Trần Cát Phượng gấp gáp hỏi: “Biện pháp gì?”
“Dùng gia chủ nhà họ Thẩm để uy hiếp Dương Tâm và Thẩm Thành.”
Trần Cát Phượng thật không biết nói gì: “Cái này thì mới vừa nãy em đã nghĩ ra rồi, còn cần anh nhắc hay sao?”
“Ai nha, em đừng gấp mà, từ từ nghe anh nói, trước tiên chúng ta dùng gia chủ nhà họ Thẩm để uy hiếp Dương Tâm và Thẩm Thành, để bọn họ buông lỏng cảnh giác, trong lúc bọn chúng dồn toàn bộ sự chú ý vào việc giải cứu bố của bọn chúng thì anh sẽ lén đưa em và con ra ngoài, chúng ta cùng nhau ngấm ngầm hành động.”
Trên mặt Trần Cát Phượng lộ ra vẻ vui mừng: “Đúng vậy, chúng ta một mặt uy hiếp Dương Tâm và Thẩm Thành, lấy mạng của lão già nhọ họ Thẩm ấy để đối phó với chính bọn chúng, sau đó chúng ta sẽ lặng lẽ chuồn đi, lén rời khỏi Hải Thành.”
“Ừ, chẳng qua là chuyện này còn cần phải suy nghĩ thật kỹ lại đã, em trước đừng có gấp, từ từ tính, đi, chúng ta đi xem gia chủ nhà họ Thẩm trước.”
“Được.”
Trong phòng hồi sức.
Dương Tâm đang đút cháo cho Trần Tuấn ăn, động tác vô cùng cẩn thận.
“Trong này có bỏ thêm thuốc giảm đau, dùng được cho cả ngoại thương lẫn nội thương, chắc có lẽ có thể giảm được không ít đau đớn.”
Trần Tuấn gật đầu: “Tốt hơn so với trước kia rồi.”
Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên đổi chủ đề: “Ngoài lúc ở phòng thí nghiệm, em chỉ ở trong phòng anh, hình như chưa hề nói chuyện với Lục Gia Bách, anh ta rộng lượng như vậy từ lúc nào thế?”
Dương Tâm hơi nhíu mày, lạnh nhạt cười nói: “Anh ấy chỉ là lo lắng bản thân sẽ ghen, vậy nên khoảng thời gian này mới không xuất hiện.
Chẳng qua là anh đừng lo lắng, chúng em không phải cãi nhau, trước khi chân anh bắt đầu phát triển lại phần cơ thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh mỗi ngày.
Đợi chân anh bắt đầu phát triển lại phần cơ rồi, em có thể sẽ phải đi đến Gia tộc Hải Nhân một chuyến, Hải Cẩn đang gặp khó khăn, em phải tự mình đi một chuyến, cứu cô ấy ra khỏi nhà giam đó.”
“Nếu như em có chuyện gấp cần xử lý, có thể không cần quan tâm anh nữa, nhà họ Trần và nhà họ Lục đều có đoàn đội chữa bệnh, cứ giao cho bọn họ là được.”
Dương Tâm lắc đầu, nói: “Không được, em giao cho ai cũng không yên tâm hết, bởi vì y thuật của bọn họ đều không bằng em, anh không thể chịu sự thêm bất kỳ sự chậm trễ nào nữa, hiện giờ là thời khắc mấu chốt, anh bắt buộc phải cố gắng dưỡng bệnh.”
Trần Tuấn thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, cũng không nói nhiều nữa.
Đoạn thời gian tươi đẹp này có cô bên cạnh anh, có lẽ nó sẽ trở thành hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Hai ngày sau.
Không ngoài sự tính của Lục Gia Bách, Trần Cát Phượng chủ động liên lạc với Thẩm Thành
Trong phòng làm việc.
Thẩm Thành đang nói chuyện điện thoại với Trần Cát Phượng.
“Cậu Thẩm, chúng ta đều là người thông minh, cậu cũng là người có tâm tư nhạy bén, chắc cũng không cần tôi phải nhiều lời nhỉ, tôi nghĩ cậu cũng đã đoán ra được mục đích hôm nay tôi gọi cho cậu là gì rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Thành nhìn khoảng không phía trước không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: “Tất nhiên rồi, điểm yếu của ông đây đều đã nằm trong tay bà rồi, tôi còn có thể nói được gì nữa? Bà nói yêu cầu của bà ra đi.”
Trần Cát Phượng cao giọng phá lên cười: “Cậu Thẩm đúng thật là thẳng thắn mà, nói chuyện với mấy người như vậy không cần phải dùng vòng vo làm gì.
Thả cho mẹ con chúng tôi rời khỏi Hải Thành, tôi đảm bảo bố cậu sẽ không có việc gì, nếu không thì, cho dù có chết, tôi cùng sẽ kéo ông ta chết chung.”.