Triệu An cảm thấy nếu như anh ta còn tiếp tục ở lại đây nữa thì anh ta sẽ bùng nổ mất, anh ta nên rời đi thì tốt hơn.
“Nếu như không còn chuyện gì khác thì con về căn cứ điều trị đây.
Ở bên đấy vẫn còn mấy bệnh nhân đang chờ con chữa trị cho nữa.”
Nói xong Triệu An xoay người đi ra phía cửa.
Giọng Bà Triệu vang lên từ phía sau, bà ta nói: “Khó khăn lắm con mới về nhà được một lần, con ở lại ăn một bữa cơm với Phó Linh Ngọc đã rồi hay đi.
Bây giờ con bé đã mang thai rồi.
Đây là lúc con bé cần người an ủi nhất, con không thể quan tâm đến cảm giác của con bé một chút được sao?”
Triệu An nở nụ cười giễu cợt anh ta cũng không dừng bước lại mà vừa đi vừa nói: “Con có nói tha thứ cho cô ta rồi à.
Sở dĩ con đồng ý đợi sau khi cái thai trong bụng của cô ta lớn hơn rồi tính tất cả chỉ vì nhà họ Triệu không thể chống lại nhà họ Phó thôi.
Con không thể không thỏa hiệp được.”
“…”
Bà Triệu sau khi nhìn thấy con trai rời đi thì quay đầu lại nhìn Phó Linh Ngọc, nhìn thấy nụ cười trên môi cô ta vụt tắt bà ta vội vội vàng vàng giơ tay ra nắm lấy cổ tay của cô ta rồi nói: “Linh Ngọc à, tình cảm có thể bồi dưỡng được mà, hai đứa còn mấy chục năm chung sống với nhau nữa, Triệu An cũng đã từ bỏ rồi, cháu cứ đợi nó đến lấy cháu đi.”
Phó Linh Ngọc mím môi, cô ta lắc đầu nói: “Cháu luôn cảm thấy chuyện này có chút gì đó rất lạ nhưng cháu lại không biết vấn đề nằm ở đâu, theo lý mà nói anh ấy không nên thoải mái đồng ý như thế mới phải chứ ạ.”
Bà Triệu nhẹ nhàng mỉm cười, bà ta nói: “Cháu còn trẻ nên không hiểu được suy nghĩ của một người đàn ông chín chắn cũng là điều bình thường thôi.
Tình cảm của Lê Vãn Trinh và Triệu An không vững chắc.
Tuy ngoài miệng nó nói muốn chết theo Lê Vãn Trinh nhưng nhất định nó đang chống cự trong lòng đấy.
Cộng thêm việc bác dùng sự hưng thịnh và suy tàn của nhà họ Triệu ra để uy hiếp nó, nó không thể không suy nghĩ thiệt hơn được.
Thế nên cháu có thể yên tâm, toàn tâm toàn ý để ý đến đứa trẻ trong bụng được rồi.
Nó đã đồng ý lấy cháu rồi, một là vì không muốn chết cùng Lê Vãn Trinh, hai là muốn làm tròn chữ hiếu.”
Phó Linh Ngọc nở một nụ cười yếu ớt.
Cô ta luôn cảm thấy chuyện này có cái gì đó sai sai.
Dù sao thì cô ta cũng dùng thủ đoạn đê hèn để mang thai mà, kết quả Triệu An không chỉ không yêu cầu cô ta bỏ cái thai đi mà ngược lại anh ta lại gián tiếp hứa hẹn cưới cô ta nữa.
Chẳng lẽ không kỳ lạ hay sao?
Nhưng cô ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết vấn đề nằm ở đâu nữa.
“Được rồi ạ, cháu mong là giống như những gì bác đoán.
Bác ơi, cháu đã đặt toàn bộ niềm tin vào đứa trẻ này rồi.
Nếu như cuối cùng lại hỏng chuyện có thể cháu sẽ mất đi tất cả.
Nếu như cháu không sống tốt thì nhà họ Triệu đừng hòng được yên ổn.”
Bà Triệu vội vàng cười nói: “Không có chuyện đấy đâu không có chuyện đấy đâu, bác và bác trai cũng đã lấy cái chết ra để ép nó rồi, nó không thể khốn nạn đến mức không thèm quan tâm đến bố mẹ của mình đâu.
Thêm nữa nó cũng đã từ bỏ rồi, cháu vẫn chưa yên tâm sao? Cháu nghe lời của bác dưỡng thai cho tốt là được rồi.”
“…”
Phân bộ Ám Long.
Phòng giam dưới lòng đất.
Lạc Hà và Nam Kiên sóng vai nhau đi trong hành lang tối tăm, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi gay mũi còn kèm theo cả mùi mục nát thoang thoảng nữa.
Nam Kiên nhìn thấy gương mặt của Lạc Hà có gì đó bất thường, anh ta thử hỏi: “Hay là chúng ta ra ngoài đi, anh sẽ cho người áp giải cô ta ra ngoài để em gặp cô ta ngoài đó.”.