Đôi mắt của Lục Thanh Thanh xoay tròn, cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Dương Tâm rồi hỏi: “Chị dâu ơi, có phải Tiểu Ca có nỗi khổ riêng gì hay không? Em vẫn cứ thấy thái độ của anh ấy đối với em rất kì lạ, lúc trước anh ấy không lạnh nhạt với em như vậy đâu, nhưng từ sau khi về nước thì thái độ của anh ấy lại thay đổi một trăm tám mươi độ luôn ấy.”
Dương Tâm do dự không biết có nên nói ra hoàn cảnh của em trai cho cô ta không.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn quyết định không nói ra.
Quá khứ của em trai cô là một quá khứ không thể thấy được ánh sáng, toàn là máu tanh và nghiệp chướng.
Sẽ luôn có một ngày nào đó em trai cô sẽ đứng trên xương máu của những người thân yêu của nó và hoàn thành con đường trả thù của mình.
Con đường đen tối đó không thích hợp để thiếu nữ rực rỡ tươi sáng như ánh mặt trời như Lục Thanh Thanh đồng hành cùng em trai cô.
Cho nên… có đôi khi giấu giếm cũng là một hình thức bảo vệ.
Quỹ đạo cuộc đời của em trai cô đã được định sẵn là bàn tay dính đầy máu.
Vì vậy, một người đàn ông sống trong bóng tối tận cùng như vậy không phải là chốn trở về của con gái nhà giàu như Lục Thanh Thanh.
Bởi vì bọn họ không có kết quả.
“Thanh Thanh, Tu La Môn là tổ chức sát thủ, mà địa vị của Tiểu Ca chỉ đứng sau chị.
Nó có vô số kẻ thù trên thế giới, nên em đi theo nó thì em chắc sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu.
Em hãy nghe chị dâu khuyên một câu, em buông tay đi.”
Lục Thanh Thanh cắn chặt răng, rưng rưng nhìn cô: “Chỉ vì vậy thôi sao? Nhưng Lạc Hồ cũng là lão đại của Ám Long, địa vị của anh ta cũng chỉ đứng sau anh trai em, anh ta cũng có vô số kẻ thù trên thế giới.
Vậy vì sao mà con gái lớn của gia tộc Hải Nhân lại có thể ở bên anh ta, thậm hai người đó còn có con với nhau? Có phải chỉ cần em rời khỏi nhà họ Lục, hoặc là em gia nhập vào Tu La Môn là em sẽ có tư cách theo đuổi em trai chị không?”
“Lục Thanh Thanh, chị khuyên em nên bỏ đi càng sớm càng tốt.”
Lục Gia Bách đi ra khỏi phòng thay quần áo, anh nhìn em gái mình đang dựa vào Dương Tâm với ánh mắt lạnh lùng, rồi cất giọng nặng nề: “Em không thể rời khỏi nhà họ Lục.
Hơn nữa, anh càng không thể để em gia nhập vào Tu La Môn.
Chị dâu em đã nói rõ ràng rồi, em không biết xấu hổ hả, đừng có quấn quýt gây phiền phức cho người ta.”
Lục Thanh Thanh rơi nước mắt.
Dương Tâm trừng mắt với Lục Gia Bách: “Anh đi ra ngoài trước đi, đừng có đứng ở đây làm chướng mắt người khác.”
“…”
Lục Gia Bách đi ra cửa, anh vừa đi vừa nói: “Đừng nuông chiều nó quá, càng nuông chiều nó là càng hại nó.”
Sau khi nhìn Lục Gia Bách rời đi, Dương Tâm mới cúi đầu nhìn Lục Thanh Thanh, cô trấn an cô ta: “Con bé này, Lạc Hồ và Hải Vy có ý với nhau nên Hải Vy mới có thể bỏ lại gia tộc để đến với người yêu.
Còn hai đứa em thì không có hy vọng đâu, vì em trai chị… Không yêu em.”
Ừm, thực ra nhóc con kia có rung động với con bé này hay không thì cô cũng không có ý kiến gì.
Nhưng lúc này là lúc nhóc con kia chuẩn bị về gia tộc để báo mối thù bị làm nhục và giết mẹ vào năm đó, nên con đường phía trước của em trai cô rất nhấp nhô.
Cô không cho phép Lục Thanh Thanh dính vào con đường đó mà dẫn đến tai họa chết người.
Một khi em trai cô gây chiến với anh cả nó, thì anh cả ắt sẽ dùng mọi cách để bắt được điểm yếu của em trai cô..