn “Có phải em cũng như thế không?”
Lăng Nhất cảm thấy nghẹt thở.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu gần như bật dậy.

“Anh định làm gì?”
Lâm Tư chống tay trái và trượt tay phải xuống eo cậu: “Kiểm tra một chút” Lăng Nhất: “!!!”
Cậu hoàn toàn không thở được.
Lâm Tư cân nhắc sức lực, xoa nhẹ vài cái.
“Ừm” anh nói, “Không sao, vẫn bình thường.”
Lăng Nhất tránh xa Lâm Tư, kéo chăn, cảnh giác lui vào góc tường.

“Sao lại tránh chuyện này?” Lâm
Tư cau mày.
Lăng Nhất ảo não, không nghĩ đến cảm xúc trên người nữa, mắt nhìn xuống, không trả
lời.
Lâm Tư: “Hả?”
“Em nghĩ nó không tốt.” Lăng Nhất hơi cau mày “Em không thể nói.” Lâm Tư: “Mô tả xem nào.”
Lăng Nhất không thể nắm bắt được cảm giác xa cách này, nhưng dường như nó đã ăn sâu
vào trái tim cậu từ rất lâu rồi.
“Nó khiến em cảm thấy.” cuối cùng cậu nói, “Mất kiểm soát.” Lâm Tư nhìn Lăng Nhất.
Ngay sau khi câu nói này rơi xuống, cuối cùng anh cũng đã biết tất cả loại tính cách của Lăng Nhất.
Không phải trước đây anh không phát hiện ra, từ nhỏ Lăng Nhất đã được mọi người thích, không chỉ
bởi vì vẻ ngoài đẹp đẽ, mà còn bởi vì tính cách hoàn hảo.
Cậu luôn là một người rất hiền lành, tính tình rất tốt, có đôi khi quá tốt.

Lâm Tư nhớ lại quá khứ
và thấy rằng Lăng Nhất chưa bao giờ thực sự tức giận hay mất bình tĩnh.

Cậu không thể hiện bất kỳ
sức mạnh tấn công nào, mặc dù các chỉ số khác nhau của cơ thể cậu vượt trội hơn nhiều
so với người thường, Cậu không bao giờ giải quyết các vấn đề bằng bạo lực.

Có lẽ điều gây ra tất
cả những điều này không phải là sự dịu dàng và tử tế của cậu, mà là sự kiềm chế bản năng.
“Em đúng là con của Diệp Sắt Lâm.” Lâm Tư mỉm cười.
Anh đưa tay ra kéo chiếc chăn mà Lăng Nhất đang quấn quanh người ra, như thể đào ra một con đà điểu
nhỏ trong đống cát vậy.
“Nhìn anh.”
Lăng Nhất ngẩng đầu nhìn anh.
“Chất dinh dưỡng có thể đáp ứng mọi nhu cầu của cơ thể về lượng dinh dưỡng, nhưng con người vẫn
không thể cưỡng lại sức cám dỗ của thức ăn.” Lăng Nhất gật đầu.
“Bởi vì nhai mang lại cảm giác thích thú.” Lâm Tư nhẹ nhàng nói “Trước khi chúng ta tiến hóa hoàn
toàn thành người lớn, chỉ có nhai thịt và máu mới có thể thỏa mãn sự thèm ăn của chúng ta.

Mối liên
hệ này được bảo tồn vĩnh viễn trong chuỗi gen.”
Lăng Nhất yên lặng lắng nghe .
“Vẫn còn nhiều thứ được viết thành gen với nó.

Săn bắt, sinh sản, chinh phục và độc chiếm đều là
từ bản năng.” Giọng của Lâm Tư rất nhẹ nhàng “Không cần phản kháng.”
“Nếu em không phản kháng, thì chẳng khác gì thú hoang.
Lăng Nhất chán nản nói “…Em đã rất không giống con người rồi.”
“Thú tính chưa bao giờ biến mất.” Lâm Tư cởi cúc áo sơ mi đầu tiên và nói nhẹ “Cơ thể của em là
điểm cuối của quá trình tiến hóa của loài người, tính cách của em được mọi người đánh giá cao ——
vậy thì tại sao em lại không giống con người?”
Nếu Lâm Tư nghĩ rằng cậu là con người, thì cậu là con người.

Sau cái thứ nhất là cái thứ hai.
Xương quai xanh.
Da trắng như sứ.
Khi Lăng Nhất nhìn cảnh này, sự lo lắng và lo lắng mơ hồ cố thủ trong lòng bấy lâu nay đã dần dần
lắng xuống.
“Anh trai.” Cậu đột nhiên gọi ra cái từ mà nhiều năm rồi cậu không gọi đến
—— một cái từ sẽ chỉ thốt ra lúc cậu bất lực và bối rối nhất, mặc dù vẻ mặt lúc này của cậu rất
bình tĩnh.
“Em nóng quá.”
Lâm Tư nhìn cậu, băng giá trong mắt tan chảy.

“Để nó cháy đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui